ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Thẩm Lệ có thể cảm giác được, vừa rồi Giang Vũ Thừa có lời gì đó muốn nói với cô, nhưng sau khi cuộc điện thoại kia gọi đến, anh ta lại thay đổi ý định, không nói tiếp nữa, còn vội vàng rời đi.

Cố Tri Dân lại thoáng nhìn phương hướng Giang Vũ Thừa rời đi, trong giọng nói lộ vẻ âm trầm: “Anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, là em suy nghĩ nhiều rồi.”

“Không phải đâu, vừa rồi rõ ràng anh ta…”

Thẩm Lệ còn muốn nói tiếp, nhưng Cố Tri Dân lại ngang ngược cắt ngang lời cô nói: “Đình Kiên và Diệp Chi đều đã đến rồi, đi lên trước đã, bọn họ còn dẫn Hạ Hạ đi cùng.”

Thẩm Lệ nghe thấy Mạc Hạ cũng đến, hai mắt sáng lên: “Tiểu Hạ Hạ cũng đến sao? Lâu lắm rồi em chưa gặp con bé!”

Cố Tri Dân cong môi: “Đi thôi.”



“Dì Thẩm!”

Khi Thẩm Lệ bước nhanh đến phòng bao, chợt nghe thấy Mạc Hạ gọi cô. . ngôn tình hay

Thẩm Lệ nghe thấy tiếng gọi thì nhìn lại, phát hiện Mạc Hạ đang đứng ở cửa phòng bao, dáo dác nhìn về phía cô.

“Tiểu bảo bối Hạ Hạ!” Thẩm Lệ bước nhanh đi đến cửa phòng bao, ôm lấy Mạc Hạ rồi hôn chụt một cái.

Cố Tri Dân đi theo đằng sau, nhìn thấy hai người ôm nhau, đáy lòng chua chua.

Anh ta chưa từng được hưởng đãi ngộ này đâu.

Hừ.

Thẩm Lệ và Mạc Hạ vừa gặp mặt thì đã giống như hai người bạn cũ rất lâu rồi chưa gặp nhau, hai người vừa thì thầm nói chuyện vừa đi vào bên trong.

Hạ Diệp Chi nhìn thấy Mạc Hạ và Thẩm Lệ cùng bước vào, không nhịn được mỉm cười: “Tiểu Lệ, mau đến bên này ngồi.”

Mạc Hạ kéo Thẩm Lệ chạy đến bên cạnh Hạ Diệp Chi ngồi xuống.

Hạ Diệp Chi cách Mạc Hạ hỏi Thẩm Lệ: “Sao chậm trễ lâu vậy mới lên?”

“Gặp một người bạn.” Thẩm Lệ trả lời qua loa.

Không cần phải khiến Hạ Diệp Chi lo lắng vì chuyện này.

Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ quá hiểu nhau, cô nghe thấy Thẩm Lệ nói như vậy thì mơ hồ cảm giác được không đơn giản chỉ là một người bạn bình thường, cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, hai người Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân cùng uống với nhau.

“Chúc mừng cậu, tôi rót cho cậu.” Cố Tri Dân mở rượu rót cho Mạc Đình Kiên.

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lạnh nhạt: “Cảm ơn.”

Cố Tri Dân nhếch nhếch khóe miệng, lại càng rót đầy rượu hơn.

Hai người đàn ông so tài, uống một chén lại một chén, sau đó dứt khoát bày hai chai rượu ra trước mặt.

Trong lòng Cố Tri Dân cũng là cảm thấy hơi khó chịu, vốn là anh ta và Thẩm Lệ mời khách ăn cơm, không ngờ Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi lại sắp sinh đứa thứ hai rồi…

Cuối cùng vẫn là anh ta thua.

Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cũng chẳng muốn quản bọn họ, chờ đến khi hai cô chậm rãi ăn no, rõ ràng hai người Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên đều đã uống say, nhưng vẫn gượng chống đỡ.

Ánh mắt Cố Tri Dân đã hơi rời rạc, nhưng vẫn không quên khiên khích Mạc Đình Kiên: “Cậu còn được không?”

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã đỏ đến mang tai: “Là cậu không được rồi hở.”

“Tôi, Cố Tri Dân, sẽ không được sao?” Cố Tri Dân cười lạnh, cầm chén rượu lên ực một hớp.

Mạc Đình Kiên cũng cười lạnh: “Uống một chén thôi mà đã cảm thấy mình lại được rồi sao?”

Cố Tri Dân lườm Mạc Đình Kiên, loạng choạng rót một chén: “Ai nói tôi chỉ có thể uống một chén? Tôi còn có thể uống nữa!”

Mắt thấy Cố Tri Dân uống mấy chén, rượu trước mặt Mạc Đình Kiên vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Lệ không nhìn nổi nữa, quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đừng để ý đến hai người đàn ông điên này nữa.”

Cô cũng không sợ bọn họ uống quá nhiều, Mạc Đình Kiên đáng tin hơn Cố Tri Dân nhiều, anh có giới hạn.

Hạ Diệp Chi gật đầu, khi rời đi không quên dặn dò Mạc Đình Kiên: “Tương đối là được rồi.”

Mạc Đình Kiên nhìn thấy các cô muốn đi ra ngoài, bắt lấy tay Hạ Diệp Chi hỏi: “Đi đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi