Thẩm Lệ đang bận chụp lén, Cố Tri Dân bất thình lình xoay đầu lại nhìn cô, cô giật nảy cả mình, cuống quýt dấu điện thoại: “À… anh nói chuyện này ấy hả…”
Cố Tri Dân nghiêng đầu qua một chút, ánh mắt rơi vào túi của cô, trên mặt lại mang theo vẻ mặt giống như cười nhưng mà lại không phải cười.
Lúc nãy anh cũng đã nhìn thấy Thẩm Lệ nhét điện thoại di động vào trong túi.
Thẩm Lệ ho nhẹ hai tiếng, che giấu cảm giác xấu hổ của mình, làm bộ như không xảy ra chuyện gì: “Em còn có chuyện khác muốn nói với anh.”
“Em nói đi.” Cố Tri Dân nhìn bộ dạng cố ra vẻ bình tĩnh của cô, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù, cảm thấy đáng yêu muốn chết đi được.
Cho dù là bây giờ Thẩm Lệ kêu anh đi hái sao ở trên trời, anh sợ là ngay cả mắt cũng không hề nháy mà đi hái xuống cho cô.
Nhưng mà Thẩm Lệ muốn nói cũng không phải là kêu anh đi lên trời hái sao.
Biểu cảm ở trên mặt của Thẩm Lệ kiềm lại một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện của Tiêu Văn, dừng lại ở đây đi.”
Cố Tri Dân đang muốn cầm lấy dĩa trang trí cà rốt đã được cắt xong, nghe vậy chợt ngớ người, khóe môi đang cong lên cũng nằm thẳng lại.
Anh nhìn Thẩm Lệ một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ta lại tìm em nữa à?”
Thẩm Lệ nói “dừng ở đây”, anh hiểu được, ý là anh kêu cô không cần để Tiêu Văn và Thạch Quân ở cùng với nhau nữa.
Sau khi anh đăng ký kết hôn giúp cho Tiêu Văn và Thạch Quân, anh liền đặt hai người này ra sau đầu. Mặc dù không quan tâm đến chuyện của bọn họ, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng được đi theo Thạch Quân thì Tiêu Văn sẽ có cuộc sống như thế nào.
Anh thật sự không nghĩ đến Tiêu Văn lại còn dám đến tìm Thẩm Lệ.
Xem ra những chuyện anh làm vẫn còn quá nhẹ rồi, mới khiến cho Tiêu Văn có sức lực dư thừa mà đi tìm Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bỏ đi thôi, đã đủ rồi.”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, nhưng mà anh biết anh đã đoán đúng.
Cố Tri Dân cũng cong khóe môi, trả lời với vẻ mặt dịu dàng: “Được rồi.”
Cô gái nhỏ anh nâng lớn lên ở trong lòng bàn tay có tính tình như thế nào, anh là người hiểu nhất.
Mặc dù tính tình của Thẩm Lệ hơi nóng nảy, nhưng mà rất tốt bụng, nếu không thì cũng sẽ không người gặp người thích như thế được.
Chính vì vậy, anh càng không thể tha thứ cho Tiêu Văn, cô ta cứ chạm vào giới hạn cuối cùng của anh hết lần này đến lần khác.
Thẩm Lệ tốt bụng, nhưng anh cũng không tốt bụng.
Cố Tri Dân vừa nói dứt lời thì liền tiếp tục chuyện ở trên tay của mình.
Thẩm Lệ đi đến gần, giống như là đã lâu rồi không quan sát anh một cách tỉ mỉ: “Bây giờ anh dễ nói chuyện như vậy à?”
“Có lúc nào mà anh không dễ nói chuyện chứ? Thẩm Tiểu Lệ, nói chuyện bằng lương tâm.” Cố Tri Dân nghiêng đầu qua, trong đôi mắt của anh mang theo chút nguy hiểm mà chất vấn.
Thẩm Lệ nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu một lần.
Từ nhỏ đến lớn, quả thật là Cố Tri Dân đều đồng ý hết tất cả yêu cầu của cô.
Đương nhiên cũng có một vài lúc cực kỳ ít không dễ nói chuyện cho lắm.
Ví dụ như cô muốn ra ngoài gặp gỡ gì đó với bạn học nam ở trong lớp….
Nhưng mà lời nói này tốt nhất là không nên đề cập vào thời điểm này.
Thẩm Lệ vô tội mở to mắt nhìn anh, ham muốn sống sót cực kỳ mạnh mà nói: “Đâu có đâu, lúc nào anh cũng dễ nói chuyện hết.”
Cố Tri Dân bật cười nói: “Đi đi, nhanh đi ra ngoài đi, anh phải làm cơm.”
Thẩm Lệ quay người lại, sau khi đi đến bên cạnh cửa thì quay đầu lại nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân thấy cô lại có bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, anh nói: “Có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi.”
Thẩm Lệ hắng giọng một cái: “Anh Giang hẹn gặp em một lần.”
Ánh mắt của Cố Tri Dân lập tức thay đổi.
Thẩm Lệ vội vàng lên tiếng: “Lúc nãy anh còn mới nói anh dễ nói chuyện mà.”
Cố Tri Dân chỉ cười lạnh một tiếng, ném cho cô một biểu cảm, kêu cô tự mình quyết định.
“Cũng nên nói cho rõ ràng.” Thẩm Lệ nở một nụ cười lấy lòng rồi quay người chuồn đi.
Đúng như cô đã nói, chuyện này cần phải nói cho rõ ràng.
Nhưng mà cái này cũng không hề làm cho anh khỏi tức giận.