ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Lúc ăn cơm tối, Hạ Diệp Chi cảm thấy vẻ mặt của “Mạc Gia Thành” có gì đó sai sai.

Thật ra bình thường nhiều lúc anh luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lúc không nói chuyện và bày sắc mặt thì khí thế dồi dào, vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn cứ từ trong biểu cảm của anh và ngày thường không khác gì nhau ấy, nhìn ra được tâm trạng anh không tốt.

Hạ Diệp Chi gắp một miếng thịt cá cho vào trong bát anh: “Anh nếm thử cái này xem, hôm nay tôi cho măng vào, không biết anh ăn có quen không.”

“Mạc Gia Thành” không đụng vào, thẳng tay gắp bỏ ra bàn ăn.

Hạ Diệp Chi: “. . .” Xem ra hình như cô chọc gì anh ta rồi.

Nhưng là cô thật là không rõ bản thân ở đâu chọc anh, chẳng lẽ bởi vì trước đó lúc về cô ném túi về phía anh, anh tức giận rồi?

Không đến mức ấy đi, tuy người đàn ông này rất nhỏ mọn, nhưng trong những loại chuyện nhỏ nhặt như này, bình thường cũng không so đo.

Cảm giác đến Hạ Diệp Chi đang nhìn mình, Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên: “Thứ tư tuần trước cô đi đâu?”

“Hả?” Hạ Diệp Chi đang vội tránh tầm nhìn với anh, nhất thời không nghe rõ anh nói cái gì.

Mạc Đình Kiên đặt đũa xuống, đôi con ngươi đen thui, nặng nề ghim cô, chậm rãi nói từng chữ một, giọng nói rõ ràng: “Thứ tư tuần trước, cô đi đâu, gặp ai.”

Hạ Diệp Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là gì?”

“Mạc Gia Thần” ngữ khí ra vẻ thẩm vấn này, khiến trong lòng Hạ Diệp Chi rất không thoải mái.

Anh cười cười, ánh mặt lạnh lẽo: “Cô bắt đầu chột dạ rồi à? Chẳng lẽ cô thật là giấu anh họ tôi ra ngoài đi gặp đàn ông?”

“Anh nói bậy gì thế!” Tuy không phải lần đầu tiên anh nói lời này, như ngữ khí lần này nghe vẻ đặc biệt quá đáng.

Hạ Diệp Chi dùng sức ném đũa lên bàn, “Xoạt” phát đứng dậy: “Coi như tôi là bị bán cho nhà họ Mạc các anh 1000 tỷ, nhưng nó không đại biểu cho tùy tiện một người họ Mạc nào cũng có thể xía vào chuyện của tôi, khua tay múa chân với tôi!”

Cô nói xong, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa, cô còn không cẩn thận đâm vào khung cửa, có thể thấy tức đến không nhẹ.

Mạc Đình Kiên cũng mất hứng ăn, bỏ đũa xuống thì điện thoại vang lên.

Là Thời Dũng gọi tới: “Cậu chủ, tôi đã chuyển đoạn video giám sát và thông tin ngày hôm đó đến mail của cậu.”

“Ừ, vất vả rồi.” Mạc Đình Kiên nói xong thì cúp máy, đứng dậy đến phòng làm việc.

Thời Dũng gửi cho Mạc Đình Kiên là video giám sát của nhà thuốc vào thứ tư tuần trước.

Trong video, người tiếp xúc với Hạ Diệp Chi ngoại trừ bác sĩ lấy thuốc cho cô ra thì còn có hai người đàn ông nữa.

Trong đó một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai cả người hóa trang, Mạc Đình Kiên liếc mắt cái là nhận ra, người đó là Trần Tuấn Tú.

Vị trí địa lý của nhà thuốc này là tiếp giáp với vùng ngoại ô, Hạ Diệp Chi không có việc thì sẽ không chạy đến đó, với lại gần đây Hà thị chủ yếu đẩy mạnh đồ dùng hàng ngày, công việc của Hạ Diệp Chi không cần thiết phải đi ngoại thành.

Trong video, Hạ Diệp Chi nắm lấy cánh tay của Trần Tuấn Tú, rất rõ ràng là đang cầu cứu.

Sau đó cô bị Trần Tuấn Tú dẫn đi rồi.

Video sau cắt nối hiện ra là Hạ Diệp Chi đến nơi phố đông người xuống xe, ngoại trừ lúc xuống xe hai người nói với nhau vài câu, thì cũng không có hành vi gì vượt mức.

Video dừng ở hình ảnh lúc Hạ Diệp Chi đi được vài bước xong quay đầu, Mạc Đình Kiên muốn xem rõ cô nói cái gì nhưng là video đã được phóng to, cũng không được rõ nét lắm, chỉ có thể loáng thoáng cảm giác cô nói câu gì, cụ thể là cái gì thì không thể nào phân biệt được.

Mạc Đình Kiên tắt máy, day day huyệt thái dương.

Anh phát hiện bản thân gần đây rất khác thường.

Trần Tuấn Tú chẳng qua là hỏi nhiều vài câu về chuyện của Hạ Diệp Chi, anh thế mà đi phát động nhân lực tra mấy thứ này. . .

……

Hạ Diệp Chi ngủ đến nửa đêm thì bị đói tỉnh.

Cô hối hận rồi, có tức giận cũng không nên gây khó dễ cho bụng của mình chứ!

Cuối cùng thật sự là nhịn không nổi nữa, cô lật người xuống giường, khoác một cái áo lông thật dày quấn chặt kín người, chuẩn bị xuống tầng đi vào bếp tìm đồ ăn,

Biệt thự nửa đêm rất yên tĩnh, nhưng bởi vì biệt thự xây ở lưng chừng núi, vì thế thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió truyền từ bên ngoài vào.

Cô nhanh chóng mò vào trong bếp, tìm chút rau xanh và cà chua định nấu mỳ cho mình.

Vào đúng lúc cô đang thái cà chua, cảm thấy sau lưng lạnh run, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hình như có người ở đằng sau?

Cái cảm giác ấy ngày càng rõ ràng, cô nhắm mắt lại, lấy can đảm chuẩn bị quay đầu nhìn, thì nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng nói không chút độ ấm: “Cô đang làm cái gì?”

Hạ Diệp Chi dọa đến tay run lên cái, dao trên tay rơi lên chân cô.

Cũng may là đi dép bông rất dày, nếu không thì cô thảm rồi.

Mạc Đình Kiên lúc thấy dao rơi xuống, tim cũng nhảy lên, ngồi xuống nhìn xem cô có bị thương không, xác nhận dao không có cắt vào chân được bọc kín của cô, thì mới thở phào nhẹ nhõm đứng dây, giọng nói trầm thấp: “Hạ Diệp Chi, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào vụng về như cô!”

Hạ Diệp Chi đã sớm hồi thần, cô nhặt dao lên, trừng mắt nhìn “Mạc Gia Thành” một cái, quay người mở vòi nước, vừa rửa dao vừa nói: “Thật là làm khó cho cậu chủ Mạc đây còn phải ngày ngày khâm điểm người phụ nữ vụng về như tôi nấu cơm, nếu không từ ngày mai bắt đầu tôi không nấu nữa, tôi vẫn là nên dọn ra khỏi biệt thự trước khi Mạc Đình Kiên trở về, cho anh mắt không thấy khỏi phiền, anh thấy được không?”

Hạ Diệp Chi cất cái dao đã được rửa sạch sẽ xong quay người vẻ mặt nghiêm túc nhìn “Mạc Gia Thành”.

Cô thật là chịu đủ người đàn ông “Mạc Gia Thành” này.

Anh từng giúp cô, trong lòng cô vẫn luôn cảm kích anh, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, không thể vì anh giúp cô nên cô phải dung túng anh động tay động chân, khua chân mua tay với cô.

“Không được.” Mặt Mạc Đình Kiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô muốn để cho anh họ cho rằng tôi đuổi cô đi, khiến anh em chúng tôi sinh ra hiềm khích?”

“Tùy anh thích nghĩ sao thì nghĩ.” Hạ Diệp Chi cúi đầu, không muốn lại cãi vã với anh.

Mạc Đình Kiên đứng ở chỗ phản ánh sáng, mà Hạ Diệp Chi lại đứng chỗ hứng sáng, vì thế toàn bộ từng chút biểu cảm trên mặt cô đều không thoát khỏi mắt anh.

Bởi là nửa đêm từ trên giường dậy, tóc cô có hơi loạn, khóa áo khoác lông dày kéo đến tận cổ, khuôn mặt dưới sự chiếu sáng của ánh đèn càng trắng nõn đến phát sáng, đôi mắt mèo ngày thường luôn xán lạn thần thái, lúc này bị mí mắt cụp xuống che đi hơn nửa, cả người trông ra vô cùng ủ rũ.

Hạ Diệp Chi cảm thấy lâu như trôi qua cả một thế kỷ mới nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc phấp phồng của người đàn ông đối diện vang lên: “Lúc trước là tôi sai.”

“Cái gì? Anh nói lại một lần đi?” Hạ Diệp Chi bất thình lình ngẩng đầu, cả mặt sững sờ nhìn “Mạc Gia Thành”.

Anh đây là đang xin lỗi cô sao?

Nhưng là “Mạc Gia Thành” ở đâu ra chịu nói lại một lần nữa, anh liếc nhìn quả cà chua cắt một nửa đặt trên bàn bếp, vẻ mặt đương nhiên: “Tôi cũng muốn ăn.”

Cơn tức trong lòng Hạ Diệp Chi cũng tán đi hơn nửa, nhưng vẫn là quen thói oán giận: “Tôi cho thuốc độc vào trong này, anh ăn không?”

Ánh mắt Mạc Đình Kiên u tối nhìn cô một cái: “Cô ăn thì tôi ăn.”

“. . .” Đồ thần kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi