Người này lúc ấy một chữ cũng chưa nói, chỉ hướng lên vị trí đầu hàng bên cạnh mình mà đứng.
Tần Tình còn nhớ rõ cái kia thực đã thương tự tôn chiều cao của người ta.
Nghĩ tới chuyện này, cô gái nhỏ càng buồn bực.
Văn Dục Phong ngồi bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, mơ hồ cũng đoán được nỗi lòng của cô gái nhỏ.
Hắn cong khóe môi, nhìn giáo viên trên bục giảng không có chú ý tới, nhanh chóng cúi thấp tới cô gái nhỏ ——
"Ngược lại, anh thích chân ngắn.
"
"! !.
"
Không quá hai giây, gương mặt Tần Tình liền hồng lên.
—— quá tức.
! ! ! ! ! ! ! ! !.
Mấy tiết sau, mỗi giáo viên đều khen ngợi Văn Dục Phong một lần.
Bất quá chuyện này là đương nhiên.
Toán học đứng thứ ba, ngữ văn hạng nhất; trước đó, thành tích các môn của hắn còn không lọt nổi top 20.
So sánh tới, thật ra giúp cho Tần Tình đứng hạng nhất khối dời đi không ít lực chú ý.
Thẳng cho đến môn tiếng anh ——
"Văn Dục Phong, tôi đắc tội em khi nào vậy?"
Bước đầu tiên còn không dẫm vững chắc ở trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh liền ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
Cũng không đợi Văn Dục Phong trả lời, tự mình nói tiếp.
"Khai giảng trước chủ nhiệm lớp các em sẽ nhận đào tạo khóa, tôi cũng thật đúng là không có mặt mũi đi —— tổng điểm chỉ có 16 điểm, ngữ văn thứ sáu, toán học thứ ba, văn tổng hạng nhất, còn tiếng Anh? Một trăm người không có tên em? —— trong tổ Tiếng An hem cũng có tiếng rồi!"
Nói một hơi thật dài, giáo viên tiếng Anh bị nghẹn cũng không nhẹ, thay đổi khẩu khí lại tiếp tục:
"Nếu không phải có giáo viên là tôi đây kéo chân sau cậu, thành tích có thể cùng Tần Tình tranh hạng nhất toàn khối —— em nói có phải tôi quá mức đắc tội với em hay không, làm như vậy rồi ném nồi cho tôi?"
Giáo viên tiếng Anh của ban nhất xã hội tuổi còn trẻ, nhưng có cái miệng rất lợi hại.
Nói xong lúc sau toàn ban đều nghẹn cười ngượng ngùng ngẩng đầu.
Duy nhất chỉ có đương sự không hề có biểu hiện gì.
Chờ giáo viên tiếng Anh bùng nổ phun trào một chuỗi dài, Văn Dục Phong mới lười biếng nở nụ cười.
"Xin lỗi, cô Cát, cơ sở tiếng Anh của em không tốt, bổ sung không được.
"
"! !.
" Giáo viên tiếng Anh bị tức giận đến mức nghẹn lại, qua hai giây mới tiếp tục: " Không được liền dùng sức nhét vào! Hạng nhất tiếng Anh toàn khoa đang ngồi bên cạnh em, nếu không phải phần writing không được tối đa điểm, lần này Tần Tình có thể đạt được điểm tuyệt đối rồi —— tôi thấy em ấy dạy em cũng dư dả!"
Giáo viên tiếng Anh cực kỳ tức giận, nói xong lúc sau liền xôn xao bắt đầu quay lại, lật vài tờ lại dừng lại như là nhớ tới cái gì.
Cô cau mày lại lần nữa nhìn về phía chỗ Văn Dục Phong ——
"Thầy Ngưu của các em nói, nếu danh sách thành tích tiếng Anh không có tên em, cũng đừng lãng phí tài nguyên, đổi Tần Tình sang bàn khác để cho người khác phụ đạo em.
"
Nói xong, giáo viên tiếng Anh cau mày lưỡng lự xem bài thi đầu tiên.
—— cô thật sự nghĩ không ra thầy Ngưu nói lời này thì có lợi ích gì.
Nhưng giáo viên tiếng Anh đang cúi đầu nên không thấy được, trước đó một giây cô nói chuyện nam sinh còn đang lười biếng thờ ơ, sau khi nói xong, ý cười trong ánh mắt đột nhiên bốc hơi.
Qua hai giây, Văn Dục Phong hơi híp mắt, nhẹ chậc một tiếng.
"! !.
Không xong rồi.
"
Tần Tình bên cạnh không nhịn được nở nụ cười.
! ! ! ! !
Từ lúc giáo viên tiếng Anh truyền "thánh chỉ" của thầy Ngưu ra, Văn Dục Phong liền thành thật bắt đầu theo Tần Tình học tiếng Anh.
Cũng từ lúc bắt đầu dạy tiếng Anh cho Văn Dục Phong, Tần Tình mới phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ.
Ví dụ như từ đơn, ngữ pháp cơ bản kém đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng khẩu ngữ lại làm cho cô kinh ngạc cảm thán.
Phát âm rất lưu loát, đạt chuẩn, đối thoại khi chỉ cần không đề cập đến từ vựng chuyên nghiệp, thậm chí làm Tần Tình cảm thấy bản thân mình ở cùng một người Anh bản địa giao lưu.
"Không phải anh cũng là! !.
con lai chứ?"
Tần Tình rốt cuộc cũng nhịn không được đem nghi vấn mình thắc mắc hỏi ra.
.