ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Thẳng đến khi hai bên mặt của Hạ Hương Thảo sưng đến nỗi không nhìn ra nổi dung nhan ban đầu, Mạc Đình Kiên cũng không kêu ngừng.

Trái lại Hạ Diệp Chi xem đến không nỡ, ở dưới bàn cô đá nhẹ vào chân anh, nhỏ giọng nói: “Mạc Gia Thành!”

Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, biết cô muốn anh kêu ngừng, ngón tay thon dài của anh gõ hai cái lên bàn, sau đó mới từ tốn mở miệng: “Được rồi, ông Hạ thật là nhẫn tâm, con gái như hoa như ngọc của mình mà cũng chịu được đánh thành như vậy.”

Trong ngữ khí của anh, hoàn toàn không hề nghe ra sự tự giác là kẻ đầu sỏ, ngược lại giống như một người đứng cạnh xem trò hay.

Trong lòng Hạ Lập Nguyên uất nghẹn, thế nhưng lại không thể đắc tội với anh, ông ta cúi đầu liếc nhìn qua Hạ Hương Thảo, xong lập tức quay đầu ra chỗ khác.

Khuôn mặt Hạ Hương Thảo sưng đền giống như đầu heo, thật là . . . không thể nhìn nổi.

Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Hương Thảo một cái, thong dong mở miệng: “Dạy dỗ con cái là chuyện nên làm, nhưng cũng không thể nhẫn tâm như ông Hạ đây, hãy luôn chừa lại cho bản thân một con đường lui.”

Hạ Lập Nguyên cả mặt uất nghẹn, chỉ cúi đầu cũng không lên tiếng đáp lại.

Mục đích của Mạc Đình Kiên đã hoàn thành, cũng lười tiếp túc ở lại đây, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Diệp Chi bên cạnh, ngữ khí rõ ràng là ôn hòa hơn: “Ăn no chưa?”

Hạ Diệp Chi bỏ miếng bánh bí đỏ chưa ăn xong trong tay xuống, thu lại vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, gật đầu: “No rồi.”

“Đi thôi.” Mạc Đình Kiên nói xong, liền đứng lên đi hướng ra ngoài.

Hạ Diệp Chi vội cầm lấy túi xách đi theo.

Mạc Đình Kiên dáng cao chân dài, lúc Hạ Diệp Chi đuổi theo thì anh đã đi được một đoạn rất xa rồi.

Lúc cô đi nhanh đuổi theo thì phát hiện ra anh đột nhiên quay đầu lại, sau đó đứng đó không nhúc nhích, giống như là đang chờ cô.

Có thể là do hôm nay có khá nhiều chuyện xảy ra, cũng có thể là do Tiêu Thanh Hà ảnh hưởng đến cô, viền mắt của cô bỗng nhiên ửng đỏ.

Hồi bé, cô từng được Tiêu Thanh Hà dẫn đi chơi công viên trò chơi một lần, nhưng lần đó Hạ Hương Thảo cũng đi.

Tiêu Thanh Hà bận chăm sóc Hạ Hương Thảo nên không rảnh quan tâm cô, hồi ấy cô còn bé thấy cái gì cũng tò mò, sau lại lạc ra sau bọn họ, cô trơ mắt nhìn Tiêu Thanh Hà biến mất trong đám người, không quay đầu nhìn cô dù chỉ một lần.

Khi đó, cô đã hy vọng Tiêu Thanh Hà quay đầu lại tìm cô biết bao nhiêu.

Mạc Đình Kiên thấy cô đứng sững sờ tại chỗ không đi, cau mày quay lại: “Cô sao vậy?”

Hạ Diệp Chi vội vàng cúi đầu lau mắt, xong khi ngẩng đầu lên, ngoại trừ viền mắt hơi đỏ thì không nhìn ra có gì bất thường.

“Gió thổi hơi lớn, bụi bay vào mắt.”

Cô cho là lời nói dối vụng về của mình sẽ bị “Mạc Gia Thành” vạch trần, không ngờ rằng anh ta không những không vạch trần, ngược lại còn cho là thật cúi người xuống: “Cô đừng động đậy, để tôi xem.”

Hạ Diệp Chi còn đang chìm đắm trong hảo cảm nãy “Mạc Gia Thành” giúp cô xả giận nên ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích, ngửa đầu cho anh nhìn xem mắt của mình.

Nhưng cô đã quên rằng, “Mạc Gia Thành” kể cả là thỉnh thoảng có làm chút việc tốt, nhưng cũng không phải là người đoan chính.

Cô nhìn “Mạc Gia Thành” không ngừng phóng đại trước mắt, khuôn mặt ngày càng áp sát, trong lòng có dự cảm không lành, đang nghĩ lùi lại.

Mạc Đình Kiên tay nhanh mắt sắc ngay tức khắc vươn tay ra tóm lấy gáy cô, cúi đầu cắn môi cô một ngụm, sau đó nhanh chóng lui ra.

Từ lúc anh hôn cô cho đến khi lui ra, thời gian không đến 2 giây.

Mãi sau Hạ Diệp Chi mới phản ứng kịp, đang muốn mở miệng mắng anh, nhưng là anh vừa mới giúp cô xong.

Nhưng nếu không mắng anh. . . vậy không được!

“Mạc Gia Thành! Anh có liêm sỉ chút được không!” Hạ Diệp Chi phát hiện bản thân lúc mắng “Mạc Gia Thành” có chút hạn hán từ.

Quay đi quay lại trừ “Vô sỉ” với “Không biết xấu hổ”, thì cô đã không tìm thấy từ nào khác để mắng anh.

Nhưng anh ta lại không biết ăn năn.

“Xùy, Hạ Diệp Chi, tôi đối với cái vẻ mặt dữ dằn kia của cô mà còn có thể hôn thì cô nên cảm thấy cảm động đi.” Anh nói rồi vươn tay ra sờ khuôn mặt vẫn còn sưng xanh lên của cô.

Hạ Diệp Chi lập tức gạt tay anh ra, mắt lạnh nhìn anh: “Đừng có động tay động chân!”

“Mạc Gia Thành” như cảm thấy chơi vui lại giơ tay lên sờ, Hạ Diệp Chi lại muốn giơ tay ra gạt tay anh.

Nhưng là lần này cô lại không được như mong muốn, bởi vì “Mạc Gia Thành” nắm thẳng lấy tay cô.

Tay của phụ nữ cứ như không có xương, nắm trong lòng tay thấy mềm nhũn.

Đáy mắt Mạc Đình Kiên lóe lên sự thích thú, vân vê tay cô, trước khi Hạ Diệp Chi nổi cáu thì kéo cô đi về phía trước.

“Anh buông tay ra!” Hạ Diệp Chi giãy giụa.

Cô cảm thấy “Mạc Gia Thành” hôm nay cực kỳ láo xược, lại còn ở nơi đông người hôn cô, lại còn cầm tay cô.

Chỗ này cách Hà thị không xa, có vài nhân viên sẽ đến bên này ăn cơm, lỡ bị người ta bắt gặp. . .

Hạ Diệp Chi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị “Mạc Gia Thành” ép phát điên!

Cô giãy không ra tay của “Mạc Gia Thành”, lại không thể làm ầm lên, sợ làm người khác chú ý, cuối cùng đành vậy bị anh nắm lên xe.

Sau khi hai người đi, Hạ Hương Thảo với khuôn mặt sưng vù hơn cả đầu heo đi ra khỏi sau cột của cửa nhà hàng, nhìn những bức ảnh mình vừa chụp, trong mắt lóe lên sự âm u.

Hạ Diệp Chi chiếm lấy cái danh thiếu phu nhân nhà họ Mạc, lại còn quấn quýt không rõ với em họ, cô ta nhưng muốn nhìn xem kết cục của hai người này sẽ như thế nào.

Cay đắng cô nhận hôm nay to như vậy, tuyệt đối sẽ không để yên.

……

“Mạc Gia Thành” dẫn Hạ Diệp Chi đi phòng khám, đắp mặt xong bôi thuốc giảm nhiệt, sau đó lại quay lại Hạ thị tiếp tục đi làm.

Đến Hạ thị, cô vừa mới ngồi xuống vách bàn làm việc của mình thì nghe người bên cạnh nói Hạ Hương Thảo xin nghỉ về nhà.

Người nói vừa thấy Hạ Diệp Chi đến, giọng nói liền nhỏ xuống.

Mặc dù như thế, Hạ Diệp Chi vẫn thính tai nghe được đôi câu vài lời.

“Tôi thấy Hạ Diệp Chi này cũng chẳng phải dạng vừa . . .Cô ta vừa đến công ty, quản lý các cấp trong công ty liên tiếp xảy ra chuyện không may, người xin nghỉ. . .”

Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Đầu tiên là Tôn Chính Hoa, sau lại Hạ Hương Thảo.

Nhưng là việc này có thể trách cô sao? Là bọn họ chọc cô trước!

Lúc tan tầm, Hạ Diệp Chi dọn dẹp đồ xong đang định đi thì nhìn thư ký của Hạ Lập Nguyên đến.

“Cô Hạ, chủ tịch tìm cô.”

Hạ Lập Nguyên tìm cô qua chỗ ông ta làm gì?

Chẳng lẽ vì chuyện lúc sáng, muốn báo thù xả giận cho Hạ Hương Thảo?

Dựa theo sự yêu thương của Hạ Lập Nguyên đối với Hạ Hương Thảo, điều này cũng không là không thể.

Về vậy, Hạ Diệp Chi cực kỳ nghiêm túc ôn hòa nói: “Thật ngại quá, bây giờ đã là giờ tan tầm, nếu chủ tịch có chuyện công việc tìm tôi thì ngày mai tôi sẽ đi tìm ông ấy, nếu là việc tư thì ông ấy chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi, với lại tôi còn phải đi thăm cái vị đồng nghiệp nam bởi vì tôi trốn việc mà làm việc vất vả rồi vật ra ốm.”

Thư ký của Hạ Lập Nguyên đi theo ông ta bao nhiêu năm, cũng biết ít nhiều về tình trạng của Hạ Diệp Chi, nhan sắc bình thường, trí tuệ yếu kém.

Những chuyện gần đây trong công ty anh ta cũng biết, nhưng sau khi trực tiếp tiếp xúc, mới phát hiện ra Hạ Diệp Chi không chỉ trở nên xinh đẹp, lại còn trở nên lanh lợi.

Thư ký vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nói: “Nhưng tổng giám đốc Hạ đã dặn dò, bảo cô qua đó một chuyến.”

Sự đáp lại của Hạ Diệp Chi là xách theo túi xách bỏ đi thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi