Đáy lòng Mạc Đình Kiên dâng lên cảm giác rất kì lạ, dường như là…không đành lòng?
Anh cảm thấy ý nghĩ trong lòng của mình có phần buồn cười.
Cô gái này không có chỗ nào đặc biệt, tại sao anh nhìn thấy cô mắc mưa đã cảm thấy không đành lòng.
Đợi lúc anh kịp phản ứng lại, phát hiện chính mình đã cầm dù xuống xe rồi.
Anh ba chân bốn cẳng đuổi kịp Hạ Diệp Chi.
“Cô Hạ.” Mới gọi Hạ Diệp Chi một tiếng, anh liền không nhịn được nhếch môi cười tự giễu, đáy mắt lại không thấy ý cười.
Hạ Diệp Chi dùng túi che đầu, chạy về phía khu chung cư, nghe được sau lưng có tiếng bước chân, không ngờ Mạc Đình Kiên đuổi theo.
“Anh Mạc, sao anh lại tới đây?”
Hạ Diệp Chi vừa dứt lời liền nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nam quen thuộc.
“Diệp Chi”
Hạ Diệp Chi chỉ kịp nhìn Mạc Đình Kiên một chút, cô quay đầu nhìn sang bên khác đã thấy Lưu Chiến Hằng.
“Lưu Chiến Hằng? Sao anh ra đây?”
Lưu Chiến Hằng mặc quần áo mềm mại ở nhà, cầm một cây dù ca rô được chế tác tỉ mỉ, ung dung đi về phía cô.
Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Mạc Đình Kiên: “Bạn của cô à?”
“Là…chồng chưa cưới.” Hạ Diệp Chi cũng không biết tại sao mình lại lưỡng lự.
Lời vừa mới nói ra, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy khí áp xung quanh thấp xuống.
Cô nghi ngờ quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Nhưng trên mặt Mạc Đình Kiên cũng không có biểu hiện gì, không có sự khác thường nào, cũng đoán không được cảm xúc của anh lúc này.
Khoảng khắc vừa nãy, có lẽ cô cảm giác sai rồi đi.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng đã đi đến trước mặt hai người.
Ánh mắt anh ta kín đáo quét tới quét lui Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, ánh mắt giữ kín như bưng.
Ngay sau đó, anh ta đưa tay về phía Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, qua đây.”
Hạ Diệp Chi nghe thế, nhấc chân muốn đi về phía Lưu Chiến Hằng.
Nhưng cô mới bước được một bước liền cảm giác cổ tay mình bị người ta nắm lại.
Cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện trên cổ tay mình có thêm một bàn tay đàn ông.
Bàn tay của người đàn ông ấy dày rộng, mạnh mẽ, sức lực không nhẹ không nặng nắm lấy cổ tay cô, tay của anh ta hơi nóng, nhiệt độ kia khiến người ngạc nhiên, tựa như muốn xuyên qua da cô mà xông thẳng vào xương máu bên trong.
“Anh Mạc, anh sao thế?” Hạ Diệp Chi vùng vẫy một chút, nhưng cũng không hất tay Mạc Đình Kiên ra.
Anh ta nhìn như không dùng sức, nhưng lại rất khó tránh thoát.
Anh Mạc nhìn như rất khó để giao thiệp, bây giờ lại nắm tay cô không buông?
Mạc Đình Kiên rũ mắt nhìn cô, sắc mặt của cô khác hẳn với vẻ mặt tái nhợt của người thường, so với người thường còn có chút bệnh, chỉ là cặp mắt giống mèo kia có phần mê người.
Mạc Đình Kiên cảm thấy chính mình thực sự điên rồi.
Trước đó khi nghe cô gái này nói mình có người chồng chưa cưới, liền cảm thấy tức giận.
Mà càng buồn cười hơn chính là trong khoảng khắc Hạ Diệp Chi muốn đi lúc nãy, anh thế mà vô ý đưa tay giữ cô lại.
Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao.
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng rơi vào tay Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên nắm chặt, nháy mắt liền dời đi nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Chàng trai này, mời anh buông cô ấy ra.”
Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn buông Hạ Diệp Chi ra.
Hạ Diệp Chi vừa mới được buông ra liền lập tức đi đến dưới tán dù của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng dời dù sang phía cô, Hạ Diệp Chi cười với anh một cái, ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên nói: “Anh Mạc, đây là chồng chưa cưới của tôi, Lưu Chiến Hằng.”
Sau đó, cô lại nói với Lưu Chiến Hằng: “Hôm nay ra ngoài dạo phố với Tiểu Lệ, gặp con gái của anh Mạc ở cửa hàng……”
Cô gỉai thích cho Lưu Chiến Hằng đầu đuôi sự việc một cách đơn giản nhất.
Lưu Chiến Hằng nghe xong, cười an ủi cô, quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên nói: “Cảm ơn anh Mạc đã đưa vợ chưa cưới của tôi về.”
Sắc mặt của Mạc Đình Kiên vốn không có biểu cảm gì, một câu cũng không nói, chỉ thâm trầm liếc nhìn Hạ Diệp Chi liền xoay người rời đi rồi.
Anh cầm dù đen, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi biến mất trong màn mưa, xem ra có vẻ cô độc, trống vắng.
Hạ Diệp Chi lẩm bẩm nói: “Đúng là một người tính tình kì quái.”
Bỗng một trận gió thổi qua, quần áo của Hạ Diệp Chi đã bị ướt hết, liền lạnh đến rùng mình một cái.
Lưu Chiến Hằng chú ý tới phản ứng của cô, đưa tay ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: “Về thôi.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay anh đặt trên vai mình, bình tĩnh dời đi một chút.
Cô vẫn không quen cùng Lưu Chiến Hằng tiếp xúc tay chân.
Cũng không biết Lưu Chiến Hằng có phải cảm thấy sự chống cự của cô hay không, một giây sau liền buông tay ra.
……
Lúc Mạc Đình Kiên trở lại trong xe, Mạc Hạ đúng lúc tỉnh lại.
Cô bé đang ôm hộp sữa bò không, nửa tỉnh nửa mê nhìn trần xe.
Thấy Mạc Đình Kiên đi vào, cô bé liền chuyển mắt về phía anh, mềm mại gọi một tiếng: “Ba.”
Mạc Đình Kiên đóng cửa xe, quay đầu nhìn Mạc Hạ.
Mạc Hạ cũng chớp chớp con mắt như trái nho đen nhìn lại anh.
Hai ba con ngồi trong xe, ba nhìn con, con nhìn ba một hồi.
Đột nhiên Mạc Đình Kiên nhíu mày.
Cô gái họ Hạ vừa nãy kia nhất định có vấn đề.
Luôn khiến anh có ý nghĩ không sao nói rõ được thì thôi đi, hiện tại anh lại cảm thấy Mạc Hạ và cô gái kia hơi giống nhau.
Mạc Đình Kiên đen mặt, lái xe về nhà.
Trên đường đi, Mạc Hạ đều xì xào nói chuyện.
Lúc bọn họ đến cửa nhà cổ của nhà họ Mạc liền có người giúp việc che dù tới giúp bọn họ mở cửa xe.
Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ đi thẳng vào cửa lớn.
Trong phòng khách, Mạc Cẩm Vân ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ muốn hỏi tội.
Vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ đi vào, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi nói: “Cậu còn biết trở về!”
Giọng điệu của Mạc Cẩm Vân rất lạnh, lời nói cũng hơi lớn tiếng.
Rốt cuộc thì Mạc Hạ cũng chỉ là con nít, bị dọa đến ôm chặt cổ Mạc Đình Kiên, nghiêng đầu tựa trên vai anh, không dám ở mắt nhìn Mạc Cẩm Vân.
Mặc dù bình thường cô bé có hơi bướng bỉnh, nhưng lúc trông thấy người lớn tức giận vẫn biết sợ.
Mạc Đình Kiên nhận ra phản ứng nhỏ của cô bé, đưa tay vỗ lưng an ủi cô bé, thả cô bé xuống đất: “Cho con ăn nửa hộp kem đó, đi đi.”
Vừa nghe thấy kem, mắt Mạc Hạ thoáng chốc sáng lên.
Mạc Đình Kiên nhìn thoáng qua người giúp việc sau lưng, liền có nữ giúp việc đi lên dắt Mạc Hạ đi vào nhà bếp: “Cô chủ, chúng ta đi ăn kem nhé.”
Lúc này Mạc Cẩm Vân mới phát hiện mình vừa dọa Mạc Hạ.
Sắc mặt cô có chút không được tự nhiên, nhưng cũng mạnh miệng nói: “Sao cậu có thể tùy hứng như vậy, hôm nay hội nghị kia quan trọng đến bao nhiêu, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, sao có thể nói hoãn là hoãn……”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Cẩm Vân: “Hôm nay xém chút nữa lạc mất Mạc Hạ rồi, chị biết không?”
Mạc Cẩm Vân nghe vậy sững sờ: “Xảy ra chuyện gì? Nghe người giúp việc nói, là Tô Miên……”
Mạc Đình Kiên mặt lạnh như băng, giọng điệu cũng lạnh đến kinh người: “Tô Miên dẫn Mạc Hạ ra ngoài xém chút nữa để lạc mất, chuyện này, tôi nên tìm chị tính sổ, hay là tìm Tô Miên tính sổ đây?”