ÁNH BÌNH MINH LẠNH LẼO


"Bạch Thanh Phong ta không cho phép ngươi rời khỏi Lan Lăng điện! Đây là mệnh lệnh của Ma Tôn!" Tuyết Lạc nói lớn, dùng lệnh của Ma Tôn nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân của Bạch Thanh Phong đang dần dần rời xa cô.
Hi Hoa cung.
"Vậy là đệ bị Ma Tôn nghi ngờ rồi sao?" Bạch Đăng Kỳ vừa nói vừa nhìn Bạch Thanh Phong.
"Quả thật nàng ấy đang nghi ngờ đệ."
"Chắc chúng ta cần phải đổi trắng thay đen một chút rồi."
"Ý huynh là..." Bạch Thanh Phong chưa nói xong đã bị Bạch Đăng Kỳ cướp lời "Cho nhiều người chuẩn mạch cho đệ và nói là thể trạng của đệ bình thường."
"Như vậy không phải sẽ có thêm nhiều người biết đệ trúng độc sao?" Thanh Phong có chút ngạc nhiên nhìn Đăng Kỳ.
"Đệ yên tâm! Ca ca của đệ vốn đã có tính toán từ trước." Bạch Đăng Kỳ nói xong liền vung tay hóa ra 3 hình nộm nằm dưới đất của 3 vị thái y giỏi nhất lục giới.
"Báo! Ma Tôn đang đi vào Hi Hoa cung!" Một tên thiên binh chạy vào thông báo.



"Đến đúng lúc thật!" Đăng Kỳ nhanh chóng hóa phép cho những hình nộm biến thành người, nhìn bọn chúng y như thật không chút tỳ vết.
"Chủ nhân muốn tôi làm gì?" Ba hình nộm đứng trước mặt hắn đồng thanh.
"Bắt mạch cho hắn ta và nói hắn không bị sao cả!" Đăng Kỳ chỉ tay về Thanh Phong.
"Tuân lệnh chủ nhân!" Ba hình nộm bắt đầu thay phiên nhau bắt mạch cho Thanh Phong vừa lúc Tuyết Lạc bước vào.
"Đại điện hạ ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút!" Tuyết Lạc nói xong liền nhìn qua phía Thanh Phong "Hắn..."
"Ma Tôn, mời ngồi! Đệ đệ của thần chỉ đang chuẩn mạch lại xem có phải như lời Ma Tôn nói không." Đăng Kỳ nhanh nhẹn mời Tuyết Lạc ngồi xuống ghế, người hầu nhanh chóng mang trà lên mời khách.
"Mạch tượng của Nhị điện hạ bình thường không bị gì cả!" Ba hình nộm đồng thanh rồi tự động rời đi.
"Xem ra nàng đã chuẩn mạch nhầm cho ta rồi!" Thanh Phong bước đến chỗ Tuyết Lạc.
"Ta không quan tâm ngươi có trúng độc hay không.

Bây giờ việc ta quan tâm nhất đó chính là sự phồn thịnh của Ma Giới này." Tuyết Lạc nói ra hết những gì mà cô nghĩ bấy lâu.

Đúng vậy, thứ mà cô muốn nhất chính là làm cho Ma Giới ngày càng phồn vinh để có thể báo thù cho cái chết của Châu Hạ Vỹ, để còn nhất thống thiên hạ đứng đầu lục giới, còn những việc khác từ lâu nàng đã không còn bận tâm đến nàng vốn chỉ xem chúng là gió thổi qua tai.
"Ma Tôn muốn thương lượng với thần việc gì sao?"
"Ta có một nha đầu không muốn làm công chúa nên đi đắc tội với Thiên Phương rồi chạy đến chỗ ta nhờ giúp đỡ." Tuyết Lạc thản nhiên nói rồi cầm cốc trà nhấp một ngụm.
"Ý của người là Khả Như công chúa sao?" Đăng Kỳ nhanh chóng hiểu ý.

Tuyết Lạc gật đầu, đặt cốc trà xuống rồi nói tiếp "Nhưng nếu để muội ấy ở lại Ma Giới thì e rằng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức, không biết Hi Hoa cung này có chỗ để cho nó tá túc không?"
"Nếu Ma Tôn đã nói vậy thì thần cũng không thể làm ngơ được.


Ma Tôn yên tâm Hi Hoa cung này luôn sẵn sàng tiếp đón công chúa bất cứ lúc nào."
"Đa tạ!" Tuyết Lạc cười nhạt.
"Ma Tôn không cần khách sáo đây là việc thần nên làm mà!" Đăng Kỳ ôn nhu nói.
"Ta còn nhiều việc ở Ma Giới nên không thể ở đây được, cáo từ!" Tuyết Lạc đừng dậy và rời đi trong làn khói mờ mờ ảo ảo, tà áo đỏ phất phơ bay theo bóng hình nàng, Thanh Phong nhanh chóng chạy theo bóng hình đó nhưng không kịp.
Ma Giới, thấy Tuyết Lạc đi vào Lan Lăng điện Khả Như liền chạy ra "Tỷ tỷ!"
"Sao tiểu nha đầu muội lại đáng yêu đến vậy chứ?" Tuyết Lạc vừa nói vừa véo má Khả Như.
"A...!Đau muội a!"
"Ta có chuyện này muốn nói với muội!" Sắc mặt của Tuyết Lạc thay đổi.
"Có chuyện gì a?" Sắc mặt của Khả Như cũng thay đổi theo Tuyết Lạc.
"Muội có thể đến Hi Hoa cung tá túc không?" Giọng nói của Tuyết Lạc có chút ngượng nghịu.
"Hi Hoa cung của tên Bạch Đăng Kỳ sao?" Khả Như ngạc nhiên nhìn Tuyết Lạc, cô thật sự không hiểu nổi tỷ tỷ mình đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, đợi khi nào ta giải quyết xong việc của Ma Giới ta sẽ đến đón muội!" Tuyết Lạc nhìn Khả Như với vẻ mặt đầy tâm sự.
"Muội không đi đâu cả, muội không đi!" Khả Như hét lớn.

Tỷ tỷ nói vậy là đang muốn ta vắng mặt một thời gian sao? Nhưng tại sao phải làm vậy chứ?

"Ngoan! Tỷ tỷ vì đại cuộc mới để muội chịu khổ, nếu Thiên Quân biết muội ở chỗ tỷ thì tỷ sẽ gặp rất nhiều rắc rối, Ma Giới sẽ một lần nữa rơi vào nguy hiểm." Trong đầu nàng lại một lần nữa hiện ra những bi ai trong quá khứ khiến cho mũi của nàng có chút chua xót.
"Tỷ nói rất đúng, vậy khi nào chúng ta đi?" Khả Như cười có chút gượng gạo.

Cô thật sự không muốn rời xa tỷ tỷ chút nào, xa cách một vạn năm trời khó khăn lắm cô mới có thể bên cạnh tỷ tỷ vài ngày ngắn ngũi nhưng vì đại cuộc của Ma Giới nên phải rời xa tỷ tỷ thêm một lần nữa.
"Ngay bây giờ!" Vừa dứt câu Tuyết Lạc đã dùng thuật di chuyển đưa Khả Như đến Hi Hoa cung.
Bạch Đăng Kỳ vội ra nghênh đón "Ma Tôn! Nhị công chúa!"
"Chăm sóc muội ấy cho cẩn thận, cáo từ!" Tuyết Lạc lạnh lùng nói để che dấu cảm xúc của bản thân rồi dùng thuật di chuyển đi mất.
"Nhị công chúa, mời!" Bạch Đăng Kỳ giơ tay ra hiệu cho Khả Như vào trong.

Khả Như gật đầu bước vào trong nhưng đôi chân cô lại bước không vững để cho bị ngã, Bạch Đăng Kỳ nhanh tay đỡ lấy cô vòng tay hắn ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô, Khả Như phản xạ dùng tay đặt lên vai hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, một cảm xúc phức tạp bỗng xoẹt qua đầu Khả Như làm nàng giật mình buông hắn ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi