ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Cố Mãn Mãn nói rất hăng say, còn muốn tiếp tục nói: “Em nói chứ…”

“Ông chủ Đào.” Thẩm Lệ kịp thời mở miệng, cắt ngang lời của Cố Mãn Mãn.

Đào Triển Minh hồi nãy đã đến rồi, sau khi đến thì cứ mãi đứng ở bên cửa nghe Cố Mãn Mãn nói chuyện, khi bị Thẩm Lệ phát hiện, anh còn mỉm cười với Thẩm Lệ một cái, đứng ở cửa không nhúc nhích.

Ý đó, rõ ràng là muốn nghe lén Cố Mãn Mãn nói chuyện rồi.

Dù sao cũng là đang cà khịa anh ta, Thẩm Lệ dứt khoác để anh tự mình nghe, anh ta ở trong lòng Cố Mãn Mãn là như thế nào.

Càng huống hồ, Đào Triển Minh cứ mãi không nói rõ thân phận của anh cho Cố Mãn Mãn nghe, cũng quả thực là không hay.

Nhưng mà a, cô lại sợ Cố Mãn Mãn cà khịa ghê quá, không để lại đường lui cho mình, đến lúc biết thân phận của Đào Triển Minh rồi, thì chỉ có cô ấy hối hận thôi.

Cố Mãn Mãn bây giờ vẫn cứng miệng không thừa nhận, nhưng cô ấy và Đào Triển Minh càng lúc càng thân, Đào Triển Minh cũng rõ ràng là thích Cố Mãn Mãn rồi.

Nếu không, tên gian thương Đào Triển Minh này sẽ lãng phí thời gian bàn chuyện làm ăn mà đến làm ‘bạn bè bình thường’ với Cố Mãn Mãn sao?

Anh cũng đâu phải ăn no quá rảnh rỗi đâu.

“Sao anh lại đến rồi?” Cố Mãn Mãn quay đầu lại nhìn về phía Đào Triển Minh, dưới đáy mắt lúc ban đầu còn loé qua một tia vui mừng.

Đợi đến khi cô ý thức ra biểu hiện của mình quá vui mừng, thì mới phản ứng lại, nhanh chóng giấu đi tia vui mừng trong đáy mắt đó, giả vờ bình tĩnh.

“Đi ngang qua, nên vào xem.” Đào Triển Minh đi tới.

Chậc, đâu ra nhiều đường đi ngang qua vậy.

Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn ngồi ở trước một bàn hội nghị nói chuyện, bên cạnh hai người còn rất nhiều chỗ trống.

Đào Triển Minh đi tới liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh Cố Mãn Mãn.

Thẩm Lệ không có để lỡ qua biểu cảm muốn cười nhưng nhịn của Cố Mãn Mãn.

Cố Mãn Mãn tự mình động lòng rồi, Đào Triển Minh lại nắm chắc phần thắng trong tay, xem ra hai người này đã buộc lại vào nhau rồi, ai cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ai.

Thẩm Lệ bây giờ chính là ở góc độ Thượng Đế, nhìn thấy tất cả vào trong mắt, hơn nữa còn có thể tiên tri hướng phát triển của tương lai nữa.

“Cô Thẩm.” Đào Triển Minh mỉm cười với Thẩm Lệ một cái, nhìn xung quanh, nói: “Đây chính là studio mới của cô Thẩm sao? Xem ra vẫn chưa trang trí xong, nhưng cảm giác không tệ.”

Ngữ khí vừa khách sáo vừa nghiêm túc.

Thẩm Lệ cười cười: “Đều là Mãn Mãn bận trước bận sau, anh cũng biết đó, gần đây tôi đều ở nhà dưỡng sức khoẻ.”

Đào Triển Minh sững sờ một hồi, quay đầu nhìn sang Cố Mãn Mãn, ý cười trong mắt hoàn toàn khác với khi nhìn Thẩm Lệ hồi nãy: “Em lợi hại như thế sao?”

“Chị Tiểu Lệ nói năng lực làm việc của tôi cũng được, tiền đồ thăng tiến rất lớn.” Cố Mãn Mãn bất giác hất cái cằm nhỏ lên, bộ dạng kiêu ngạo.

Tiểu cô nương hơn 20 tuổi đầu, môi đỏ răng trắng, làm ra động tác như vậy không những không khiến người ta ghét, ngược lại còn sẽ có một cảm giác ngây thơ độc đáo, vô cùng khiến người ta yêu thích.

Ánh mắt của Đào Triển Minh trở nên dịu dàng lại.

Thẩm Lệ trừng to đôi mắt, trong lòng thầm kinh ngạc, đàn ông có tinh ranh xảo quyệt đến đâu, thì đến lúc này, cũng chẳng qua chỉ có vậy.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Đào Triển Minh dẫn dắt chủ đề nói, Cố Mãn Mãn tự nhiên mà tiếp lời, hai người cứ như vậy mà tám chuyện.

Thẩm Lệ bị gạt sang một bên.

Nhưng Thẩm Lệ không để bụng, trước đây sao cô không phát hiện chứ, cặp đôi Đào Triển Minh và Cố Mãn Mãn này cũng rất có feeling a.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui khi ship CP.

Thật mong chờ Cố Mãn Mãn sẽ phản ứng như thế nào khi biết thân phận của Đào Triển Minh.

Chắc là ánh mắt của Thẩm Lệ quá thẳng thừng rồi, Cố Mãn Mãn nhìn qua phía cô, lúc này cô mới phát hiện, cô bận nói chuyện với Đào Triển Minh, gạt Thẩm Lệ sang một bên rồi, có chút ngại ngùng mà tìm chủ đề để nói: “Chị Tiểu Lệ, chị có muốn xem bản thiết kế không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi