ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 58. “Anh ấy sẽ có một gia đình.”

Vì khúc nhạc đệm Minh Nhạn Anh, trên đường về Nam Hoài Mạnh Sơ Vũ thay đổi ý định, muốn ở bên Chu Tuyển thêm một lát, trước khi về nhà đi Nam Giao thăm ông bà cùng anh một chuyến.

Không giống lần diễn kịch hồi tháng chín năm ngoái, lần này có thêm một chút cảm giác thấp thỏm khi về ra mắt người lớn, Mạnh Sơ Vũ lúc nói muốn đi còn chưa cảm thấy, càng tới gần Nam Giao càng căng thẳng.

Trước đây cô với Chu Tuyển cứ phân rồi lại hợp, đã nhiều lần nói “Tới chơi nhiều hơn” nhưng thất hứa, không biết Chu Tuyển đã giải thích với ông bà thế nào.

Xe dần chạy vào ngã ba thành thị – nông thôn, Nhậm Húc lái xe phía trước, Mạnh Sơ Vũ ngồi ở ghế sau, bàn tay đặt trong lòng bàn tay Chu Tuyển, bị anh vuốt ve ngắm nghía ngón tay.

“Anh đừng đùa!” Mạnh Sơ Vũ lật tay vỗ một cái lên mu bàn tay anh, “Em đang nghĩ chuyện đấy…”

Chu Tuyển: “Ông bà không biết quan hệ trước đây của bọn mình là giả. Về sau em không đến ông bà cũng không hỏi, chắc là đoán được bọn mình cãi nhau. Nhưng bọn họ mong anh lập gia đình là sự thật, thích em cũng là sự thật, nên không phải lo lắng.”

“…”

Tối qua anh giao lưu cảm tình với giun đũa trong bụng cô đấy à?

Anh đã nói vậy, Mạnh Sơ Vũ không có gì để suy nghĩ nữa, nhét tay mình vào lòng bàn tay Chu Tuyển: “Rồi, cho anh đùa tiếp đấy.”

Phía trước vang lên một tiếng phụt.

Mạnh Sơ Vũ nâng mắt, thấy Nhậm Húc tươi cười: “Bà chủ đừng quan tâm tôi, tôi đang đu CP thôi.”

“…”

Chu Tuyển: “Tập trung lái xe đi.”

Nhậm Húc vâng một tiếng, siết chặt vô lăng.

Vào hẻm nhỏ, Mạnh Sơ Vũ đang nói chuyện với Chu Tuyển bỗng cảm giác xe ngừng lại, vừa ngẩng đầu đã thấy một chiếc xe thể thao đỗ giữa hẻm, chặn đường đi của bọn họ.

“Ơ, kia là Bugatti Veyron ạ?” Mạnh Sơ Vũ chỉ vào chiếc xe thể thao màu trắng bạch hỏi Chu Tuyển.

Chu Tuyển gật đầu.

“Thế mà lại thấy cái siêu xe mười đời em cũng không mua được ở đây. Hồi trước em thấy cái siêu xe này ở một show hẹn hò đấy, à đúng rồi, show đấy ghi hình ở Nam Hoài, kinh tế Nam Hoài bọn mình vẫn phát triển hơn…”

“Lái Bugatti Veyron thì cũng không mua được đường nhà nước, sao lại chặn ở đây.” Nhậm Húc than phiền một câu, ấn còi, thấy một người đàn ông trẻ tuổi vai rộng eo thon, dáng người cao gầy bước xuống từ ghế lái xe thể thao phía trước.

Mạnh Sơ Vũ bỗng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, ôm cánh tay Chu Tuyển: “Trời đất!”

Chu Tuyển theo ánh mắt cô nhìn về phía trước: “Em thấy hứng thú à?”

“Kia là Biên Tự mà?!”

Chu Tuyển mặt đầy nghi hoặc.

“Nghệ sĩ dương cầm anh không biết à?”

Chu Tuyển nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bước xuống từ ghế phó lái, nhắc nhở cô: “Hình như người ta có bạn gái rồi.”

“Trời ơi, là Lương Dĩ Toàn!” Ai ngờ Mạnh Sơ Vũ không những không thất vọng, mà còn phấn khích hơn.

Chu Tuyển: “Đây lại là…”

“Từ từ, đừng làm phiền em đu CP…” Mạnh Sơ Vũ dựng thẳng bàn tay với Chu Tuyển, hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài.

Thấy Lương Dĩ Toàn chỉ vào xe của bọn họ rồi nói với Biên Tự: “Anh chặn đường người ta rồi, lái xe mau đi, hàng xóm xấu hổ quá!”

“Chậc, nhà bà ngoại em náo nhiệt ghê.” Biên Tự ngồi lại ghế lái.

Mạnh Sơ Vũ bắt lấy tay Chu Tuyển kích động đến run cả người, thấp giọng nói: “Chu Tuyển, Tái Tự Lương Duyên là thật! Em cứ tưởng yêu đương ngọt ngào như thế là kịch bản cơ!”

“…”

Chu Tuyển chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, ngón trỏ khẽ gõ thái dương.

Nhậm Húc nhìn màn hình điện thoại kịp thời đọc lên: “Sếp ơi, bách khoa toàn thư của anh tới rồi. Nhà trai là nghệ sĩ dương cầm, nhà gái là diễn viên múa ba lê, một năm trước hai người ghép đôi thành công ở một chương trình hẹn hò, trở thành một CP vô cùng có độ quốc dân, à cũng là couple đấy ạ. Câu chuyện tình yêu của bọn họ được cư dân mạng mệnh danh là “Kiêu hãnh và định kiến” phiên bản đời thực, tên CP của hai người là Tái Tự Lương Duyên.”

Chu Tuyển gật đầu, nhìn Mạnh Sơ Vũ: “Thích kiểu này à?”

“Chứ sao, siêu thích…” Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm Biên Tự và Lương Dĩ Toàn không chớp mắt, xe lái về phía trước còn lưu luyến nhìn kính chắn gió đằng sau.

Nhìn một lát, bỗng cảm thấy bầu không khí trong xe lạnh căm, chớp mắt, phát hiện Chu Tuyển nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Trong lòng Mạnh Sơ Vũ đánh thịch một cái: “Không phải, em nói là em thích hai người bọn họ, không phải thích bên nam kia, bên nam kia mà không có vợ anh ta thì em chẳng thèm nhìn lấy một cái ấy chứ.”

“Đã thành ‘bên nam kia’ rồi à?” Chu Tuyển nhướng mày.

“Đương nhiên rồi, ngoài bạn trai em, còn lại đều là ‘bên nam kia’ hết.”

Nhậm Húc cười hì hì.

“Anh nhìn xem,” Mạnh Sơ Vũ chỉ chỉ Nhậm Húc, “Năm ngoái lúc em đu bọn họ cũng giống hệt trợ lý Nhậm bây giờ.”

“Đúng đúng đúng, sếp ơi, anh đừng trách, đu CP đã trở thành một loại văn hóa đại chúng rồi ạ.”

Chu Tuyển nhìn hai người, gật đầu: “Là kiểu văn hóa, tình yêu của mình không lo, nhưng xem người khác yêu đương thì đến là vui.”

Mạnh Sơ Vũ, Nhậm Húc: “…”

*

Vừa đi vừa nói chuyện rồi xe cũng đỗ lại, Mạnh Sơ Vũ theo Chu Tuyển xuống xe, đi vào nhà vườn riêng, thấy trong sân Hoàng Quế Phân và Thường Thu Trạch đang sửa sang một giàn hoa bị sập.

“Tiểu Tuyển đến rồi!” Ông bà dừng việc đang làm lại, nhìn người bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Tiểu Mạnh?”

“Ông bà năm mới vui vẻ ạ!” Mạnh Sơ Vũ cười khoác tay Chu Tuyển tiến lên trước.

Hoàng Quế Phân một lúc lâu sau mới vui mừng đón tiếp: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ… Lâu rồi chưa gặp Tiểu Mạnh!”

Mạnh Sơ Vũ xoa xoa mũi: “Cháu xin lỗi ạ, lúc trước cháu với Chu Tuyển cãi nhau…”

“Là lỗi của cháu, làm em ấy không vui ạ.” Chu Tuyển cười nói tiếp.

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Chu Tuyển.

Hoàng Quế Phân nhìn Chu Tuyển, hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Vậy nó đã sửa lỗi chưa?”

“Sửa rồi bà ạ, sửa tốt lắm ạ.”

“Còn có không gian tiến bộ.” Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ nói, đảo mắt nhìn thoáng qua giàn hoa bên cạnh, hỏi Hoàng Quế Phân: “Sập từ bao giờ thế, sao không nói với cháu một tiếng.”

“Tối qua gió to mới sập đấy, ông bà đang định tự sửa.”

“Để cháu ạ.”

Mạnh Sơ Vũ buông lỏng tay Chu Tuyển.

“Không vội, đi ăn cơm trước đã.” Thường Thu Trạch vẫy tay với hai người.

Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển vào phòng lớn, ngồi xuống bàn ăn cạnh nhau, nhìn một bàn các món ăn quen thuộc, cảm thán với Chu Tuyển: “Oa, em biết tài nấu ăn của anh học được từ đâu rồi.”

Hoàng Quế Phân cười nói: “Tiểu Tuyển hay xuống bếp lắm hả?”

Mạnh Sơ Vũ gật đầu: “Lúc không bận bọn cháu sẽ ăn ở nhà, toàn là anh ấy xuống bếp, cháu không giỏi nấu ăn lắm nên phụ giúp thôi ạ…”

Hai ông bà dường như bắt được thông tin gì đó từ những lời này, nhìn nhau.

“Hai người có một người biết là được,” Thường Thu Trạch tươi cười, “Nào, Tiểu Tuyển, múc canh cho Tiểu Mạnh.”

“Vẫn là để Tiểu Mạnh múc canh cho Tiểu Tuyển ạ!” Mạnh Sơ Vũ giành lấy cái muôi.

Chu Tuyển liếc mắt nhìn cô: “Em vội thể hiện thế à?”

“Về sau anh đến nhà em, em xem anh có vội không.” Mạnh Sơ Vũ liếc liếc anh.

Chu Tuyển bật cười, thấy khuôn mặt ông bà tràn ngập ý cười giống hệt Nhậm Húc vừa nãy, lắc đầu với hai người: “Nói không được em ấy.”

*

Ăn trưa xong, Chu Tuyển cùng Hoàng Quế Phân ra vườn sửa lại giàn hoa.

Mạnh Sơ Vũ ban đầu cũng muốn đi theo xem, nhưng ngẫm lại cứ dính lấy Chu Tuyển không hay, hơn nữa để Thường Thu Trạch một mình trong phòng cũng không ổn, nên ở lại phòng lớn xem ông luyện chữ, mài mực giúp ông.

Vừa rồi Mạnh Sơ Vũ vào nhà đã phát hiện, bức “Như mộng lệnh” cô và Chu Tuyển viết vẫn còn treo trên tường phòng lớn, cô tò mò hỏi: “Ông ơi, lần trước Chu Tuyển về thăm ông bà, không bảo ông gỡ bức chữ này xuống ạ?”

Thường Thu Trạch tháo kính viễn thị xuống nhìn lên tường: “Không có, về nhà một chuyến cứ ngồi ở sô pha nhìn chằm chằm chữ đấy, ông bà cũng không dám hỏi nhiều.”

Mạnh Sơ Vũ ngượng ngùng cười: “Làm ông bà lo lắng rồi ạ.”

“Người trẻ mấy đứa có phân có hợp, có gì đâu mà.”

“Bây giờ sẽ không đâu,” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu chắc nịch, “Bây giờ chỉ có hợp thôi ạ.”

“Vậy là tốt rồi, ông mừng cho hai đứa.” Thường Thu Trạch cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Sơ Vũ nhìn theo, thấy Chu Tuyển cởi áo khoác, chỉ mặc áo len, đứng dưới ánh mặt trời cầm búa cẩn thận đóng đinh, làm mộc cũng ưu nhã như đang thưởng thức đồ Tây.

Thường Thu Trạch vô cùng tự hào: “Hồi nhỏ nó học mấy thứ này từ ông đấy. Thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, học gì cũng nhanh mà siêng năng lắm. Cháu đừng nghĩ nó chỉ có nhảy lớp rồi vào trường danh tiếng, nhìn thì thuận buồm xuôi gió thế thôi, chứ thật ra cũng chịu nhiều thất bại, học hành chăm chỉ. Hồi cấp hai mỗi ngày chỉ ngủ có năm tiếng, cố gắng học hành, may mà về sau còn có thể cao thế này.”

Lúc trước nhận được sơ yếu lý lịch của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ quả thực cũng nghĩ rằng anh là thiên tài.

Sau này mới biết, chàng thiếu niên ấy chỉ là muốn lớn lên nhanh một chút.

“Cũng là ông dạy dỗ tốt ạ, cảm giác không có việc gì anh ấy không biết làm,” Mạnh Sơ Vũ cảm thán, “À, trừ bơi lội ạ.”

Thường Thu Trạch nhìn sang, có chút bất ngờ: “Nó nói với cháu chuyện trong nhà à?”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, tuy Chu Tuyển đúng là đã nói với cô chuyện trong nhà, nhưng có liên quan gì đến bơi lội?

“Có nói ạ, nhưng không nhắc đến chuyện bơi lội.” Mạnh Sơ Vũ đoán, “Có liên quan đến chuyện hồi nhỏ của anh ấy hả ông? Hay là ông kể với cháu một chút đi ạ, cháu hỏi có lẽ anh ấy cũng sẽ nói, nhưng cháu sợ lại làm anh ấy nhớ tới những chuyện không vui.”

Thường Thu Trạch thở dài: “Năm ấy nó bị đưa về, là vì anh trai nó xảy ra mâu thuẫn với nó, đẩy nó xuống bể bơi trong nhà, may là có người lớn, không xảy ra chuyện gì. Nhưng về sau nó không xuống bể bơi nữa, người nhà họ Chu cũng không dám để hai anh em ở chung một chỗ.”

Động tác mài mực của Mạnh Sơ Vũ khựng lại, nắm chặt cục mực trong tay.

Hóa ra lần nghỉ phép tháng mười một đó, lúc đầu Chu Tuyển không thừa nhận người không biết bơi là anh, không phải vì không muốn thấp kém hơn Đàm Tần, mà là vì không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt cô.

Mạnh Sơ Vũ nháy mắt có chút không thở nổi.

Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, rõ ràng là cả Chu Tuyển lẫn Thường Thu Trạch đều kể lại cho cô những việc này bằng giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng mỗi lần nghe cô đều cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép, giống như nhìn thấy một chàng thiếu niên nhỏ bé cõng một bọc hành lý thật nặng độc hành trên con đường vắng vẻ, hoang tàn, nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể tiến lên.

“Lúc đó cháu nên ở bên cạnh anh ấy…” Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển ngoài sân lẩm bẩm.

“Không sao, chuyện đã qua rồi, lúc đó hai đứa cũng không quen biết.”

“Không, ông ơi,” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, “Có lẽ hai mươi năm trước ông đã từng gặp cháu rồi. Vào mùa hè Chu Tuyển bị đưa về cô nhi viện, cháu đã theo bố đến chỗ ông làm từ thiện.”

Thường Thu Trạch sửng sốt một hồi lâu, nhớ lại: “Bố cháu là — Mạnh Chu Bình?”

Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu.

“Cháu là cô bé lúc ấy tới rủ Tiểu Tuyển chơi cùng?” Thường Thu Trạch lập tức tháo kính lão, nhìn cô.

“Ông còn nhớ cháu ạ?” Mạnh Sơ Vũ cũng sửng sốt.

“Chẳng trách… Ông nói Tiểu Tuyển ở nước ngoài bao nhiêu năm không thấy động tĩnh gì, vừa về nước đã có bạn gái.” Thường Thu Trạch không tin nổi nhìn cô, “Ông cũng không nhớ cháu trông thế nào, chỉ nhớ lúc ấy Tiểu Tuyển một mình trốn trong phòng, ai khuyên cũng không chịu ra ngoài, về sau có một cô bé rất khỏe trèo qua cửa sổ vào phòng nó, cố hết sức kéo nó ra ngoài, mọi người ai nấy đều hoảng sợ.”

“…”

Mạnh Sơ Vũ, không hổ là mày.

Cậy mạnh bức hiếp còn được.

“Cháu, cháu còn làm mấy chuyện như thế nữa ạ…” Mạnh Sơ Vũ xấu hổ xoa tai, nhớ ra cái gì, “Ông ơi, thế ông có biết vì sao sau này cháu lại không chơi với Chu Tuyển nữa không ạ, cháu không nhớ ra…”

Thường Thu Trạch hồi tưởng: “Cái này ông cũng không nhớ, hình như bố cháu nói cháu ngã bị thương nên không đến nữa.”

Mạnh Sơ Vũ cũng chỉ nghe được từ chỗ bố mẹ như vậy, nhưng theo lời Chu Tuyển nói, có lẽ trước khi ngã rách đầu gối cô đã đối xử với anh không tốt rồi.

Bí ẩn này có lẽ cả đời cũng không thể giải mã được.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu thở dài.

“Không sao, chuyện đã qua cả rồi,” Ánh mắt Thường Thu Trạch như đang nhìn cháu dâu, “Duyên phận thuở nhỏ của hai đứa giờ cũng coi như đã nở hoa kết quả, sống tốt là hơn tất cả rồ. Cháu có thể đồng hành với Tiểu Tuyển nhiều năm như vậy là phúc phận của Tiểu Tuyển, ông phải cảm ơn cháu.”

“Đừng cảm ơn cháu ạ,” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, “Tuy anh ấy cũng nói vậy, nhưng cháu cảm thấy gặt hái được thành quả không bao giờ là dựa vào người khác, phải dựa vào chính mình, là anh ấy nỗ lực nhiều năm trở thành một con người ưu tú, kể cả không có cháu anh ấy cũng sẽ rất xuất sắc, cũng được rất nhiều người yêu mến. Cháu cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, chứ không phải đưa than ngày tuyết.”

“Vả lại, cháu đồng hành cùng anh ấy, anh ấy cũng đồng hành cùng cháu. Ông không biết đâu, lúc trước cháu mãi không có người yêu, còn tưởng mình sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nói vậy anh ấy mới là phúc phận của cháu đó ạ.”

Thường Thu Trạch cười gật đầu: “Vậy là ông yên tâm rồi.”

Mạnh Sơ Vũ nghe mà sống mũi cay cay, nhớ đến chuyện mới năm ngoái ông còn vào quỷ môn quan một chuyến, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU day dứt chuyện cháu trai lập gia đình.

Lúc ấy cô nghĩ rằng người lớn nhà nào cũng có tâm nguyện như thế, muốn bế cháu.

Mà không biết, Thường Thu Trạch không có bất kỳ lòng riêng nào hết, chỉ hy vọng Chu Tuyển có thể có được một mái ấm trọn vẹn thực sự thuộc về anh.

Trong sân, Chu Tuyển sửa xong giàn hoa, thu dọn đồ nghề rồi vào trong nhà, nghe thấy trong phòng lớn sáng sủa vang lên một giọng nữ, vừa rõ ràng, vừa trịnh trọng —

“Ông ơi, ông yên tâm, anh ấy sẽ có một gia đình vô cùng vô cùng hạnh phúc.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi