ANH CHỈ MUỐN EM

Edit: PG

[@Tần Dã V: Bịa đặt thì cũng nên có giới hạn, ai tung tin đồn này mau xóa bài cho tôi! Hạ Sấu là người phụ nữ của tôi, tôi xem ai dám đụng vào cô ấy!]

Sau khi bài viết được đăng lên hơn nửa giờ đã có 3 vạn lượt chia sẻ, 12 vạn bình luận,

Khi Hoắc Cận Hành, Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương đi tới căn hộ của Tần Dã thì đã hơn một giờ kể từ lúc anh ta đăng bài.

Hoắc Cận Hành không gõ cửa, anh biết được mật khẩu căn hộ từ chỗ Tần Xu nên trực tiếp nhập mật khẩu rồi đi vào.

Khi vào nhà thì Tần Dã vừa lúc tắm rửa xong đi ra.

Anh không quan tâm, lập tức đi tới chỗ để điện thoại của Tần Dã.

Tần Dã nhìn thấy anh cũng rất ngạc nhiên: “Hoắc Cận Hành——“

Anh ta muốn ngăn cản anh. Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên vội vàng mỗi người một bên giữ chặt anh ta lại, Hoắc Cận Hành thuận thế đè đầu ngón tay của cậu ta vào để mở khóa vân tay.

Mở khóa, bấm mở weibo, xóa bài viết.

Một loạt hành động liền mạch, lưu loát.

Tần Dã nhìn thấy vậy thì cơn tức giận bùng lên, không thể hiểu nổi la lên: “Con mẹ nó, Hoắc Cận Hành, cậu làm cái gì vậy? Ai cho phép cậu xóa bài viết của tôi, cậu có bệnh à!”

Ngay cả nói Hoắc Cận Hành cũng lười nói với anh ta. Quý Dương ở bên cạnh nói: “Mấu chốt là cậu đăng cái gì lên weibo vậy! Cậu thấy thiên hạ chưa đủ loạn hả? Cậu làm vậy là đang hại người ta đó!”

“Tôi đăng weibo thì có làm sao?” Mặt Tần Dã đỏ bừng: “Mọi người không thấy Hạ Sấu bị chửi thành cái gì hả? Không phải cậu nói không bảo vệ được thì đừng trách người khác bảo vệ sao? Nếu cậu không bảo vệ được thì để tôi! Hoắc Cận Hành, cậu đừng quá đáng!”

“Cậu động não đi Tần Dã.” Thẩm Hoài Xuyện cạn lời, lấy điện thoại ra tùy tiện bấm vào đưa cho anh ta coi: “Vào lúc này mà cậu còn đăng lên weibo, ngoại trừ thêm phiền phức thì giúp ích được cái gì, tự cậu nhìn cho rõ ràng đi!”

Trên weibo sớm đã tranh luận quyết liệt, Tần Dã tùy tiện lướt xem.

[“Chết tiệt! Tần Dã cũng ….]

[ Sở Kỳ, Hoắc Cận Hành, Tần Dã, ba người, tôi đoán không chỉ có thế. Mọi người có thể thống kê xem rốt cuộc cô gái này một chân đạp nhiều nhất bao nhiêu thuyền không? Thật trâu bò! ]

[Thậm chí tôi còn muốn cô ấy xuất bản một cuốn sách về tán tỉnh đàn ông!]

…….

Tần Dã sững sờ, vẻ mặt lúng túng.

“Đây là lần cuối cùng.” Đột nhiên Hoắc Cận Hành lên tiếng.

Mặt anh không chút thay đổi, giọng lạnh như băng, nói xong thì xoay người rời đi.

Vỗ vỗ vai anh ta, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên thở dài, đuổi theo.

Tần Dã cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Sau khi đi xuống từ căn hộ của Tần Dã, Hoắc Cận Hành lẳng lặng đứng trong bóng đêm, anh nhắm mắt lại.

Thẩm Hoài Xuyên đi đến bên cạnh anh.

“Đừng lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến, từ từ giải quyết.”

Mặc dù bài viết của Tần Dã đã xóa những dù sao cũng đã đăng được một lúc. Nhiều người chia sẻ như vậy, nhiều người thấy như vậy, đương nhiên độ thảo luận tạm thời không thể chìm xuống được.

Anh đã âm thầm liên hệ với weibo để kiểm soát hạ nhiệt độ xuống, chủ đề tương tự đã dần dần chìm xuống.

Nhưng anh biết như vậy cũng vô dụng.

Anh có thể che mắt mọi người nhưng không thể ngăn cản mọi người bàn tán.

Hoắc Cận Hành chậm rãi mở mắt: “Tôi không lo lắng chuyện này.”

“Vậy thì là chuyện gì? Cô ấy có sao không?”

Hoắc Cận Hành không nói lời nào.

Khi nhìn thấy xu hướng tìm kiếm hôm nay, mới đầu anh cũng sững sờ.

Cho đến khi Thẩm Hoài Xuyên nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện với anh.

Trong chốc lát, anh cũng không biết là mình nên tức giận hay khổ sở, chỉ cảm thấy người mà mình một lòng thật cẩn thân nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người khác ném xuống đất, tùy ý giẫm đạp, lấm lem bùn đất, đau đớn không chịu được.

“Đúng rồi.” Nhớ tới chuyện gì, anh nhìn về phía Thẩm Hoài Xuyên: “Cảm ơn.”

Sau khi biết chuyện này, anh còn chưa nói cảm ơn với anh ấy.

Thẩm Hoài Xuyên chỉ cười cười vỗ vỗ vai anh.

Hôm nay ở vùng ngoại ô, trời trong và quang đãng, nhưng khu vực nội thành lại có nhiều mây.

Thẩm Hoài Xuyên chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía ngọn đèn ở xa: “Bây giờ muốn đi gặp cô ấy sao? Bây giờ cô ấy đang ở chỗ của Cố Vũ Thuần.”

Ánh mắt tối đen của Hoắc Cận Hành hơi dao động, những vẫn nói: “Bây giờ không được.”

Cô gái ngốc nghếch đó… Cho dù bây giờ anh có gặp thì cô cũng chỉ kìm nước mắt nói với anh đừng lo lắng, cô không sao.

So với việc ở bên cạnh nhìn cô miễn cưỡng cười vui.

Anh càng hy vọng cô buông bỏ sự kiên cường và mạnh mẽ của mình, tùy ý buồn bã.



Bởi vì tạm thời không cần tham gia tiệc tất niên, vấn đề cá nhân cũng đã giải quyết xong, Cố Vũ Thuần không ở lại được, ngày hôm sau bèn trở lại đoàn làm phim.

Tiểu Gia ở Long Ảnh có một số việc muốn hỏi Hạ Thụ, biết hoàn cảnh hiện giờ của Hạ Thụ hơi khó khăn, lúc nói chuyện vẫn rất áy náy.

Vốn Cố Vũ Thuần không muốn cho cô đi, nhưng Hạ Thụ lại không muốn làm khó cho Tiểu Gia nên đã đồng ý.

Cũng may cô không phải là người nổi tiếng. Mặc dù trên mạng bị mắng rất dữ dội, nhưng ngoài đời thực lại không có nhiều người nhận ra cô.

Qua một đêm, nhiệt độ trên mạng đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng làn sóng mắng chửi thì vẫn còn. May là Hạ Thụ không xem Weibo nên cũng không cảm thấy gì.

Điều cô lo lắng nhất bây giờ lại là người nhà.

Bây giờ không có người hâm mộ nào đe dọa nhưng cô cũng không dám thả lỏng cảnh giác. Sáng sớm hôm nay, cô nghe nói Mã Tuấn nhận được hai cuộc điện thoại quấy rối.

Còn anh…

Anh bất ngờ bị leo lên tin tức của giới giải trí, gia đình anh bên kia….

Vì chuyện vi phạm hợp đồng nên Tiểu Gia mới tìm cô, hai người gặp mặt ở đoàn làm phim.

Nơi cất giữ đồ vật rất nhỏ, ngay sát cửa là cái bàn, bên ngoài có nhiều người đi qua, cũng không có cách âm.

Có tiếng nói chuyện tán dóc truyền vào.

“Này, tôi vừa mới nhìn thấy Hạ Sấu đó, chậc chậc chậc, dáng vẻ của cô ấy như vậy, tại sao những người đàn ông đó đều thích cô ấy? Tôi không hiểu nổi.”

“Haiz, cô không hiểu hả? Đàn ông không phải đều thích kiểu như vậy hả? Bên ngoài nhìn trong trẻo nhưng bên trong lại lẳng lơ. Muốn tôi nói cô ta lợi hại ở chỗ nào thì thời điểm này mà còn dám xuất hiện.”

“Không xuất hiện thì không được đâu, nếu không xuất hiện thì làm gì quyến rũ được đàn ông nào?”

Vài người cười rộ lên.

Bên ngoài là nhóm diễn viên quần chúng. Hạ Thụ nắm chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt màu trà rất nhạt.

“Đều ở đây nói bậy bạ gì đó!” Ngược lại Tiểu Gia lại thấy rất khó chịu, cô ấy mở cửa ra mắng người.

“Tiểu Gia.” Hạ Thụ đúng lúc nắm cổ tay cô ấy lắc lắc đầu.

Cô mở cửa đưa Tiểu Gia ra ngoài, còn cố ý lớn giọng nói: “Tiểu Gia, vấn đề của hợp đồng này chị đã biết rồi, em yên tâm, chị sẽ bổ sung rồi sau đó đưa cho em sau.”

Thấy Hạ Thụ lại đang ở gần đây, mấy người diễn viên quần chúng lại hốt hoảng vội vàng che miệng lại, chuồn đi.

Tiểu Gia trừng bọn họ một cái.

Thấy bọn họ đã đi xa, Hạ Thụ nói: “Tiểu Gia, em đi đi, có chuyện gì thì lại liên lạc với chị, tôi đi trước đây.”

Tiểu Gia hơi lo lắng: “Chị Hạ Sấu…..”

“Chị không sao, em yên tâm đi.” Nụ cười của cô vẫn dịu dàng ngọt ngào như gió thoảng nắng ấm, nhìn cô thật sự không thèm để ý, Tiếu Giai yên tâm hơn rất nhiều.

Cho đến khi bóng lưng của Tiểu Gia đi xa. Hạ Thụ mới hạ khóe môi xuống, yên lặng xoay người.

Một mình cô đi về phía đoàn làm phim.

Hành lang của phố điện ảnh rất dài, xung quanh không có mái hiên che nắng.

Bóng của cô kéo dài và đơn độc trên mặt đất.

Một bàn tay lặng lẽ nhẹ nhàng che mắt cô.

Bước chân Hạ Thụ dừng lại.

Lưng cô tựa vào một lồ ng ngực rộng lớn, bên tai mơ hồ vang lên tiếng nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ, cùng với hương thơm mát lạnh của cây tùng.

Cô hơi sửng sốt, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, giả vờ kinh ngạc cười rộ lên: “A Hành!”

Cô vội quay lại nhìn anh.

“Sao anh lại ở đây?” Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trong trẻo mà nghiêm nghị kia, đôi mắt ngấn nước cong cong, tươi cười ngọt ngào.

“Ừm.” Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn cô.

“Anh có quà muốn tặng cho em nên đến đây.”

“Quà?”

Lòng bàn tay từ từ mở ra ở trước mặt cô, Hạ Thụ nhìn lòng bàn tay của anh.

Đó là một bookmark handmade, đóa hoa sơn chi màu trắng, có một mặt dây chuyền hình cây nhỏ phía dưới.

“Bookmark?” Cô hơi kinh ngạc, cầm lấy cẩn thẩn nhìn. Trên mặt sau của cánh hoa còn có một chuỗi ngày tháng năm được viết bằng bút máy, cô bất giác đọc thành tiếng: “ 21 tháng 3 năm 20XX…”

Trong lòng cô bỗng nhiên lộp bộp.

Ngày 21 tháng 3 năm 20XX

Đó là ngày mà anh biến mất vào bảy năm trước.



——【 Thi đấu cố lên. 】

——【 Một bức tranh về cây hoa sơn chi. 】



Cô để bookmark lên ngực một cách cẩn thận và đầy yêu thương, cười vui vẻ với anh: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

Đôi mắt Hoắc Cận Hành tối sầm lại, khóe môi hơi cong lên vì lời nói của cô.

Anh nhìn cô chăm chú.

Cô cười rất vui vẻ, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập vui sướng, chỉ là đuôi mắt lại hơi đỏ.

Ánh mắt anh dừng lại trên đó, không tự chủ được vươn đầu ngón tay ra vuốt v e: “Vui như vậy hả?”

“Đúng vậy.” Hạ Thư nở nụ cười xán lạn, trong mắt chỉ có anh ngoài ánh nắng: “Hôm nay em làm xong việc, ánh nắng cũng không tệ, còn được nhìn thấy anh.”

Thấy anh nên em rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ

Hoắc Cận Hành không nói lời nào.

Thật ra anh đã tới đây từ nửa tiếng trước, vệ sĩ đã đi dọn dẹp xung quanh. Anh biết cô đang làm việc nên yên lặng đứng ở xa chờ cô đi ra.

Những người nói chuyện bên ngoài hồi nãy anh cũng thấy được.

Anh cũng nhìn thấy sự cô đơn và buồn bã không thể che giấu của cô khi cô xoay người đi.

Rõ ràng mắt cô đã đỏ hoe, rõ ràng là rất buồn nhưng lại còn cười vui vẻ với anh như vậy.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt cô, Hoắc Cận Hành đ è xuống sự chua xót trong lòng, anh nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hạ Thụ lo lắng nhìn anh: “A Hành, còn anh thì sao? Hôm nay anh thế nào?”

Có bị quấy rối không?

Có bị cô liên lụy không?

Còn có người nhà của anh…

Cô từng nghe Thẩm Hoài Xuyên nói có một lần anh lên hotsearch, đã bị người nhà trách mắng, lần này cô không biết…

“Anh cũng vậy.” Hoắc Cận Hành khẽ nói: “Rất vui vẻ.”

Lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh, trong đầu Hạ Thụ đột nhiện hiện ra hình ảnh vào mùa đông nhiều năm trước đó, khi trong trường đột nhiên lan truyền tin đồn anh là con của một kẻ giết người.

Những lời lăng mạ, vu khống đó lan đến mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, anh chỉ thẳng lưng bước đi bình tĩnh trong những lời lăng mạ, vu khống đó.

Cuối cùng cô cũng biết…

Thì ra cảm giác bị người khác lăng mạ là như vậy.

A Hành, anh thật giỏi.

Nếu lúc trước em biết như vậy, thì em đã ôm anh thật chặt.

Đôi mắt cô bỗng nhiên chua xót, Hạ Thụ chớp mắt, cúi đầu muốn giấu đi.

Hoắc Cận Hành đều nhìn thấy.

Yết hầu anh dịch chuyển, anh không nói chuyện, chỉ vươn tay ra ôm chặt cô vào trong lòng.

Nước mắt của Hạ Thụ suýt rơi xuống bởi vì cái ôm này của anh, cô hít vào thở ra để nén lại. Nhưng vẫn có một hai giọt rơi xuống, cô chôn mặt ở trong ngực anh.

Hoắc Cận Hành ôm cô chặt hơn.

Gió mùa hè luôn yên lặng. Một lúc sau, Hạ Thụ nhẹ nhàng rời khỏi ngực anh, đôi mắt của cô lại trong veo ngọt ngào như trước.

“A Hành, em phải đi tìm Vũ Thuần rồi, anh cũng nhanh về nhà đi, đừng luôn ở bên ngoài.”

“Ừ.”

Cô lùi về phía sau vài bước, vừa đi vừa cười với anh, nói lời tạm biệt: “Em đi đây, tạm biệt.”

Khi cô xoay người, Hoắc Cận Hành lại gọi cô: “Hạ Thụ.”

Vì vây cô dừng chân, quay nguời lại: “Sao?”

Đôi lông mày lạnh lùng của người đàn ông được ánh nắng chiếu vào, anh dịu dàng nói với cô: “Khi buồn thì phải khóc, khi vui thì cười”.

“…….”

“Nếu buồn thì hãy nói với anh, không cần phải một mình chịu đựng tất cả. Mỗi ngày mặt trời sẽ mọc, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”

Em không cần phải mạnh mẽ.

Tất cả mưa gió, anh đều có thể ngăn cản thay em.

Em cũng không cần sợ cái gì.

Hạ Thụ hiểu được ý của anh, đôi mắt cô đỏ lên.

Im lặng hai giây, cô cười với đôi mắt đỏ hoe: “Không phải anh đã nói như vậy với em rồi sao?”

“Ừ.” Trong lòng anh rất khó chịu, nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của cô: “Anh vẫn còn nhớ rõ.”

Hạ Thụ tươi cười, giơ ngón tay cái lên với anh.

“Có phần thưởng gì không?” Anh nhìn cô:: “Nhớ rõ lời anh nói như vậy hả?”

“Không có.” Vừa dứt lời, cô lập tức quay lưng đi, nước mắt lăn dài lên mặt. 

Vẫn không muốn khóc trước mặt anh…. Vẫn không muốn anh thấy dáng vẻ chật vật như vậy của cô.

Hoắc Cận Hành nhìn bóng lưng của cô.

Đợi khi cô đi khuất, anh khẽ cụp mắt xuống, buồn bã quay người lại.

“A Hành!”

Anh còn chưa đi được hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động.

Hoắc Cận Hành ngạc nhiên nhìn lại.

Một nụ hôn được đặt lên má anh.

Anh giật mình đứng yên.

Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh và cười nói: “Đây là phần thưởng!”



Trở lại Quân Dục thì đã là buổi chiều.

Hoắc Cẩn Hành đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, ấn chuông trên bàn gọi trợ lý. Một lúc sau, Chu Tung Kỳ gõ cửa bước vào: “Nhị thiếu gia.”

“Chuyện trước đó bọn họ đã giải quyết chưa.”

“Đã làm theo lời anh phân phó, trên trang chính thức của chúng ta đã viết thông báo, người anh muốn tìm trước đó cũng đã được trả rất nhiều tiền làm chứng, còn có năm người nguyện ý làm chứng. Ngoài ra, bên Hoa Nhất nói rằng cũng sẽ phối hợp với chúng ta, chỉ chờ chúng ta đăng thông báo.”

“Đăng.” Hoắc Cận Hành nói: “Đăng ngay bây giờ, mọi chuyện đều làm theo kế hoạch.”

Chu Tung Kỳ không phản ứng ngay lập tức: “Nhị Thiếu Gia, anh có muốn suy nghĩ lại không? Mấy cái thông báo đầu tiên cũng đã đủ rồi, cái cuối cùng… Nếu anh đăng nó, tôi sợ người bên Nam Xuyên…”

Hoắc Cận Hành rũ mắt xuống: “Nhà của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến anh, anh yên tâm.”

Chu Tung Kỳ hơi xấu hổ: “Tôi không lo lắng chuyện này.” Anh ta do dư: “Tôi chỉ sợ…”

Hoắc Cận Hành hiểu được, nói: “Nhờ anh, anh Tung Kỳ.”

Chu Tung Kỳ bỗng nói không ra lời.

Khi Hoắc Cận Hành đi theo Hoắc Cận Diễm trong những năm đầu, anh thường đi theo Chu Tung Kỳ, lúc đó anh cũng gọi anh ta là anh Tung Kỳ.

Mặc dù Hoắc Cận Diễm cho anh ta ở bên cạnh anh để giám sát, nhưng Hoắc Cận Diễm luôn nuông chiều anh và để anh làm những điều mình muốn.

Bản thân Hoắc Cận Hành cũng biết những việc mà anh lén làm sau khi về nước đều được Chu Tung Kỳ và Hoắc Cận Diễm che giấu giúp.

Sau khi Chu Tung Kỳ ra ngoài, Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại.

Mở album ảnh trên tay, ánh mắt anh lặng lẽ lướt qua từng bức ảnh trong album. Cô gái trong ảnh cười ấm áp và rạng rỡ, xuyên qua năm tháng cười với anh, giống như không bao giờ biết buồn là gì.

Không ai có thể làm tổn thương cô, anh không cho phép.

Cho dù là anh cũng không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi