ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 61. Anh ơi, em muốn chơi với anh…

“Mưa rơi rả rích như em đang ngồi bên con suối nhỏ, thà rằng trời cứ mưa mỗi ngày, em sẽ nghĩ rằng vì mưa nên anh không tới.” – Trương Ái Linh.

«Một»

Những tuần đầu tháng bảy, cô nhi viện Sao Mai của thành phố Nam Hoài.

Lại là một năm trời mưa dầm, trời Giang Nam mưa dầm liên miên, vừa oi bức vừa ẩm ướt.

Quần áo phơi ngoài ban công ký túc xá mấy ngày liền vẫn không thấy dấu hiệu khô, hành lang ngày nào cũng ẩm ướt, những mảng tường trắng loang lổ vết nước, sàn nhà dưới chân vừa lau khô lại có một lớp bọt nước mỏng.

Hơi nước ẩm ướt và nặng nề làm bịt kín lỗ chân lông của con người, làm người ta đến hít thở cũng tốn sức.

Buổi chiều, Thường Thu Trạch phe phẩy quạt đi vào ký túc xá, gặp bảo mẫu Lưu đang xách một thùng kem muối đi tới: “Thầy Thường, ăn que kem nhé?”

“Tôi không ăn đâu, cứ chia cho bọn nhỏ đi!” Thường Thu Trạch xua tay rồi bỗng gọi bà lại: “Đợi chút, tôi lấy một cái.”

“Vâng.”

Thường Thu Trạch lấy kem muối, đi về cuối hành lang, gõ cửa căn phòng ở cực tây.

Mãi không có tiếng đáp lại, ông cao giọng gọi: “Tiểu Tuyển, ông đây.”

Yên tĩnh một lát, cửa được đẩy ra từ bên trong.

Cậu bé chín tuổi ăn mặc chỉnh tề, da dẻ trắng trẻo, đường nét đẹp đẽ nổi bật, duy chỉ có đôi mắt buồn bã không chút ánh sáng, thâm trầm vô hồn.

Thường Thu Trạch cúi đầu cười, lắc lắc que kem muối trong tay: “Ông mang cho cháu que kem này.”

“Ông ơi, cháu không ăn đâu.”

Thường Thu Trạch nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, nhìn vào bên trong: “Hôm nay nóng vậy sao cháu không bật quạt?”

“Cháu không nóng ạ.”

“Cháu không nóng nhưng ông nóng, đến đây ngồi cho mát một lúc.”

Thường Thu Trạch vào phòng vặn công tắc quạt trần rồi mở tấm rèm cửa đang chỉ hé ra một chút, cho thêm nhiều ánh sáng tự nhiên xuyên qua cửa sổ, quay đầu nhét que kem vào tay cậu: “Ông không được ăn nhiều đồ ngọt, cháu mà không ăn thì chảy mất, lãng phí lắm.”

Thấy cậu cầm lấy que kem, cúi đầu nhìn một lúc rồi cũng bóc vỏ, Thường Thu Trạch cười rộ lên: “Cháu ở trong phòng một mình làm gì vậy, đọc sách hả?”

“Vâng.”

“Mấy hôm nay viện có thầy giáo bên ngoài đến, bọn Tiểu Tần với các anh chị đều đi học, cháu không muốn đi học hả?”

“Vâng.”

“Cháu thích học một mình yên tĩnh cũng được, có chuyện gì thì nói với ông bà.”

Thường Thu Trạch câu được câu chăng nói chuyện với cậu bé, chờ quạt thổi mát cả phòng mới đứng dậy rời đi, đóng cửa lại.

Vừa ra khỏi ký túc xá chưa bao lâu, quay đầu nhìn lại cửa sổ ở phía cực tây, đã thấy quạt trần không quay nữa.

Thường Thu Trạch lắc đầu thở dài.

Từ khi bị người nhà họ Chu đưa về, đứa bé trước đây còn tranh giành đồ ăn với bạn bè, giờ tiền ăn tiền mặc tiết kiệm được là tiết kiệm, không cần người khác chăm sóc, như là sợ gây thêm gánh nặng cho cô nhi viện.

Bọn nhỏ trong viện đang tận hưởng kỳ nghỉ hè sôi động, chỉ ước có thể chạy khắp núi đồi, chỉ có cậu ngày ngày lặng lẽ ở ký túc xá, không đi đâu.

“Ai bảo bọn em không dám! Bọn em đi bắt cho anh xem!” Tiếng la hét ầm ĩ xa xa truyền tới, phá vỡ bầu không khí nặng nề của ký túc xá.

Thường Thu Trạch quay đầu lại thấy hai cô nhóc nắm tay nhau chạy về phía này.

Cô nhóc lớn hơn một chút là Văn Âm – một đứa bé của cô nhi viện, hai năm trước mới được đưa tới.

Cô nhóc nhỏ hơn là con gái của một thầy giáo đến dạy lớp học hè năm nay, xinh xắn đáng yêu như búp bê phương Tây, mới đến mấy ngày đã chơi hòa hợp với mấy đứa bé cùng tuổi.

Trời vừa mưa, đường xi măng trơn trượt, Thường Thu Trạch vội vàng ngăn hai đứa lại: “Cẩn thận! Tiểu Âm, dẫn em nhỏ đi đâu thế?”

“Bọn cháu đi bắt ốc sên ạ! Anh Đàm Tần cười bọn cháu không dám bắt, nói là chỉ cần bọn cháu bắt được, kem của anh ấy tuần này cho bọn cháu hết, còn dạy bọn cháu gấp máy bay bay được xa nhất nữa!”

“Ốc sên bò chậm thế không chạy mất được, vội vàng làm gì? Cháu là chị, phải chăm sóc cho em, không được để em bị ngã biết chưa?”

“Cháu biết rồi ạ!”

Mười lăm phút sau, chân tường ký túc xá, Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm ngồi xổm như hai cục nấm trong bụi cỏ.

“Sao hôm nay lại không thấy nhỉ? Hồi trước mưa xong là chỗ này nhiều lắm…” Văn Âm cầm một nhánh cây nhặt được dưới đất, cẩn thận rẽ cỏ.

“Chắc là do em xinh quá ạ?” Mạnh Sơ Vũ ôm má ngồi xổm một bên, suy nghĩ rồi nói.

“Hả?” Văn Âm cắm cành cây trong tau vào bụi cỏ.

“Bố em nói, nếu một cô bé quá xinh đẹp, hoa gặp cô ấy sẽ xấu hổ không dám nhở, cá gặp cô ấy sẽ lặn xuống đáy hồ, thế thì chắc là ốc sên cũng chui xuống đất rồi.”

“A…” Văn Âm sờ mũi gật gật đầu, “Thầy Mạnh nói đúng.”

Mạnh Sơ Vũ thở dài: “Em làm chị không có kem ăn rồi, làm sao đây? Hay là ngày mai em mang cho chị bánh tinh cầu nhé?”

“Được chứ, vậy chị không cần kem nữa!”

“Bọn mình về đi, ở đây nóng quá chị ạ!” Mạnh Sơ Vũ phủi tay đứng lên, vừa ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy một con ốc sên thật to dính trên cửa kính trên đỉnh đầu, “Chị, ở kia có một con!”

“Để chị bắt!” Văn Âm nhón chân cầm chặt cành cây vươn tới, nhón một lúc lâu mà vẫn không tới được, xoay người chạy ra ngoài: “Chị đi bê ghế đến, em ở đây trông chừng nó!”

Thấy Văn Âm đã chạy không còn bóng dáng, mà ốc sên thì bò càng lúc càng cao, có lẽ lấy ghế đến hai đứa cũng không với tới được, Mạnh Sơ Vũ lục lọi trong bụi cỏ một lát, tìm thấy mấy tảng đá.

Chất từng tảng đá xuống dưới bệ cửa sổ, cô bé nắm chặt một cành cây đứng lên đó.

Bước chân này nâng người cô bé lên một khoảng lớn, nhìn thoáng qua thấy trên cửa kính có một bóng người như bức tượng điêu khắc.

Mạnh Sơ Vũ hoảng sợ, trượt chân, ngay khi sắp ngã xuống kịp vịn lấy mép bệ cửa sổ rồi đứng vững lại.

Cô bé thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của cậu bé trên cửa sổ.

Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Sơ Vũ đang dẩu miệng nhìn chằm chằm cậu bé ngơ ngác, bỗng nghe thấy tiếng Văn Âm gọi phía sau lưng: “Ôi, nguy hiểm lắm, em xuống mau đi!”

Văn Âm vội vàng kéo ghế chạy đến bên cửa sổ, đỡ Mạnh Sơ Vũ xuống.

Mạnh Sơ Vũ hồn còn treo giữa không trung, chỉ chỉ cửa sổ hỏi: “Ai ở đây thế chị?”

“Ai cơ?” Văn Âm giẫm lên ghế nhìn qua, thấy người trong cửa sổ cúi đầu đọc sách, nhanh nhẹn bò xuống nói, “À, là một dị nhân ở chỗ bọn chị, em đừng chơi với anh ấy.”

“Dị nhân ạ?”

“Ừ, vừa đến hồi tháng trước, cứ ở mãi trong này chẳng ra ngoài, ăn cơm cũng không đến nhà ăn, không đến lớp học, bọn chị mang đồ ăn đồ chơi tới rủ anh ấy, anh ấy cũng chẳng quan tâm…” Văn Âm lại giẫm lên ghế, dùng nhành cây bắt con ốc sên vào cốc giấy dùng một lần, hào hứng nhảy xuống, “Đi thôi, đi tìm anh Đàm Tần nào!”

“Nhưng anh ấy đẹp trai quá…”

Mạnh Sơ Vũ không khỏi muốn nhìn thêm một lần, giẫm lên ghế nhìn vào bên trong.

Chỉ là lần này, dù cô có vẫy tay hay gõ cửa sổ, người bên trong cũng không ngẩng đầu lên nữa.

«Hai»

Sau mấy ngày mưa liên miên, Nam Hoài giữa tháng bảy cuối cùng cũng đón một ngày nắng.

Tranh thủ ngày trời trong, buổi chiều cô nhi viện tổ chức tổng vệ sinh, các cô bảo mẫu dẫn từng nhóm trẻ con lau dọn sạch sẽ từng ngóc ngách ẩm mốc.

Thường Thu Trạch đi dạo xung quanh một vòng, lúc vào đến ký túc xá thấy ở ngã rẽ hành lang có một bóng người cong lưng lén lút.

Cô nhóc cao chưa đến eo ông mặc một chiếc váy trắng tinh, nhìn chằm chằm đầu kia hành lang như tên trộm.

Thường Thu Trạch nhẹ nhàng đi ra sau lưng cô bé, nhìn theo tầm mắt cô, thấy Chu Tuyển đang nghiêm túc quét sân.

Sau nhiều ngày như vậy trôi qua, vì buổi tổng vệ sinh hôm nay, đứa nhỏ này cuối cùng cũng bước chân ra khỏi phòng, tuy cũng chỉ quanh quẩn ở hành lang.

“Tiểu Sơ Vũ nhìn gì thế?” Thường Thu Trạch vỗ vỗ vai Mạnh Sơ Vũ.

Mạnh Sơ Vũ lập tức quay đầu lại, ngẩng đầu chỉ hành lang: “Ông ơi, cháu chơi với anh kia được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi.”

“Nhưng mà anh ấy không để ý đến cháu… Ông ơi, ông bảo anh ấy chơi với cháu được không ạ?”

“Cái này chắc là không được, kết bạn phải tự mình cố gắng. Nhưng ông có thể cho cháu một cái chổi, cháu quét dọn cùng anh ấy, cháu đến giúp đỡ anh ấy chắc chắn sẽ để ý đến cháu.”

Mạnh Sơ Vũ rất nhanh nhận được dụng cụ quét dọn, ôm cái chổi nhỏ ngập ngừng đi đến bên cạnh Chu Tuyển, hít sâu một hơi: “Chào anh!”

Thấy anh chỉ cúi đầu lo quét rác, như không nhìn thấy mình, cô bé nghiêng đầu ghé lại gần: “Em đến giúp anh quét rác ạ!”

Chu Tuyển gom đống mảnh vụn vào thùng rác, vẫn không quan tâm đến cô bé.

Mạnh Sơ Vũ xoa xoa tai, vung cây chổi của mình lên, lắc lư trái phải vài cái, lông chổi quét qua mặt đất, một lớp bụi bay lên.

“Khụ khụ…” Cô bé bị sặc, ho khù khụ.

Người bên cạnh cuối cùng cũng liếc nhìn cô một cái.

Mạnh Sơ Vũ nuốt nước bọt, nắm bắt cơ hội hỏi: “Em tên là Mạnh Sơ Vũ, anh tên là gì ạ?”

Không ngờ cậu lại ngoảnh đi, còn quay lưng lại.

Mạnh Sơ Vũ mím môi tiếp tục quét rác, khi có khi không đu đưa cái chổi.

Nhàm chán quét dọn một lát, quay đầu mới phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, đã quét đến phía đông hành lang từ bao giờ.

Cô vội vàng ôm chổi chạy đến, lần này dõi theo sát sao, chỉ quét phía sau cậu.

Cậu quét phía trước một bước, cô bé quét phía sau một bước.

Đi theo cả một đoạn đường, người đằng trước quay đầu lại, nhìn như muốn nói gì đó.

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt kiên nhẫn chờ đợi, nhưng chỉ chờ được cậu nhìn mình một lát, không nói năng gì mà tiếp tục quét rác.

Quét xong đằng đông, cậu lại lộn về đằng tây, đến chỗ lúc đầu cô bé đã quét.

Mạnh Sơ Vũ ôm chổi đi theo cậu, thấy cậu quét xong thì dựng chổi vào góc tường, sau đó cầm cây lau nhà lên, nhúng vào thùng nước, vắt khô rồi bắt đầu lau sàn.

Không còn cây lau nhà nào nữa nên Mạnh Sơ Vũ chỉ có thể đứng nhìn, thấy anh lau một phần sàn nhà xong quay lại, nhúng vào thùng giặt sạch, lại đi lau nhà.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn thùng nước dưới chân mình, ngồi xổm xuống, nắm lấy quai xách, hít sâu một hơi, nhấc nó lên đi theo.

Thùng nước nặng đến nỗi cô bé phải đi một bước dừng một bước, thất tha thất thểu kiên trì mãi đến được sau lưng cậu, Mạnh Sơ Vũ hết sức, buông lỏng tay.

Bịch một cái, thùng nước đổ xuống, Chu Tuyển nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy nước trong thùng sánh lên, nước bẩn bắn đầy lên bộ váy trắng tinh của cô bé.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn, thấy váy ướt đẫm bẩn thỉu, khóe miệng xị xuống.

Lại ngước mắt lên thấy cậu đang nhìn mình, che mặt, xoay người chạy mất.

Chạy được một đoạn, nghe thấy đằng sau có người gọi với theo: “Em chạy cái gì?”

Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, thấy anh trai cao hơn mình một cái đầu đang cầm một chiếc áo khoác đồng phục chạy theo cô.

“Anh biết nói ạ?” Cô mừng rỡ ngạc nhiên chớp chớp mắt.

“…”

Chu Tuyển đưa áo khoác cho cô.

Mạnh Sơ Vũ nhớ tới bộ dạng bây giờ của mình lại mếu máo, nhận áo khoác buộc lên eo mình rồi vội vàng chạy đi: “Ngày, ngày mai em lại đến gặp anh!”

«Ba»

Mười giờ sáng hôm sau.

Trời nắng như đổ lửa, Mạnh Sơ Vũ ôm áo khoác đồng phục đã được mẹ giặt sạch sẽ, đội nắng đi vào ký túc xá cô nhi viện, đi đến căn phòng ở cực tây, gõ cửa.

Không thấy người mở cửa, cô bé ghé tai lên ván cửa nghe ngóng, gọi vào bên trong: “Có ai không —”

Vẫn không thấy động tĩnh gì.

Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ, móc ra một tập giấy nhớ và bút chì từ túi đeo chéo, viết từng nét lên giấy nhớ: Anh ơi, cảm ơn áo khoác của anh, trả cho anh này.

(Mạnh Sơ Vũ viết kiểu nửa nọ nửa kia thế này: 哥哥,xièxie你的衣fu,还给你.)

Sau đó xé tờ đầu tiên xuống, nhét vào khe cửa phía dưới, đặt áo khoác để trong túi chống bụi đang ôm trong lòng xuống cửa.

Làm xong, Mạnh Sơ Vũ xoay người chạy đi, trốn ở ngã rẽ lặng lẽ quan sát hành lang.

Đợi một lát, cửa phòng mở ra, áo khoác ngoài cửa được lấy vào.

Rõ ràng là ở trong phòng.

Mạnh Sơ Vũ bực mình dậm chân một cái, nhìn tập giấy nhớ trong tay, xé một tờ xuống viết: Anh ơi, em muốn chơi với anh.

Sau đó rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng, nhét giấy vào khe cửa như vừa rồi.

Ngồi xổm chờ đợi trước cửa, chờ đến nhàm chán, Mạnh Sơ Vũ lại xé một tờ giấy, gấp một con ếch, dùng bút chì vẽ mắt rồi tiếp tục nhét vào cửa.

Vẫn không có hồi âm, cô lại gấp một con cá vàng nhét vào.

Sau đó là một con thỏ.

Rồi đến một con cáo.

Gấp bốn con liên tiếp, Mạnh Sơ Vũ hơi mệt, than thở ngồi xổm xuống dựa lưng vào ván cửa.

Bất thình lình, cửa phòng mở ra.

Cô bé mất chỗ tựa lưng, ngã ngửa trên mặt đất.

Nhìn người đang sửng sốt trên đầu, Mạnh Sơ Vũ cũng ngơ ngác.

Cúi đầu nhìn bộ dạng ngã chổng vó của mình, không giống như cá vàng thỏ trắng cáo nhỏ xinh xắn, mà giống như con ếch xanh lúc ban đầu cô bé gấp.

Cô vội vàng đứng dậy, phủi quần yếm, hai má dần đỏ lên, lại xoay người chạy đi: “Ngày mai em lại đến…”

Chu Tuyển: “…”

«Bốn»

Mười giờ sáng hôm sau.

Lúc Thường Thu Trạch đến thăm Chu Tuyển, thấy cậu vẫn như thường này ngồi bên cửa sổ đọc sách, chỉ là bên góc bàn có thêm vài con vật được gấp bằng giấy nhớ.

“Cháu gấp lúc nào thế?” Thường Thu Trạch vui vẻ, cầm một con lên xem.

Chu Tuyển nhìn thoáng qua rồi cúi đầu: “Không phải cháu gấp ạ.”

“Vậy là quà ai tặng cho cháu?”

Chu Tuyển ngẩng đầu, như là hơi bất ngờ với chữ “quà” này, lúc nhìn về bốn con vật kia, ánh mắt dường như có thêm một chút gì đó.

“Không quen ạ.” Cậu nói.

“Không quen thì đi làm quen, gấp được con vật đáng yêu thế này chắc chắn là một bạn nhỏ rất đáng yêu.” Thường Thu Trạch cười vỗ vỗ vai cậu.

Chu Tuyển lật xem sách giáo khoa, khi Thường Thu Trạch mở cửa chuẩn bị ra ngoài, bỗng quay đầu lại: “Ông ơi.”

“Hửm?”

“Mọi người ở đây có đi học không ạ?”

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, Chu Tuyển chủ động hỏi chuyện.

Thường Thu Trạch vô cùng ngạc nhiên gật gật đầu: “Có, đang học tiết Ngữ Văn đó, ông dẫn cháu đến phòng học nhé?”

Nhưng nghe vậy Chu Tuyển cũng không giống như rất vui, không hỏi tiếp.

Sau khi Thường Thu Trạch ra khỏi phòng, Chu Tuyển nhìn mấy con vật ở góc bàn, lại nhìn đồng hồ trên tường, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Chiều, ngoài đình bên cạnh ký túc xá, Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm ngồi trên ghế đá, vừa ăn dương mai ướp lạnh vừa trò chuyện.

“Em đáng yêu thế này, có ngã cũng đẹp, có gì đâu mà!” Thấy Mạnh Sơ Vũ buồn rầu ôm má, Văn Âm nhả hạt dương mai an ủi cô bé.

“Thật ạ?” Mạnh Sơ Vũ ngồi trên ghế dài làm lại tư thế chổng vó hôm qua, “Nhưng em ngã thế này này…”

“Ừ…” Văn Âm ăn thêm một quả dương mai Mạnh Sơ Vũ mang đến, giơ ngón cái với cô bé, “Thật! Không xấu tẹo nào!”

Mạnh Sơ Vũ ngồi dậy, buồn bực liếc nhìn cửa sổ bị tấm rèm che kín mít ở phía tây ký túc xá: “Nhưng anh ấy hình như không hoan nghênh em tẹo nào…”

“Sao em cứ phải chơi với anh ấy làm gì?”

“Bởi vì chỉ có anh ấy là không chịu chơi với em.”

Văn Âm khó hiểu chớp chớp mắt: “Ai không chịu chơi với em thì em chơi với người ấy à?”

“Không phải,” Mạnh Sơ Vũ lập tức lắc đầu, “Phải đẹp nữa mới được.”

“Anh ấy đúng là người đẹp trai nhất chỗ bọn chị.” Văn Âm gật đầu chắc nịch.

“Thật ạ?” Mắt Mạnh Sơ Vũ sáng lên, như đã nhận được sự ủng hộ, “Em vẫn muốn chơi với anh ấy!”

Mười phút sau, Văn Âm giúp đỡ cô bé bê đến một cái ghế.

Mạnh Sơ Vũ dịch ghế đến dưới cửa sổ, giẫm lên ghế đứng lên, giơ tay gõ cửa sổ.

Đã quen với việc không có ai trả lời, cô bé tự nói chuyện với bên trong: “Anh lại đang đọc sách đúng không?”

“Bố em nói, đọc sách nơi thiếu ánh sáng sẽ hỏng mắt, mắt hỏng rồi thì phải đeo kính giống bố.”

“Đeo kính xấu lắm…”

“Anh đẹp trai như thế, không thể biến thành xấu xí được.”

“Anh kéo cái rèm này ra rồi hẵng đọc.” Mạnh Sơ Vũ làm động tác kéo rèm cách cửa sổ, ngón tay vô tình chạm vào cửa kính, mở ra được một khe cửa sổ.

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, dùng sức một chút, mở toang cửa sổ ra.

Gió lùa vào cửa sổ, thổi bay rèm cửa, người phía sau rèm ngẩng đầu lên.

Mạnh Sơ Vũ vẫy tay với cậu: “Anh không đóng cửa sổ này!”

Chu Tuyển nhìn cô không nói.

“Anh mở cửa sổ là đang đợi em ạ?”

“Không.”

Cuối cùng cũng nghe thấy cậu lên tiếng, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy cậu nói gì cũng chẳng quan trọng, cười nói: “Không phải cũng không sao, dù sao anh cũng chờ được em rồi nè!”

“…”

Cô bé kéo rèm sang một bên, sau đó ghé lên bệ cửa sổ nhìn sách giáo khoa trong tay cậu: “Anh đang đọc sách gì thế?”

Chu Tuyển cúi đầu không đáp.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu đọc, cố gắng một lúc lâu, mỏi cả cổ cũng không thấy rõ trên sách viết gì.

Cuối cùng thấy cậu gấp sách lại, quay bìa sách về phía mình, để cô nhìn qua.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ lại không biết đó là những chữ gì.

“Oa, quyển sách này hay thật!”

Không cần biết cậu ba bảy hai mốt hay ba mốt, khen rồi tính.

Chu Tuyển liếc cô một cái, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Một lát sau, nghe thấy tiếng than thở kéo dài trên đỉnh đầu: “Ầy, bên ngoài nắng quá đi!”

Ngẩng đầu, thấy cô bé cau mày, dùng mu bàn tay lau mạnh thái dương, còn dậm dậm chân: “Còn có muối đốt chân em nữa…”

“Nếu được ngồi quạt điện một lát thì hay rồi, em không nóng nữa, mà muối cũng bay mất.”

Chu Tuyển: “Phòng học có quạt.”

“Phòng học đông thế, gió chia cho mọi người hết rồi.” Mạnh Sơ Vũ liếm liếm môi, nhìn vào trong phòng cậu thăm dò, thấy quạt trần phòng cậu yên tĩnh không chuyển động, “Anh chia cho em một nửa gió của anh được không ạ?”

Chu Tuyển liếc nhìn quạt trần trên đầu, đứng dậy bật quạt lên.

“Gió không đến…” Mạnh Sơ Vũ dùng tay thử gió, cố gắng rướn vào trong, nửa người treo bệ cửa sổ, “Em vào trong hưởng gió được không ạ?”

Chu Tuyển nhìn cô một lát, đứng lên lui sang một bên, có vẻ là đồng ý.

Mạnh Sơ Vũ cười tủm tỉm nhấc chân, giẫm lên cửa sổ, sau đó xoay người qua, quay đầu nhìn phía dưới trèo xuống.

Bàn chân lơ lửng tìm kiếm giữa không trung bỗng được một bàn tay bắt lấy, tìm được hướng chính xác, vững vàng đặt trên bàn.

Mạnh Sơ Vũ nhảy xuống, thành công chạm đất.

Quay đầu lại nhìn dấu chân trên bàn, móc từ túi đeo chéo ra một tờ khăn ướt rồi lau: “Để em lau cho.”

Chu Tuyển lại ngồi xuống ghế.

Một lát sau thấy cô hỏi: “Thùng rác ở đâu ạ?”

Chu Tuyển chỉ vào góc tường.

Mạnh Sơ Vũ vứt khăn ướt, lại hỏi cậu: “Em ngồi đâu ạ?”

Chu Tuyển lại chỉ vào góc tường.

Mạnh Sơ Vũ nhìn xung quanh, ngoài giường ra thì không còn chiếc ghế nào khác, ngồi trên giường người khác thì không hay, cô bé đành phải đi về phía thùng rác cậu chỉ.

Năm giây sau, một tiếng rắc vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“…”

Chu Tuyển ngẩng đầu, nhìn nắp thùng rác nhựa cứng đờ cả người: “Anh bảo em ngồi kia.”

Mạnh Sơ Vũ quay đầu, nhìn tủ đầu giường cách đó không xa.

Ngay sau đó, tiếng rắc thứ hai vang lên, rõ ràng hơn cả tiếng thứ nhất.

Mạnh Sơ Vũ há hốc miệng ngạc nhiên, dang hai tay ra với cậu: “Em sắp lọt xuống rồi, anh nhanh nhanh cứu em với —”

“…”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi