Thành phố Nam Xuyên, cách Đế Đô một ngàn, dặm, là một thành phố có nền kinh tế bậc nhất cả nước.
Biệt thự của nhà họ Hoắc nằm ở khu biệt thự Ngân Loan của Nam Xuyên, là một tòa dinh thự đầy xa hoa. Khu biệt thự Ngân Loan chiếm một mảnh đất rất rộng, địa thế đẹp, phong thủy tốt.
Biệt thự nhà họ Hoắc lại nằm ở trung tâm của khu đất, chiếm một diện tích rộng lớn kinh người.
Sau khi lái xe qua cổng là con đường đầy cây cối, bốn phía là hoa viên với mặt cỏ rộng rãi. Vài phút sau, ô tô dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng kiểu Bắc Âu. Trước biệt thự có một bức tượng phun nước thần Vệ Nữ, nước trong suốt như pha lê văng bọt khắp nơi.
Hoắc Cận Hành đi từ sân bay về tới nhà họ Hoắc cũng gần ba giờ chiều.
Bởi vì đã được dặn dò từ trước, khi xe chạy đến trước biệt thự đã có quản gia đứng đợi từ sớm.
Sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa hàng ghế sau, quản gia lập tức tiến lên cười nói: “Nhị thiếu gia.”
“Chú Lâm.” Hoắc Cận Hành lễ phép gật đầu chào, đi theo sau quản gia Lâm, đi về hướng nhà chính.
Trên mặt cỏ cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ từ xa chạy tới, giọng nói non nớt kéo dài: “Chú nhỏ.”
Hoắc Cận Hành bất giác dừng chân, nở nụ cười, nhìn nhóc béo chạy đến ôm cổ chân mình.
Thân hình cao lớn của anh khẽ đung đưa.
“Chú nhỏ, chú đã về rồi! Đã lâu rồi cháu không được gặp chú đó!”
Anh cúi người xuống ôm nhóc béo lên, ngón tay nhẹ nhéo cái mũi của nhóc, cười khẽ: “Đúng vậy, lâu rồi chú nhỏ cũng không gặp Thu Nam, Thu Nam có nhớ chú nhỏ không?”
“Dạ nhớ!” Hoắc Thu Nam giơ giơ nắm tay nhỏ, giọng non nớt vang lên, nói xong bỗng nhiên lại nằm sấp trên vai anh, che mặt cười xấu hổ, “Nhưng mà càng nhớ kẹo gấu con của chú nhỏ hơn, hì hì.”
Hoắc Cận Hành bất ngờ cười khẽ, thả nhóc xuống, bàn tay thon dài ở trước mặt nhóc làm mấy động tác ảo thuật, sau đó “biến” ra một túi kẹo gấu con cho nhóc.
“Woa, woa!” Hoắc Thu Nam vô cùng vui sướng, nắm chặt túi kẹo hô lớn: “Hoan hô! Chú nhỏ muôn năm!”
Năm nay Hoắc Thu Nam năm tuổi, thích vui chơi, là một tiểu quỷ ranh mãnh.
Hoắc Cận Hành sờ sờ đầu nhóc: “Đi chơi đi.”
Sau khi hôn hai cái thật kêu lên má anh, Hoắc Thu Nam vui vẻ chạy đi.
Tiếp tục đi theo quản gia Lâm về phía trước, Hoắc Cận Hành hỏi: “Ba, anh và ông nội tôi đều ở đây hết sao?”
“Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đều ở đây, tiên sinh và phu nhân đã đi châu Âu vào tuần trước, về phần ông cụ…” Ông ấy dừng một chút, nhìn anh một cái: “Ông cụ Hoắc vẫn luôn ở đây.”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành bình thường, không nhìn ra cảm xúc gì.
Vào đại sảnh, người chào đón anh là Diệp Nhược.
Chú Lâm gật đầu chào: “Đại thiếu phu nhân.”
Hoắc Cận Hành cũng gọi một tiếng: “Chị dâu.”
“Tiểu Hành.” Diệp Nhược mỉm cười, khoát tay bảo chú Lâm đi xuống, dẫn anh đi về phía phòng khách: “Về gấp như vậy, có mệt lắm không? Đi nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ ông nội đang ngủ trưa, đừng đi quấy rầy.”
Diệp Nhược là vợ của Hoắc Cận Diễm, đã kết hôn hơn sáu năm.
Bây giờ cô ấy đang mang thai đôi, hành động không được tiện lắm.
Anh thả chậm bước chân, đi bên cạnh đỡ cô ấy, hỏi: “Chị dâu, anh trai em đâu?
“Anh ấy…”
“Trở lại rồi à.” Một bóng dáng thon dài chậm rì rì thong thả đi ra từ phòng làm việc, Hoắc Cận Diễm cầm một lon Coca, vừa đi vừa uống.
Nhìn thấy Hoắc Cận Hành, anh ấy dựa vào khung cửa cách đó vài bước, không đi lên.
Hoắc Cận Hành mím môi, “Anh.”
“Đừng đừng đừng, trước đừng gọi anh.” Hoắc Cận Diễm nửa đùa nửa thật nói: “Chờ sau khi em gặp ông nội, không biết em có còn là em trai của anh không.”
Hoắc Cận Hành hơi ngượng ngùng nhưng tự biết bản thân đuối lý, nhẹ rũ mi im lặng.
Diệp Nhược vỗ vỗ Hoắc Cận Hành: “Anh nói nhảm nhí gì vậy!”
Hoắc Cận Hành hỏi: “Anh, ông nội… thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa.” Giọng điệu Hoắc Cận Diễm kéo dài giống như thở dài: “Lửa giận rất lớn, ông biết lúc trước anh giấu giếm nhiều chuyện thay em, còn mắng anh một trận.”
Vừa nhắc lại chuyện này, anh ấy thật sự là nghẹn một bụng lửa giận, đi lên đấm một quyền không nặng không nhẹ vào vai anh: “Em thật sự là càng lớn càng tài giỏi mà! Cái gì cũng dám nói ra ngoài.”
Giọng điệu Hoắc Cận Hành trầm trầm: “Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.”
Hoắc Cận Diễm “xì” một tiếng: “Đáng tiếc việc này không để anh gặp được.”
“Em nói nếu.”
“Không có nếu.”
“… Thôi được rồi, được rồi!” Mắt thấy hai anh em sắp cãi nhau đến nơi, Diệp Nhược ở giữa đúng lúc ngăn lại: “Mới trở về đã cãi nhau, sao trước mặt ông nội không thấy hai anh em nói nhiều như vậy?”
Cô ấy đẩy nhẹ Hoắc Cận Diễm: “Còn anh nữa! Tiểu Hành vừa trở về, anh đã tranh cãi với em ấy, có người anh trai nào như anh không?”
“Anh sai rồi.” Hoắc Cận Diễm nhẹ nhàng cười cười, anh ấy ôm cô ấy từ phía sau, dịu giọng dỗ dành.
Diệp Nhược đánh vào tay anh ấy một cái.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Một ông lão gầy gò đi từ trên cầu thang xuống, là quản gia riêng của ông nội Hoắc, đã làm ở nhà họ Hoắc gần mấy chục năm.
Thấy ông ấy, ba người Diệp Nhược, Hoắc Cận Diễm, Hoắc Cận Hành tự động đứng thành một hàng, lễ phép gọi: “Chú Văn.”
“Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu gia.” Chú Văn vừa cười vừa đáp lại, ánh mắt dừng trên người Hoắc Cận Hành: “Nhị thiếu gia, ông Hoắc muốn gặp cậu.”
–
Đứng trước cửa phòng sách, Hoắc Cận Hành nhắm mắt, thở ra một hơi.
Mở mắt ra lần nữa, trong con ngươi đen nhánh lại trở về vẻ trầm tĩnh, hờ hững như ngày thường, anh gõ vào cánh cửa phòng sách.
Bên trong phòng sách không hề đáp lại.
Sau khi gõ ba lần, Hoắc Cận Hành cũng không chờ đợi nữa, anh lấy tinh thần, đưa tay cầm tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào: “Ông…”
Mới vừa bước chân vào, một đồ vật bay ra từ phòng sách, đập vào ngực anh sau đó rơi xuống bên chân.
Hoắc Cận Hành yên lặng, anh đứng yên.
Bên chân là một vài tấm ảnh, còn có bản sao của bài đăng lúc trước, và một số bình luận trên mạng, một chồng rất dày.
Anh nhặt lên, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh.
Anh mặc bộ đồng phục xanh trắng đứng thẳng trước bồn hoa của trường học, một bàn tay nhỏ bé sờ eo anh.
Đầu ngón tay dừng lại trên bàn tay nhỏ bé kia. Hoắc Cận Hành cúi đầu giữ im lặng.
“Nhìn chuyện tốt cháu làm đi!” Thấy anh không nói lời nào, ông cụ Hoắc rất tức giận, lớn tiếng quát một câu.
Hoắc Cận Hành thong thả chớp mắt, thấp giọng nói: “Ông nội, là lỗi của cháu, cháu xin lỗi.”
“Nếu biết là sai, cháu không nên làm như vậy!” Mặt ông cụ Hoắc sa sầm: “Cháu có biết không, một bài này cháu đăng thoải mái như vậy, thế nhưng lại mang cho cháu, cho chúng ta rất nhiều phiền toái về sau!”
Giọng anh trầm thấp: “Cháu biết.”
Nhà họ Hoắc là một doanh nghiệp gia đình, bên trong có nhiều họ hàng phe phái rắc rối, trong đó đương nhiên cũng không thiếu vài người dụng tâm kín đáo như hổ rình mồi vị trí của dòng chính, chỉ chờ có ai gây ra sai lầm liền đạp người đó xuống ngựa.
Hai năm trước tại chi nhánh Quân Dục ở châu Âu, Hoắc Quân Niên gặp chuyện ngoài ý muốn do bị cuốn vào chuyện tranh quyền cũng là một ví dụ. Hoắc Cận Hành có nhóm máu đặc thù lại trải qua thời thơ ấu phức tạp, nhà họ Hoắc luôn kiên trì dấu giếm là có nguyên nhân, một là phòng ngừa có người giở thủ đoạn trên người anh, hai là ngăn chặn người khác xuyên tạc chuyện này, để ngừa sự bất mãn và sự nghi ngờ của một số người.
Hoắc Cận Hành nói: “Ông nội, chuyện này là cháu sai. Kế tiếp có hậu quả gì cháu sẽ chịu trách nhiệm. Cháu không sợ người khác nghị luận bịa đặt, cháu sẽ chứng minh cho mọi người thấy cháu có thể giúp nhà họ Hoắc ngày càng phát triển, ông yên tâm.”
Ông cụ Hoắc thản nhiên nhìn anh, bỗng hiền hòa nói: “Lại là vì cô gái kia?”
Anh hơi khựng lại, ngón tay không tự giác nắm thật chặt. Vốn định nói tất cả là do bản thân anh xúc động, không liên quan gì tới cô. Nhưng lời đến môi lại trăn trở, như thế nào cũng không nói ra lời được.
Anh muốn đánh cược một lần, sự khẩn trương và lo lắng làm bùng lên ngọn lửa trong lòng anh.
Ông cụ Hoắc nói: “Ông nghe anh cháu nói, cháu đã tìm cô gái đó nhiều năm rồi, không phải cô ấy thì không được?”
Rốt cuộc Hoắc Cận Hành ngước mắt: “Cầu ông nội thành toàn!”
“Nếu ông không thành toàn thì sao?”
Hoắc Cận Hành sững sờ, một lúc lâu cũng không nói gì.
Ông cụ Hoắc hờ hững nói: “Rời nhà? Đi xa? Dù sao chúng ta đã mất cháu một lần, cũng không sợ lại mất cháu lần thứ hai. Một đống rắc rối trong nhà, còn có ba cháu, anh trai cháu chống đỡ, nếu không tương lai còn có Thu Nam lo liệu! Cháu không phải sợ gì, cùng lắm là bị mắng một hồi rồi thôi. Lúc trước cháu có thể một mình một người quay về Thanh Thành, bây giờ càng có thể đi đến nơi xa hơn, dù sao chúng ta cũng quen với việc này rồi, có thể làm gì được cháu chứ, đúng không?”
Giống như tâm tư bị vạch trần, sắc mặt Hoắc Cận Hành trở nên trắng bệch, đôi môi mỏng cố chấp mím chặt.
Ông cụ Hoắc nhìn thấy cháu trai mình như vậy, cảm thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Cháu dám!”
Hoắc Cận Hành nói: “Ông nội, từ sau khi cháu về nhà, cháu chưa từng xin ông và ba mẹ điều gì.”
Anh chỉ quay về hai lần duy nhất, một lần là trở lại Thanh Thành, một lần là vận dụng thế lực của nhà họ Hoắc tìm kiếm cô.
“Nhưng chuyện này, cháu xin ông và ba mẹ đồng ý, cháu xin mọi người thanh toàn!”
Các ngón tay anh khẽ siết chặt, ông cụ Hoắc ngồi im lặng, không nói gì.
“Bỏ đi.” Im lặng thật lâu, ông Hoắc thở dài, dường như muốn nhượng bộ: “Cháu dẫn cô gái đó về đây trước đã.”
“Ông…”
“Cứ dẫn về đây!” Ông Hoắc ngắt lời anh, ông giải thích: “Ông muốn gặp cô gái ấy, mọi chuyện cứ chờ sau khi gặp nhau rồi lại nói sau.”
…
Sau khi đi ra phòng sách, Diệp Nhược dẫn theo Hoắc Thu Nam đi tới từ cuối hành lang.
“Chú nhỏ.” Thấy anh, Hoắc Thu Nam chạy tới nhanh như chớp, biến thành vật trang sức đeo ở chân anh.
Hoắc Cận Hành ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu nhóc.
Hoăc Thu Nam hỏi: “Chú nhỏ, sao ông cố lại mắng chú?”
“Bởi vì chú nhỏ đã làm sai một chuyện.” Hoắc Cận Hành nói: “Chú đã chọc ông cố cháu tức giận.”
“Thế tại sao chú nhỏ lại làm điều sai trái?”
“Bởi vì chú nhỏ không nghĩ mình làm sai.”
“Dạ?” Bánh bao nhỏ mơ hồ: “Vậy rốt cuộc là sai hay là đúng ạ?”
Hoắc Cận Hành mím môi không nói. Diệp Nhược thong thả đi tới, Hoắc Cận Hành đứng lên: “Chị dâu.”
Diệp Nhược nhìn anh thở dài một hơi.
Năm đó khi mới gặp anh, anh vẫn là một thiếu niên trầm tĩnh, không thích nói chuyện, làm gì cũng im lặng, dáng vẻ xa cách lạnh lùng.
Bỗng có một ngày, anh đến gặp cô ấy và Hoắc Cận Diễm với đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu đau thương cầu xin bọn họ, xin bọn họ giúp anh trở lại Thanh Thành để gặp mặt cô gái kia.
Cô ấy vỗ vỗ bờ vai của anh: “Đừng gấp, mọi chuyện cứ từ từ. Chị và anh trai em sẽ giúp đỡ em.”
Trong lòng Hoắc Cận Hành rất cảm kích, gật đầu: “Cám ơn.”
–
Không khí ban đêm khô nóng nặng nề, mây đen che khuất ánh trăng, giống như trời có thể đổi mưa ngay lập tức.
Hạ Thụ rời khỏi công ty giải trí Hoa Nhất, nhìn thời gian.
Tám giờ rưỡi.
A Hành đã rời đi hai ngày rồi.
Cô dự định sẽ đi tàu điện ngầm, chưa đi được hai bước điện thoại bỗng vang lên, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi đến trái tim cô bỗng loạn nhịp.
—— “Của em.”
Khóe môi cô cong lên, Hạ Thụ đáp: “A Hành.”
“Ừ.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng, trầm thấp của anh, mang đầy ý cười: “Đang ở bên ngoài sao?”
Có tiếng gió do xe ô tô chạy ngang qua bên người cô, cô nhìn lên bầu trời không có ánh trăng nói: “Vâng, vừa ra khỏi công ty.”
Ngừng một lát, cô vẫn là không nhịn được hỏi: “A Hành, anh… Vẫn ở Nam Xuyên sao?”
Cũng không biết bây giờ anh thế nào.
Điện thoại im lặng một lúc.
“Ừ.” Giọng điệu Hoắc Cận Hành rất nhẹ: “Vẫn còn.”
Cô rũ mi, không tránh khỏi có chút mất mác. Chỉ chốc lát cô đã cười trở lại: “Vậy anh…”
“Hạ Sấu!”
Đột nhiên một tiếng la to truyền đến.
Hạ Thụ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.
Là một cô gái tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy vẻ độc ác, quắc mắt nhìn cô, cô ta cầm một con dao gọt hoa quả điên cuồng chạy về phía cô.
Trong khoảnh khoắc nhìn thấy cô gái đó, đại não Hạ Thụ trống rỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một bóng người chạy đến che trước người Hạ Thụ.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hạ Thụ chỉ kịp nhìn thấy một vạt áo trắng chợt lóe trước mắt, đôi mắt của cô bị một đôi tay trắng trẻo che lại, sau đó là tiếng con dao bị đá văng ra và tiếng người ngã xuống đất.
Hình như xung quanh có rất nhiều người vây lại, có vô số âm thanh vang lên, có người cản cô gái vẫn có ý định nhặt lại dao. Cô ta vẫn la to:
“Hạ Sấu, cô là đồ đê tiện! Hại Sở Kỳ!”
“Cô là đồ đáng chết!”
Hạ Thụ không nghe được cô gái kia la hét cái gì, trước mắt tối tăm, sau đó bóng tối rút dần rút dần, cô loáng thoáng ý thức được điều gì.
Điện trong tay cô rơi xuống đất.
Trước mặt thoang thoảng mùi tuyết tùng quen thuộc, cả người cô run rẩy dữ dội, cho đến khi bàn tay trước mắt cô rơi xuống đất.
Cả người anh cũng mất lực ngã xuống đất.
“A Hành!” Hạ Thụ ôm lấy anh ngã ngồi trên mặt đất, cảnh tượng trước mặt thay đổi đột ngột.
Màu đỏ…
Khắp nơi chỉ toàn màu đỏ…
Mũi dao đâm xuyên qua phần bụng của anh, vô số máu đỏ trong thân thể anh chảy ra. Vô số máu trong người anh chảy tràn ra bên ngoài.
Rất nhiều, rất nhiều màu đỏ… Đỏ đến mức nhiễm đỏ cả hai mắt của cô.
“Nhị thiếu!”
Có hai vệ sĩ hốt hoảng chạy đến.
Có quần chúng đang vây xem hô lớn: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”
Còn có vô số tiếng bước chân, tiếng thét chói tai, tiếng còi xe inh ỏi ở giao lộ…
Cả thế giới rối loạn.
…
Hoắc Cận Hành nằm trong ngực Hạ Thụ.
Hạ Thụ không nghe thấy, không nhìn thấy gì khác. Giờ khắc này trong mắt cô chỉ có anh.
Cô không kìm chế được bật khóc như điên, muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, nhưng lại không dám đụng chạm chỗ nào, có cảm giác chân tay luống cuống không biết làm gì.
“A, A Hành… A Hành!”
Cô không biết nói điều gì khác, chỉ có thể liên tục gọi tên anh.
Cô luống cuống chân tay, muốn dùng tay chặn miệng vết thương của anh, muốn cho máu chảy chậm lại, nhưng máu lại chảy ra giống như dòng suối. Trên váy, trên tay của cô chỉ đều là máu của anh.
“Hạ Thụ…” Trong đôi mắt đen nhánh, mệt mỏi của anh chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh đã trở về.”
Anh đã trở về đúng hẹn.
Đã nói rồi, trễ nhất là tối ngày mốt. Anh không nuốt lời.
Hạ Thụ vừa khóc vừa nói: “Em biết, anh đã trở lại, anh lại gạt em…”
Rõ ràng mới vừa rồi còn nói đang ở Nam Xuyên, rõ ràng nói ở Nam Xuyên…
Bây giờ cô chỉ hy vọng anh đang ở Nam Xuyên, anh vẫn chưa trở về.
Đôi môi anh tái nhợt, một tay che miệng vết thương, còn tay kia cố sức nâng lên, run rẩy che mắt của cô; “Em đừng khóc, cũng đừng nhìn…”
Em đừng khóc.
Cũng đừng nhìn.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hạ Thụ bị hai câu này hoàn toàn đánh tan, lớn tiếng khóc nức nở, cô đưa tay đè lên bàn tay đang che mắt cô của anh, nói: “Được, em không khóc, cũng không nhìn… A Hành, không cho anh ngủ, anh phải nói chuyện với em, không cho anh ngủ!”
Anh mong manh đáp lại cô: “Được…”
Phía chân trời, sấm rền dữ dội, cuối cùng cơn mưa đầu tiên của mùa hạ đã trút xuống, cọ rửa nước mắt và bi thương.