ANH BÁN THỊT HEO VÀ CẬU CHÀNG TINH ANH


Chuyển ngữ: Đờ
Kỹ thuật nấu ăn của Tiêu Thận khá được.

Cậu chàng tinh anh ăn vui vẻ, cảm giác không cần nhả xương làm cậu rất hưởng thụ.

Cho dù là sốt trên xương sườn hay là độ mềm của thịt đều rất ổn làm cậu bất tri bất giác mà gắp thêm mấy đũa.

Nhưng, không khí trên bàn cơm vẫn có một chút kỳ dị.

Không có cơm, bánh mì hay cháo nóng mà chỉ có một nồi sườn kho đang tỏa hơi nóng hun đỏ mắt cả hai.

Tiêu Thận sợ canh lửa không tốt nên chỉ làm một món sườn.

"Ờm...!Ăn nhiều thức ăn, ăn nhiều thức ăn vào..."
Tiêu Thận sờ mũi, khuôn mặt tuấn tú hận không thể chui xuống gầm bàn? Ăn nhiều thức ăn? Cả mâm có mỗi một món không ăn thức ăn thì ăn cái gì?
Hắn đúng là ngu hết nấc.

Lúc trước chỉ bài cho em gái khóa dưới, hắn còn cố tình hóng tiếng gió, biết cha mẹ đóa hoa cao quý này hàng năm đi buôn bán bên ngoài, chỉ mời bảo mẫu đến chăm sóc cuộc sống cho "em hoa".


Tiêu Thận nghe mà trái tim quặn thắt nên lúc Cận Ánh từ chối không nhận sườn heo mới nóng đầu lên mời người ta về nhà ăn cơm, lại còn mồm điêu là cha mẹ ở nhà, rõ ràng là bọn họ cũng đã vứt bỏ hắn đi ở khu biệt thự mới phía đông để hưởng thụ thế giới hai người rồi.

Nên là cơm chiều phải chuẩn bị trong sự hấp tấp.

Hai người đều là thanh niên, sức ăn cũng không phải là ít.

Tiêu Thận sợ cậu chàng tinh anh ăn không no nên chẳng dám gắp sườn.

Hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt cậu, lạnh lùng nhưng đầy vẻ thỏa mãn.

À, đứa nhỏ này thích ăn sườn.

"Ăn ngon thật." Cận Ánh không keo kiệt lời khen.

Một nồi sườn nhanh chóng thấy đáy.

Tiêu Thận thấy "em hoa" liếm môi, cắn cắn đũa vẻ chưa thỏa mãn thì hơi ngẩn người, lý trí cuốn theo chiếc lưỡi hồng mà bị nuốt xuống.

"Chưa, chưa no hả? Anh mời em đi ăn não dê nhé."
Cận Ánh "Ưm" một tiếng, phải nỗ lực kéo dứt tầm mắt khỏi phần sốt sườn còn lại trên bàn.

Cậu nhã nhặn mà lau miệng, không từ chối lời mời của đàn anh.

Đúng là cậu vẫn chưa no, con sâu ham ăn vừa mới bị gọi ra mất rồi.

Cảm giác đang bon mồm tự nhiên dừng lại này rất khiến người ta thấy ngứa ngáy, cào nát trái tim của cậu chàng tinh anh.

Hiếm khi thấy cậu thích thú như vậy.

Nhà Tiêu Thận ở trung tâm thành phố, cũng coi như thổ địa nơi này.

Cách nhà hắn không xa có một quán nướng có hơn hai mươi năm tuổi, danh tiếng khá là tốt.

"Chú Vương, cho con bốn phần não dê ngũ vị hương."

Hắn quen cửa quen nẻo mà ngồi xuống.

Trên bàn hơi dầu mỡ làm Tiêu Thận phải dùng khăn lau mấy lần, sợ đôi mày "em hoa" phải nhíu lại.

Nhưng điều khiến hắn vui vẻ là Cận Ánh dán mắt vào bếp nướng chẳng để ý xung quanh.

Não dê chín tỏa hương tứ phía.

Tiêu Thận còn chọn thêm nhiều loại xiên nướng khác, bày ra đầy cả bàn.

Hắn cười khẽ nhìn nhóc đồ cổ còn giả bộ nghiêm túc, cao giọng nói.

"Chén thôi."
Tiêu Thận đói bụng lắm rồi, chén tì tì mấy xiên thịt dê lót bụng, ăn được món nào ngon lại giơ lên cho cậu chàng tinh anh để cậu thử một miếng.

Cận Ánh cũng biết điều mà nhã nhặn hạ miệng, vẻ mặt thản nhiên không hề nhăn nhó.

Thế mà đàn anh Tiêu chợt đỏ cả mặt, tay cầm xiên nướng run nhè nhẹ.

Tự nhiên bị trêu ngược lại.

.

đam mỹ hài

"Tôi định mua mang về năm cái não dê." Nhóc đồ cổ vét sạch bát não, lấy khăn giấy lau miệng, ngồi nghiêm chỉnh.

Đàn anh Tiêu nhìn cậu đầy nghiền ngẫm.

Cảm xúc của Cận Ánh nổi hết lên trên mặt.

Đóa hoa lạnh lùng đỏ cả tai, cuối cùng thì cũng không giả bộ lạnh nhạt được nữa.

Cậu tránh khỏi tầm mắt của Tiêu Thận, lắp bắp nói: "Ở nhà...!còn chú Thành với mọi người...!tôi, tôi cũng muốn để mọi người nếm thử..."
Và rồi, não dê ngũ vị hương trở thành chất dẫn cho lửa tình của hai người.

Có lần một thì sẽ có lần hai, chỉ cần có thời gian rảnh là Tiêu Thận sẽ mời cậu nhóc đồ cổ sang nhà mình ăn.

Chính vì vậy mà hai ngày nghỉ cuối tuần bất ngờ lại trở thành ngày của "thế giới hai người".

Cậu chàng tinh anh đi sang nhà đàn anh ăn ké, thỉnh thoảng có khi ngủ lại.

Lời tác giả: Não dê ngũ vị hương ăn ngon xĩuuuuu!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi