ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Mạnh Sơ Vũ ngước mắt nhìn Chu Tuyển đầy đáng thương, đến nỗi trong một thoáng ánh mắt anh cũng có một tia dao động lạ kỳ.

Một thoáng qua đi, tia sáng ấy vụt tắt, trở lại êm đềm đen kịt.

Những lo lắng nôn nóng vừa rồi cũng theo đó tan biến.

“Tôi… thổi phù phù cho cô?” Chu Tuyển gằn từng chữ hỏi lại.

Hỏi là “Tôi thổi phù phù cho cô”.

Nhưng nghe ra là “Mơ đẹp đấy”.

Im lặng nhìn nhau ba giây, Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng rút tay về: “… Không thổi thì đừng cầm tay tôi, để tôi tự thổi, anh đi nói chuyện với trưởng phòng Đàm đi.”

Nói rồi quay người đi, thổi từng ngụm khí vào chỗ kem trị bỏng mát lạnh màu xanh lá cây nhạt trên mu bàn tay.

Đằng sau yên tĩnh một lát rồi bỗng vang lên tiếng bước chân tới gần.

Lấy lùi làm tiến quả là chìa khóa dẫn đến thành công.

Các cụ nói cấm có sai.

Mạnh Sơ Vũ im lặng chờ đợi, ngay sau đó, lòng bàn tay cô có thêm một tuýp kem trị bỏng.

Chu Tuyển: “Ừ, thổi thong thả, tôi đi làm việc.”

“…”

*

“Tao bảo nhé, lúc đấy tao không soi gương, chứ mà soi thì chắc chắn thấy mặt tao còn xanh hơn cả cái kem trị bỏng trên mu bàn tay.”

Tan làm ăn tối tắm rửa xong, Mạnh Sơ Vũ ghé bên cửa sổ ban công trong nhà, hầm hừ tám chuyện điện thoại với Trần Hạnh.

Bên kia điện thoại, Trần Hạnh “Xì” một tiếng: “Không nhưng mà, tao không tin đâu, trên đời còn có đàn ông sắt thép không hiểu phong tình thế à?”

“Tất nhiên là không, có thì cũng chẳng phải Chu Tuyển! Anh ấy biết là tao diễn thôi!” Mạnh Sơ Vũ nói đến đây lại thở dài, “Kể cả tao đau giả, thì chắn tay cho anh ấy là thật mà, phối hợp một tí có làm sao…”

“Đấy, nói thế thì nghĩa là chuyện hồi trưa mày nghe được là thật à? Tao cứ tưởng chắc là Chu Tuyển chỉ làm màu trước mặt anh em thôi, giả vờ không hứng thú với mày ý, nhiều tên thích sĩ diện thế lắm mà.”

Mạnh Sơ Vũ lắc đầu không hề do dự: “Chu Tuyển còn lâu mới làm màu xàm xí như thế, anh ấy cũng không cần sĩ diện với chuyện này. Nếu anh ấy là hạng đàn ông thấp kém như thế, còn lọt được vào mắt xanh của tao à?”

“Thế là bây giờ mày cam tâm chấp nhận hiện thực phũ phàng là tên kia thật sự không thích mày à?”

“Ờ,” Mạnh Sơ Vũ giương cằm, “Anh ấy không thích tao, tao có thể làm cho anh ấy thích tao. Chứ nếu mà anh ấy là hạng thấp kém thì tao thất tình luôn rồi còn gì?”

Trần Hạnh bên kia điện thoại im lặng chừng mười giây, nhận ra tư duy kiểu này chuẩn không cần chỉnh.

“Chuẩn, luận về tầm nhìn vẫn phải phục chị Mạnh nhà ta.”

“Chứ còn.” Mạnh Sơ Vũ chán trường ghé lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm ban công tầng bảy tối mịt của tòa nhà đối diện, huyên thuyên: “Sao giờ này còn chưa về…”

Khi cô bị bỏng đã qua thời gian tan làm, sau khi quay lại văn phòng lại nghe Đàm Tần truyền lời, nói Chu Tuyển bảo mọi người trong văn phòng Tổng Giám đốc không còn việc gì thì tan làm sớm đi.

Nghĩa là bọn họ sẽ nói chuyện đến rất muộn, đừng vất vả chờ đợi.

Mạnh Sơ Vũ đầu tiên bị thương về thể xác, sau đó thấy Chu Tuyển vô tình như vậy, tinh thần cũng tổn thương nặng nề, không muốn tăng ca nên lập tức quẹt thẻ đi về.

Bây giờ chín giờ rảnh rỗi, cô bôi lại thuốc cho mình, nhớ tới Chu Tuyển ra ban công xem một chút, phát hiện căn hộ của anh còn chưa sáng đèn.

“Chậc, phụ nữ đúng là sớm nắng chiều mưa. Hai ngày trước còn sợ mình thay lòng đổi dạ nhanh quá lại rước họa vào thân, bây giờ thì —” Trần Hạnh bắt chước giọng điệu cáu kỉnh của Mạnh Sơ Vũ, “‘Sao giờ này còn chưa về’.”

“Tao chỉ nhận ra là mình buồn lo vô cớ sớm quá thôi chứ sao? Chuyện ngày mai để mai tính, hôm nay tao phải tóm được trái tim của anh ấy đã.”

Vừa dứt lời, tầng bảy đối diện sáng đèn.

Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm bên kia rồi từ tốn đứng dậy: “Con mồi của tao về rồi.”

“Tính sao? Tấn công trong đêm à?”

“Sao được, mày chưa nghe câu ‘Thợ săn tài ba thường xuất hiện với tư thái của một con mồi’ à? Còn lâu tao mới…”

Mạnh Sơ Vũ chưa nói xong, bỗng nhìn thấy cửa ban công đối diện mở phăng ra.

Cô ở trước cửa sổ không lùi lại kịp, cách khoảng cách bằng độ rộng của một con đường, chạm mặt với Chu Tuyển trên không trung.

Sao lại có người vừa về nhà là đi thẳng ra ban công vậy?

Thế này thì cô thành bi3n th4i rình rập rồi.

Mạnh Sơ Vũ nhanh chóng động não, sau một hồi khựng lại im lặng nhìn sang chỗ khác, một tay cầm điện thoại, tay kia thực hiện bài tập mở rộng lồng nguc, đi đi đi lại trên ban công.

Ban công tòa nhà đối diện, bước chân Chu Tuyển dừng lại, từ tốn cong người cầm bình tưới cây lên, tưới nước cho hoa cỏ trên ban công.

*

Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ thức dậy nhờ báo thức, rời giường rửa mặt ăn sáng như thường ngày, nhận ra sắp đến ngày nghỉ lễ nên cất sữa đậu nành vào tủ lạnh không uống, sau đó đi làm.

Đến công ty, được Đường Huyên Huyên hỏi thăm “Chị Sơ Vũ, tay chị đã đỡ chưa ạ”. Mạnh Sơ Vũ mới từ buổi sáng bình thường hơn cả bình thường nhớ ra một chuyện không bình thường.

Bảo sao sáng nay cô cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Hóa ra là cô quên bôi kem trị bỏng.

Nhưng…

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn.

Mu bàn tay cô không đau nữa thì thôi, sao đến đỏ cũng không luôn thế?

Tối qua trước khi đi ngủ cô còn nghĩ, Chu Tuyển tinh mắt như vậy, sau này nếu cô còn muốn tỏ vẻ đáng thương thì tuyệt đối không được diễn kiểu hăng quá hóa dở như thế.

Thế mà bây giờ, đến cơ hội “Lần sau” cũng chẳng còn.

Nhìn cái mu bàn tay vừa trắng vừa mịn này, ổn đến không thể ổn hơn, còn lợi dụng thế nào được.

Kem trị bỏng của Đàm Tần hiệu quảthật.

Mạnh Sơ Vũ thôi thở dài, cười trả lời Đường Huyên Huyên: “Yên tâm, chị không sao rồi.”

Đường Huyên Huyên nhìn Mạnh Sơ Vũ chịu tai bay vạ gió, lại gần nói thầm: “Chị Sơ Vũ, chị đi theo sếp Chu đúng là xui xẻo, hay là hôm nay em về lại phòng kia nhé, chị ngồi thay em cũng một tuần rồi.”

“Đừng đừng đừng,” Mạnh Sơ Vũ từ chối, nhìn biểu cảm nghi hoặc của Đường Huyên Huyên, không dám nói mình bây giờ muốn chịu xui xẻo ở chỗ Chu Tuyển đến mức nào, “Dạo này chị phải theo dõi chuyện kế hoạch điều chỉnh cơ cấu tổ chức, cả gặp gỡ bàn bạc hiệu suất nữa, ngồi đấy tiện hơn.”

“Vâng, vậy khi nào cần thì chị cứ bảo em nhé.”

Mạnh Sơ Vũ ra hiệu “Ok” với Đường Huyên Huyên, lấy laptop và tài liệu vào phòng đối diện.

*

Gần hết quý ba, trong lòng Mạnh Sơ Vũ muốn tóm được Chu Tuyển, nhưng công việc của cô cũng rất bận rộn.

Cuối ngày, cô và các trưởng phòng dành thời gian để gặp gỡ bàn bạc hiệu suất, giải đáp nghi vấn và thắc mắc cho một đám ông già xảo quyệt muốn thể hiện tranh công với Chu Tuyển. Toàn là tiền bối có chức vụ cao hơn nên Mạnh Sơ Vũ cũng không thể qua loa, đến đi vệ sinh còn phải tranh thủ, làm gì có thì giờ diễu qua diễu lại trước mặt Chu Tuyển, chỉ có thể cách tường kính ai làm việc nấy.

Tới chiều tối, Mạnh Sơ Vũ mới rảnh rỗi một chút, sợ lát nữa lại có trưởng phòng đến tìm nên tranh thủ lúc này đi toilet.

Vừa mở cửa thì gặp Đường Huyên Huyên ôm bụng đi ra.

“Sao thế, tiêu chảy hay đến tháng?” Mạnh Sơ Vũ ôm lấy cô bé.

“Dâu tự nhiên rụng ạ…” Đường Huyên Huyên yếu ớt nói, sắc mặt trắng bệch.

“Uống thuốc giảm đau chưa?”

“Em uống rồi, nhưng mà chưa có tác dụng.”

“Được rồi, bây giờ cũng quá giờ tan làm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, có ai tới đón em chưa?”

Đường Huyên Huyên mím môi gật đầu: “Bố em nghe nói em thấy khó chịu nên đến đón em rồi. Như này mà bảo em về một mình, chắc đến trạm xe buýt em cũng không tới được. Chị Sơ Vũ, ghen tị thể chất không đau bụng kinh của chị thật đấy.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn Đường Huyên Huyên ra hỏi toilet, cầm băng vệ sinh đi vào trong, bỗng khựng lại.

Mạnh Sơ Vũ đây sao lại không thể là người bị đau bụng kinh?

*

Trên bàn làm việc ở văn phòng Tổng Giám đốc, Phùng Nhất Minh thấy Đường Huyên Huyên từ lúc ra khỏi toilet là mặt trắng bệnh, trán đầy mồ hôi, cố gắng chịu đựng tắt máy tính rồi tan làm.

Một lát sau, Mạnh Sơ Vũ đi ra, sắc mặt cũng trắng hơn một nấc so với trước khi đi vào, lưng cũng hơi còng xuống, nhìn như đúc ratừ một khuôn với Đường Huyên Huyên.

Toilet có ma hay sao thế?

Phùng Nhất Minh nghĩ là chuyện của con gái nên không hỏi nhiều, thấy mọi người trong văn phòng đã về hết, đứng dậy chào hỏi Mạnh Sơ Vũ rồi xách cặp công sở tan làm.

Vào thang máy mở khung chat WeChat với Chu Tuyển.

Phòng bên cạnh văn phòng Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ ngồi trước máy tính, một tay che bụng một tay lăn chuột đọc tài liệu, lát sau thoáng cảm giác có một ánh mắt quét qua từ bên kia tường kính.

Mạnh Sơ Vũ vờ không thấy, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay dịch khỏi bụng, gõ mấy chữ trên bàn phím, sau đó lại nhíu mày, lấy tay che bụng.

Mỗi nếp nhăn giữa lông mày đều thể hiện cảm giác đau đớn, nhưng động tác lại có vẻ cẩn thận, nhẹ nhàng.

Năm phút sau, Chu Tuyển đi ra từ văn phòng.

Mạnh Sơ Vũ xóa dòng chữ “Mạnh Sơ Vũ bình tĩnh mày làm được” trên màn hình máy tính đi.

“Chưa về à?” Chu Tuyển cầm áo khoác đứng cạnh cửa.

“Tôi…” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ra vẻ khó nói thành lời, “Về ngay đây, anh về trước đi ạ.”

Chu Tuyển liếc qua bàn tay lặng lẽ giấu dưới bàn của cô: “Có gì thì nói.”

Mạnh Sơ Vũ lắc lắc đầu: “Có gì đâu.”

“Thế cô ôm bụng là đang ấp trứng à?”

“…”

“Anh nói chuyện dễ nghe hơn chút được không, tôi đau bụng kinh, đau bụng kinh được chưa!” Khuôn mặt Mạnh Sơ Vũ lộ ra vẻ xấu hổ.

Chu Tuyển tiến lại gần: “Uống thuốc chưa?”

“Rồi, nhưng thuốc giảm đau cần có thời gian phát huy tác dụng, tôi chờ thuốc có tác dụng rồi về, không thì không đến nổi trạm xe buýt…”

Chu Tuyển nhìn cô một lát, hất hất cằm xuống tầng: “Tôi đưa cô về.”

“Thật không?” Mạnh Sơ Vũ mím môi liếc anh một cái.

“Không, cô cứ ở đây tiếp đi.”

“Vậy không chờ không chờ nữa,” Mạnh Sơ Vũ gập laptop lại, đứng dậy cười với anh, “Cảm ơn sếp.”

*

Mạnh Sơ Vũ “cơ thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường” đi theo Chu Tuyển đến bãi đỗ xe mới nhận ra Nhậm Húc không ở đây.

Nhưng người lái xe tối nay đương nhiên không thể là “mỹ nhân ốm yếu” cô đây.

Thấy Chu Tuyển kéo cửa ghế lái, Mạnh Sơ Vũ rất tự nhiên lên ghế phụ.

Lần thứ hai ngồi ở vị trí này, đã không còn cảm giác sợ hãi ngồi ghế phụ của sếp như lần trước nữa. 

Mạnh Sơ Vũ vừa lên xe là lập tức chỉnh ghế dựa hơi ngả ra sau, nhắm mắt quay đầu sang một bên nằm “thở thoi thóp” trên ghế.

“Dây an toàn.” Chu Tuyển nhắc nhở.

“Hả?” Mạnh Sơ Vũ chậm rãi mở mắt ra, “À” một tiếng, giơ tay kéo xuống, kéo được một nửa thì tuột tay, dây an toàn bị giật trở lại.

Chu Tuyển quay đầu nhìn cô, cúi người lại gần, kéo dây an toàn không nghe lời kia rồi cụp mắt nhìn Mạnh Sơ Vũ phía dưới.

Mạnh Sơ Vũ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào yết hầu dao động của Chu Tuyển: “Sếp, anh khát ạ?”

Chu Tuyển ung dung kéo dây an toàn, người vẫn ép phía trên: “Cô thấy sao?”

Ổ khóa “Cạch” một tiếng, Mạnh Sơ Vũ bị giữ lại trên ghế, nhìn bóng người trên đỉnh đầu bỗng hơi hối hận vì đã ngả ghế quá thấp.

Tư thế như này, nào phải là cô tóm được Chu Tuyển, phải là cô bị Chu Tuyển tóm được.

Mạnh Sơ Vũ quay đầu hắng giọng: “Tôi thấy… Nếu anh khát thì ra sau lấy chai nước, nhân tiện cho tôi một chai…”

Chu Tuyển cụp mắt nhìn cô không nhúc nhích.

Mạnh Sơ Vũ thấy đường hô hấp của mình như bị đè nén đến biến dạng, có chút không thở nổi, cười gượng đẩy anh: “Lấy giúp tôi chút đi, tôi muốn uống nước…”

“Vậy cô còn đau bụng không?” Chu Tuyển nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi.

Mạnh Sơ Vũ nghẹn họng: “Hình như bây giờ không đau nữa rồi.”

“Ồ, thuốc giảm đau có tác dụng rồi à?” Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày.

Mạnh Sơ Vũ định nói “Đúng rồi” nhưng thấy thái độ rõ như lòng bàn tay của Chu Tuyển, lại nảy sinh cảm giác thất bại.

Ok, cô bị bắt bài rồi.

Cái gì mà “Thợ săn tài ba thường xuất hiện với tư thái của một con mồi”, trước mặt Chu Tuyển, không chơi được kịch bản này.

Kinh nghiệm mập mờ mà cô tự cho là quá đủ, cũng chỉ đủ đối phó với những người đàn ông cô từng gặp.

Mạnh Sơ Vũ bị tư thế áp bức này k1ch thích đến nỗi đầu óc nóng lên, trong lòng vừa tức vừa hận, bất chấp: “Từ đầu đã không đau, cũng không uống thuốc giảm đau hay gì hết!”

Chu Tuyển gật đầu: “Vậy cô đang làm gì đây?”

“Không nhìn ra được à?” Một khi đã mở lời, những câu tiếp theo cũng dễ dàng được nói ra, Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt, “Tôi đang thính anh đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi