ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Mạnh Sơ Vũ nghĩ câu nói của Chu Tuyển chỉ là xuất phát từ sự khách sáo, đạo đối nhân xử thế, nhưng trùng hợp thế nào lại gợi lên hồi ức của cô, khiến cô chợt cảm thấy có chút không thể nhìn thẳng Lâm Thuấn Chi ngồi phía đối diện.

May là trên bàn ăn không có chuyện gì liên quan đến cô nữa, Mạnh Sơ Vũ cũng không phạm phải bệnh nghề nghiệp để ý đông tây, yên lặng ăn cơm.

Từ nhà ăn trở lại văn phòng, một lần tăng ca này là làm thêm hơn hai tiếng đồng hồ.

Sau buổi báo cáo, Mạnh Sơ Vũ không chỉ phải sửa soạn lại thông tin phía Lâm Thuấn Chi, mà còn phải nắm bắt suy nghĩ của Chu Tuyển qua những câu hỏi anh đặt ra, phân tích mối quan tâm của anh ta để chuẩn bị tiếp lời, khi đến thời điểm thích hợp thì đưa ra ý kiến phù hợp với lập trường của tập đoàn.

Cứ “một não ba việc” như vậy đến tận tám rưỡi, ra khỏi văn phòng của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ mới nhận ra bên ngoài đã đổ mưa.

Ngoài hành lang cách âm kém, tiếng mưa rơi tầm tã bên ngoài tòa nhà ồ ạt đổ vào tai như thủy triều.

Mạnh Sơ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu sang một bên đã thấy Lâm Thuấn Chi vừa rồi rời đi trước còn đang đứng cạnh thang máy, như là đang chờ cô.

Mạnh Sơ Vũ gần như lập tức xoay gót giày, chạy thẳng về văn phòng Chu Tuyển.

Nhưng Lâm Thuấn Chi lại nhanh hơn, cười gọi cô: “Muộn thế này rồi sao còn chưa về, để anh đưa em một đoạn nhé?”

Mạnh Sơ Vũ lắc đầu không do dự: “Không cần phiền anh đâu ạ. Tôi đi xe buýt hay taxi cũng được.”

“Lái xe thôi mà có gì phiền?” Lâm Thuấn Chi chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Mưa to thế này che ô cũng không ngăn được, em chỉ cần bước ra sân là ướt nhẹp rồi.”

Không biết có phải do bị Chu Tuyển “thao túng tâm lý” hay không mà Mạnh Sơ Vũ cứ cảm thấy Lâm Thuấn Chi hôm nay rất hay thử kiểm tra giới hạn tiếp xúc với cô, đúng là có hơi bất thường.

“Không sao, đúng lúc tôi đang muốn sửa lại chút tài liệu. Chút nữa là mưa ngớt thôi, anh cứ về trước đi ạ.”

Lâm Thuấn Chi dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thoáng qua phía sau cô rồi lại nói: “Vậy được, em về cẩn thận nhé.”

Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu nhìn theo anh ta vào thang máy, bỗng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu lại thấy Chu Tuyển cầm áo vest đi ra.

“Còn chưa về à?” Chu Tuyển vừa mặc áo khoác vừa nhìn cô.

Mạnh Sơ Vũ định trả lời một câu đầy quy củ, nhưng thấy xung quanh không có ai, cộng thêm nhớ ra thái độ của Chu Tuyển lúc chiều, nghiêm mặt nói: “Đang đợi anh đấy, muốn hỏi sếp Chu xem biểu hiện của tôi tối nay đã đủ chuyên nghiệp hay chưa, anh xem anh có hài lòng chưa?”

Chu Tuyển nhướng mày: “Chỉ để hỏi cái này thôi à?”

“Cái này quan trọng mà.” Mạnh Sơ Vũ cười gật đầu: “Anh thập phần hài lòng, ấy là động lực vô hạn của tôi.”

Có thể do giọng điệu mỉa mai của cô quá rõ ràng, Chu Tuyển nhẹ nhàng nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, giơ tay về phía cô.

Mạnh Sơ Vũ sợ đến nỗi lùi về phía sau, lùi được một nửa mới nhìn rõ thứ Chu Tuyển đang cầm — Chìa khóa xe.

“…”

Không phải định đánh cô à?

Chu Tuyển nhìn nước mưa trút xối xả lên cửa sổ ngoài hành lang, cụp mắt nói: “Còn thiếu một phần nữa.”

“Gì?” Mạnh Sơ Vũ khẽ nhúc nhích, điều chỉnh lại cơ thể.

“Tôi nói, để tôi thập phần hài lòng, còn thiếu một phần nữa.” Chu Tuyển quơ quơ chìa khóa xe trong tay: “Nhậm Húc có việc không đến được, làm phiền trợ lý Mạnh lái xe.”

“… À.”

*

Chiều hôm sau.

Hành lang tầng tám tòa nhà văn phòng khu công nghiệp Sâm Đại không còn yên tĩnh như thường ngày. Hơn một giờ rưỡi, âm thanh thông báo đóng mở thang máy liên tục vang lên.

Tiếng gót giày da chạm xuống nền sứ lạch cạch không ngớt, từ nhẹ đến nặng rồi lại đến nhẹ, dần hợp lại ở phòng họp cuối hành lang.

Ba thư ký của văn phòng Tổng Giám đốc tuy vội nhưng vẫn ra ra vào vào có trật tự, thỉnh thoảng lại xin ý kiến chỉ đạo của Mạnh Sơ Vũ đang ngồi trên bàn làm việc.

Một giờ kém ba phút, Đường Huyên Huyên ghé vào tai Mạnh Sơ Vũ nói nhỏ gì đó. Cô gật đầu, đứng dậy hít một hơi thật sâu.

Đây là cuộc họp cấp cao đầu tiên mà cô chủ trì với tư cách Trợ lý Tổng Giám đốc, nói không căng thẳng chắc chắn là nói dối.

Tối qua lái xe đưa Chu Tuyển về chung cư, vừa hay không phải đợi mưa tạnh, về ngủ sớm, tiếc là cũng vô dụng, cuối cùng vẫn vì nghĩ đến cuộc họp hôm nay mà mất ngủ đến nửa đêm.

Mạnh Sơ Vũ gập laptop lại, đi đến cửa văn phòng chếch đối diện, nhìn vào.

Cô phải cổ vũ tinh thần cả buổi trời, Chu Tuyển thì ngược lại, một tay đút túi đứng trước cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh, nhàn nhã như chẳng có chuyện gì.

“Sếp, mọi người đã có mặt đông đủ ở phòng họp.” Mạnh Sơ Vũ nói.

Chu Tuyển “Ừ” một tiếng, quay người đi ra ngoài.

Mạnh Sơ Vũ tránh người sang một bên rồi đi theo anh, tới trước cửa phòng họp nhanh tay đẩy cửa, hơi khom lưng, làm động tác mời.

Căn phòng ồn ào lập tức yên tĩnh.

Một vòng người ngồi quanh bàn hội nghị lập tức nhìn về phía này.

Mạnh Sơ Vũ lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt nghệt ra của một số trường phòng, giống hệt như cô sáng nay…

Vì có linh cảm cuộc họp hôm nay sẽ không suôn sẻ, cộng thêm lời dặn dò của Lâm Thuấn Chi hôm qua, Mạnh Sơ Vũ sợ không kiểm soát được tình hình nên cố tình chọn một bộ đồ công sở tối màu vô cùng nghiêm trang.

Thế mà đến công ty, lại thấy Chu Tuyển mặc một bộ sơ mi trắng, quần tây màu cà phê nhạt còn thoải mái hơn cả hôm qua, đến áo vest còn chẳng mặc.

Người ta đã nói, càng thiếu thứ gì càng muốn thể hiện ra ngoài thứ đó, cuối cùng lại thành “giấu đầu lòi đuôi”.

Vốn không so sánh không đau thương, nhưng Chu Tuyển thoải mái như vậy, nhìn mình cố gắng quá đà, Mạnh Sơ Vũ lúc ấy bỗng cảm thấy mình lộ cái dốt rồi.

Bây giờ nhìn một phòng toàn vest vủng đen kịt, chẳng khác nào “một trời một vực”.

Sau một khắc yên lặng, căn phòng có động tĩnh.

Người đàn ông trung niên cách vị trí chủ tọa bàn hội nghị gần nhất đứng dậy trước tiên, cười nói: “Sếp Chu tới rồi.”

Sau đó, đám trưởng phòng vốn bất động như núi cũng đứng dậy, lần lượt chào hỏi Chu Tuyển.

Chu Tuyển cười nhẹ liếc nhìn Triệu Vinh Huân, ngồi xuống vị trí chủ tọa: “Mọi người ngồi đi.”

Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống theo Chu Tuyển, lại thấy các trưởng phòng khác bên phía Triệu Vinh Huân vẫn không nhúc nhích.

“Sao thế, không nghe thấy sếp Chu nói à?” Đến tận khi Triệu Vinh Huân cười trách một câu, mọi người mới đồng loạt ngồi xuống.

Bầu không khí trong phòng họp dần trở nên kì quặc.

Ý cười trên mặt Chu Tuyển lại càng đậm thêm.

Như đang gặp chuyện thú vị.

Chỉ cần Chu Tuyển không xấu hổ, thì Mạnh Sơ Vũ cũng có thể không xấu hổ.

Chỉ cần Chu Tuyển thấy thú vị, thì Mạnh Sơ Vũ cũng có thể thấy thú vị.

Mạnh Sơ Vũ vờ không thấy vị Giám đốc chuỗi cung ứng Triệu Vinh Huân này ra oai phủ đầu, cười rồi hắng giọng: “Vậy sau đây tôi sẽ đọc quy trình cuộc họp…”

“Buổi phân tích hoạt động kinh doanh lần này sẽ chia thành bốn giai đoạn. Giai đoạn một, phòng tài vụ báo cáo tình hình hoạt động chung của ban điều hành trong năm nay. Giai đoạn hai, các phòng ban tiến hành tiếp tục phân tích. Giai đoạn ba, phòng xuất nhập khẩu đại diện chuỗi cung ứng báo cáo về việc cắt giảm chi phí, kế hoạch sản xuất, hệ số vòng quay hàng tồn kho và các chỉ số doanh thu chính khác từ tháng một đến tháng tám. Cuối cùng, phòng hỗ trợ quản lý báo cáo tình trạng biên chế cơ cấu nhân viên và bố trí cơ cấu phòng ban trong công ty hiện tại.”

“Sếp Chu.” Mạnh Sơ Vũ quay đầu hỏi Chu Tuyển: “Anh có ý kiến gì về quy trình buổi họp không ạ?”

“Không.” Chu Tuyển nâng tay về phía Triệu Vinh Huân: “Sếp Triệu thì sao?”

Triệu Huân Vinh: “Sếp Chu là nhân tài sếp Thái đích thân cử đến, trong cách quản lý chắc chắn sẽ có nhiều khái niệm mới, tôi đương nhiên nghe theo sự sắp xếp của sếp.”

Chu Tuyển: “Sếp Triệu khiêm tốn rồi. Nửa năm qua, với tư cách là Quyền Tổng Giám đốc[1], ông đã dẫn dắt toàn thể các đồng nghiệp của ban điều hành. Kết quả kinh doanh được cho thấy ngày hôm nay ít nhất cũng có một nửa là công lao của ông…”

Mạnh Sơ Vũ từ tốn chớp mắt, đôi tay đặt sau màn hình laptop lặng lẽ ấn điều khiển.

Bản trình chiếu báo cáo của phòng tài vụ lập tức hiện lên màn hình lớn.

Mọi người đưa mắt nhìn sang, thấy trước mắt mình là số thâm hụt thê thảm đến phát sợ.

Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ, ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt chuyển dời, nhìn Triệu Vinh Huân đã thay đổi sắc mặt đang cứng đờ người, nói: “Phải là tôi nên học hỏi thêm từ ông.”

*

Qua màn mở đầu đầy căng thẳng, Mạnh Sơ Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cùng với Chu Tuyển ngồi xem báo cáo như xem bóng đá.

Chứng kiến hơn chục trưởng phòng thay nhau vào cuộc phân tích nguyên nhân gốc rễ dẫn đến việc lợi nhuận không đạt chỉ tiêu, từng người từng người đá “quả bóng” này cho người tiếp theo.

Ngồi nghe cả buổi, Mạnh Sơ Vũ coi như đã hiểu. Đơn giản là phòng kinh doanh cho rằng đây là vấn đề của phòng chất lượng, phòng chất lượng cảm thấy đây là vấn đề của phòng sản xuất, phòng sản xuất cho rằng đây là vấn đề của phòng kỹ thuật, phòng kỹ thuật cảm thấy đây là vấn đề của phòng xuất nhập khẩu…

Đến “tuyển thủ” cuối cùng – phòng xuất nhập khẩu, đằng sau không có người tiếp bóng nữa, Trịnh Thủ Phú này cũng là một nhân tài bắt đầu nói về vấn đề thị trường.

“Nửa đầu năm giá nguyên vật liệu đầu nguồn liên tục tăng, dưới tình hình chi phí chung của thị trường kính và thép tăng tới hơn 40%, phòng xuất nhập khẩu thông qua tập trung thu mua trước thời hạn đã đạt được thành tích mức tăng chi phí nguyên vật liệu chính thấp hơn mức tăng thị trường 4%. Đây là thắng lợi to lớn trong việc đưa ra quyết sách của phòng xuất nhập khẩu chúng ta…”

Đợi Trịnh Thủ Phú khoác lác một thôi một hồi, Chu Tuyển gật đầu tán thưởng: “4% quả thật là một thành tích đáng mừng. Nhưng trưởng phòng Trịnh, có phải bên ông đã quên đối chiếu với số liệu chi phí tiêu chuẩn của công ty rồi không?”

Trịnh Thủ Phí nghẹn họng, rồi lại cười đầy tự tin: “Hoàn cảnh chung của thị trường đã vậy, chúng ta tăng, bọn họ cũng tăng, mọi người đều như nhau. Trước kia sếp Chu ở nước ngoài nên không hiểu rõ tình hình trong nước phải không? Chỉ tính thép cây HRB400 loại đường kính 25mm, sau làn sóng tăng giá tháng năm, giá trung bình một tấn đã tăng gần 400 tệ một ngày. Quả là những con số đẫm máu…”

Mạnh Sơ Vũ nghe mãi mà chẳng thấy nổi nửa câu trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, không nhịn được xấu hổ thay cho Trịnh Thủ Phú.

Quả nhiên, Chu Tuyển nghe năm phút, chỉ hỏi lại một câu: “Câu hỏi của tôi làm khó trưởng phòng Trịnh sao?”

Trịnh Thủ Phú xanh mặt, nhìn về phía Triệu Vinh Huân.

Chu Tuyển theo ánh mắt của Trịnh Thủ Phú nhìn Triệu Vinh Huân: “Hay là nói Sếp Triệu, chúng ta trước nay chưa từng làm đối chiếu số liệu chi phí tiêu chuẩn?”

“Sao lại như vậy?” Triệu Vinh Huân cười cười, ánh mắt hung hăng quét về phía Trịnh Thủ Phú: “Quay về nhanh chóng gửi báo cáo phân tích đối chiếu chi phí tiêu chuẩn cho sếp Chu.”

*

Cả buổi họp chiều này, Chu Tuyển chỉ đặt câu hỏi với phòng xuất nhập khẩu. Nhưng chỉ một lần như vậy cũng đã đủ làm Mạnh Sơ Vũ phải ở lại tăng ca.

Những tưởng rất nhanh sẽ nhận được bản báo cáo, nhưng mãi không thấy gì. Trời dần tối, Chu Tuyển lại như không nhận được báo cáo không tan làm, Mạnh Sơ Vũ cũng nhận lệnh đến nhà ăn giải quyết bữa tối.

Tối hôm qua không ngủ ngon, trưa nay vì chuẩn bị cho cuộc họp cũng không ngủ bù, vừa ăn xong bữa tối không lâu, Mạnh Sơ Vũ ngồi ở bàn làm việc đã thấy buồn ngủ.

Đến tận hơn tám rưỡi, khi tổ hợp phím tắt để gửi và nhận email sắp hỏng đến nơi, cuối cùng cũng có một email được gửi tới hòm thư.

Mạnh Sơ Vũ lập tức mở tập tài liệu đính kèm ra xem, càng xem càng nhíu chặt mày.

Xem đi xem lại hai lần, cô gọi vào số máy nội bộ của phòng xuất nhập khẩu: “Thư ký Ngô, trưởng phòng Trịnh hiện giờ còn ở văn phòng không?”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, thoáng có tiếng thì thầm truyền sang, sau đó mới vang lên tiếng trả lời: “Trợ lý Mạnh, trưởng phòng Trịnh đã tan làm rồi. Cô tìm ông ấy có chuyện gì, tôi sẽ chuyển lời tới ông ấy sau?”

“Vậy ngày mai tôi sẽ gọi lại, cảm ơn anh.”

Cúp máy, Mạnh Sơ Vũ in báo cáo ra, đi đến văn phòng Chu Tuyển, đứng trước cửa phòng anh do dự một chút, hít sâu một hơi rồi quay người đi đến thang máy.

Đến tầng hầm -1, cửa thang máy mở ra, đúng lúc bắt gặp Trịnh Thủ Phú.

“Trưởng phòng Trịnh,” Mạnh Sơ Vũ cười gọi: “Tôi vừa đọc báo cáo của ông, có một số câu hỏi muốn hỏi ông. Không biết bây giờ ông có tiện cho tôi xin mười phút hay không?”

Trịnh Thủ Phú quay đầu liếc nhìn cô: “Sếp Chu bảo cô tới à?”

“Tạm thời tôi vẫn chưa đưa báo cáo cho…”

“Vậy hóa ra trợ lý Mạnh còn am hiểu cả chuyện thu mua nữa à?” Trịnh Thủ Phú nôn nóng ngắt lời cô.

Mạnh Sơ Vũ vẫn giữ thái độ tươi cười: “Đương nhiên tôi không am hiểu được như trưởng phòng Trịnh, kẻ bất tài này muốn học hỏi ông ạ.”

“Trợ lý Mạnh, cô nghĩ tôi cầm tiền lương của Sâm Đại là để giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho một người ngoài nghề như cô à?” Trịnh Thủ Phú cười mỉa mai, quay người đi.

Mạnh Sơ Vũ nén giận, nặn ra một nụ cười rồi đuổi theo: “Trưởng phòng Trịnh, nếu tôi không chắc chắn thì cũng không làm phiền ông giờ này. Người ngoài nghề như tôi chỉ năm phút đã có thể nhận ra số liệu có vấn đề, thì sếp Chu chỉ cần liếc mắt một cái là thấy. Nếu ông không giải thích cho tôi, đến lúc đó cả tôi lẫn ông đều không nói rõ được, ông nói xem có phải không ạ?”

“Trợ lý Mạnh đã quá quen với cảm giác thoải mái ở tập đoàn rồi phải không?” Trịnh Thủ Phú đánh giá Mạnh Sơ Vũ từ trên xuống dưới: “Cũng phải, xinh đẹp trẻ trung lại giỏi ăn nói, cả văn phòng có ai không coi trọng? Nhưng ở đây không như vậy, đám quê mùa chúng tôi không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Trợ lý Mạnh có thời gian hỏi tôi, chi bằng về mua vui chuốc cười cho người văn nhã như sếp Chu, có khi còn dễ nói rõ hơn đấy.”

*

Mạnh Sơ Vũ quả thực tức đến choáng váng, thấy Trịnh Thủ Phú bỏ đi cũng không kịp phản ứng lại, ăn một miệng đầy khói xe.

Trước kia, năm tư Đại học cô thực tập ở Sâm Đại làm chân sai vặt, không có bất cứ cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao nào, cũng chưa từng chịu sự ngang ngược đến mức này của trưởng phòng.

Về sau đến tập đoàn, người trong văn phòng đúng là thích giữ hình tượng, dù trong lòng có bất mãn thế nào thì cùng lắm cũng chỉ là khua môi múa mép sau lưng.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Mạnh Sơ Vũ bị người ta đứng trước mặt, chỉ mũi châm chọc mỉa mai.

Cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ đến tận giờ này, lại nhớ đến những câu ám chỉ khó nghe của Trịnh Thủ Phú, trong chốc lát, Mạnh Sơ Vũ rất muốn bỏ gánh tan làm.

Trở lại tầng tám, thấy văn phòng Chu Tuyển vẫn còn sáng đèn, đành nhịn lại ấn chuông.

Hai cánh cửa mở ra, giọng nói chứa ý cưới của Chu Tuyển truyền tới: “Sao tôi phải tức giận?”

Mạnh Sơ Vũ dừng bước, nhìn vào trong thấy Chu Tuyển đang cầm điện thoại dựa lưng vào ghế.

Anh thoải mái như vậy chắc không phải là điện thoại công việc.

Chu Tuyển nâng mắt nhìn cô, chỉ chiếc ghế đối diện, ý bảo cô ngồi xuống trước rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Tôi thấy mấy người này đã từng này tuổi rồi đầu óc còn đơn giản như vậy, vừa họp đã biết ai là người của phe nào, thuộc phe nào, ngay thẳng đến đáng yêu còn gì?”

Động tác kéo ghế của Mạnh Sơ Vũ dừng lại, đoán là Chu Tuyển đang nói về chuyện đám người Trịnh Thủ Phú.

Chu Tuyển thật ra không hề kiêng dè cô, nhưng lúc nghe thấy những lời này, Mạnh Sơ Vũ thật sự cảm thấy có đôi chút không thoải mái.

Chu Tuyển không thèm quan tâm đến đám người đó không chỉ bởi anh có tố chất tâm lý vững vàng, mà còn vì anh đang đứng ở vị trí tối thượng.

Người đứng trên cao, đương nhiên phải quan tâm đến đại cục, đương nhiên phải suy tính kế lâu dài, cũng không thể dễ dàng bị những thứ vặt vãnh nhất thời này làm cho dao động.

Nhưng đối với người làm công ăn lương bình thường như cô, việc sống vui vẻ mỗi ngày là điều vô cùng quan trọng.

Trịnh Thủ Phú nói không sai. Cô ở tập đoàn quả thật chưa phải chịu khổ sở ghê gớm gì.

Dù sao cũng có sếp Thái quyền lực chống lưng, ngay cả việc mối quan hệ giữa các cá nhân xảy ra chuyện, kể cả khó giải quyết đến đâu cũng có người chủ động giữ thể diện.

Còn bây giờ đi theo “bia đỡ đạn bằng thịt” như Chu Tuyển, dù có ba đầu sáu tay mồm năm miệng mười cũng chẳng có ích gì, chỉ đành chịu đựng.

Ngay cả tối nay, Trịnh Thủ Phú có thể trút hết cơn giận Chu Tuyển lên người cô, còn cô cho dù có uất ức cũng không thể nói ra.

Nói chuyện Trịnh Thủ Phú làm khó dễ mình cho Chu Tuyển nghe, sẽ chỉ khiến cấp trên cảm thấy cô vô dụng.

Chu Tuyển còn đang cười nói với người ta cái gì, Mạnh Sơ Vũ cũng không có tâm trạng nghe, cụp mắt đứng bên cạnh, siết chặt tập báo cáo như nặng nghìn ký rồi tự hỏi: Giả vờ không phát hiện ra số liệu có vấn đề hay nói thật rằng mình đàm phán không thành công với Trịnh Thủ Phú — Làm thế nào sẽ ít nhận được sự thờ ơ của Chu Tuyển hơn.

Đang do dự, bỗng nghe Chu Tuyển thu lại ý cười, nói: “Không nói nữa, cúp trước đây.”

Ánh mắt Chu Tuyển vừa vặn dừng trên mặt cô: “Chỗ tôi hình như có một cô bé bị bắt nạt.”

[1]  Quyền Tổng Giám đốc: chỉ trường hợp cá nhân được ủy quyền thực hiện các chức năng, tầm hạn quản trị, nhiệm vụ như Tổng Giám đốc. Điều này xảy ra trong trường hợp Tổng Giám đốc vắng mặt tại công ty bởi các lý do như đi công tác, nghỉ phép hay vị trí bị bỏ trống và chưa có người thay thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi