ANH CHỒNG BÊN GỐI LẠNH LÙNG


Nụ hôn làm Trình Gia Gia tâm tình phức tạp cả buổi tối.
Vì thế cô mất ngủ đến tận mặt trời lên cao mới rời gường, đương nhiên Trần Phong Vũ sáng sớm đã đi làm.
Vốn mang danh sách sản phẩm về nhà xem, cũng tại Trần Phong Vũ thình lình thổ lộ, làm cho cô căn bản đã quên công việc phải làm.
Cô lấy cốc pha trà, thừa dịp bây giờ cô gắng một chút, nếu không buổi chiều đi làm khó tránh được Nghiêm Phẩm Hạo trách cô làm việc không để tâm.
Mở túi xách, ngoài bản danh sách sản phẩm, còn có hai tập tài liệu không phải hồ sơ của cô.
Cô nghĩ, chắc là tối hôm qua sau khi xuống xe, anh cầm trong tay cái gì đó để túi cô, sau đó giúp cô cầm túi.
Anh là người thông minh như vậy, sao lại quên chuyện này chứ?
Không biết tài liệu này có quan trọng không, cô lấy di động ra, muốn gọi điện cho anh, lúc này mới phát hiện không có số điện thoại.
Đúng là buồn cười, cô và anh quả nhiên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Vì thế cô có ý định tìm số điện thoại công ty, nhưng phòng khách to như vậy không có lấy nổi một hạt bụi, tìm đâu ra danh thiếp!
Cô đi đến cửa thư phòng anh, mới nhớ anh đã từng hạ lệnh cấm không cho phép cô đến thư phòng và phòng ngủ của anh, mà cô cũng tuân thủ quy định, không có nguyên nhân thỏa đáng, tuyệt không tò mò mà đột nhập vào.
Anh không cho cô vào phòng anh, vậy mà tôi hôm qua còn hôn cô, lại nói anh thích cô? Mà cô lại vì những lời nói đó của anh mà phân tâm.
Đúng là vì sự xuất hiện của Ngụy Thế, mới khiến tâm tình cô không bình tĩnh như vậy?
Cô chẳng lẽ không rút ra bài học sao? Nhưng cảm giác rung động này bản thân cô cũng không thể kiểm soát được.
Suy nghĩ kĩ càng, cô vẫn nên đem tài liệu cho anh đi! May mà cô còn biết tổng bộ tập đoàn Phong Cường ở đâu, coi như anh tối qua mời cô ăn một bữa ngon, hôm nay cô với tư cách bạn cùng phòng đến đáp lễ.
Cô ngồi taxi đi vào tập đoàn Phong Cường, lúc này mới nhớ, cô nên gọi điện cho A Chính để hỏi số di động của Trần Phong Vũ, cô đúng là hồ đồ! Làm chuyện gì cũng không chuẩn bị chu đáo.
Chỉ cần Trần Phong Vũ còn ở Đài Loan, cô sẽ không để A Chính đưa đi làm, bởi dù sao A Chính cũng là lái xe chuyên chế của Trần Phong Vũ.

Tòa nhà này là trụ sở của tập đoàn Phong Cường, chẵng những bảo vệ an ninh thắt chặt, đến người tạp vụ cũng không thể tùy ý ra vào.
Quên đi, người đã đến rồi, cô vẫn nên đi vào trong thôi.
Cô bước vào đại sảnh, thẳng đến quầy tiếp tân.
“Tiểu thư? Có chuyện gì sao?”.

Một tiếp tân nữ thân thiện hỏi.
“Tôi tìm tổng giám đốc Trần ”.

Trình Gia Gia nói.
Nhân viên nữ đánh giá cách ăn mặc như sinh viên của Trình Gia Gia, hơn nữa hôm nay Trình Gia Gia mặc váy ngắn, dưới chân đi đôi xăng đan.
“Xin hỏi cô có việc gì? Có hẹn trước hay không?”.

Nữ nhân viên hỏi.
“Tôi không hẹn trước, phiền cô báo với tổng giám đốc Trần một tiếng, nói Trình Gia Gia tìm, anh ấy sẽ biết”.

Cô ngượng ngùng không nói thẳng là vợ Trần Phong Vũ, dù sao cô vẫn không quen danh hiệu Trần cô chủ, muốn nói tên, hẳn cô nhân viên này sẽ biết thân phận của cô.

Đáng tiếc nhân viên nữ vừa mới đến làm việc tập đoàn Phong Cường, càng chưa từng nghe qua đại danh Trình Gia Gia.
“Thực sự xin lỗi, tổng giám đốc Trần bề bộn nhiều việc, tôi không thể tùy tiện thông báo cho tổng giám đốc được”.

Cô nhân viên từ chối.
“Vậy cô giúp tôi thông báo cho thư kí được không? Nói tôi là Trình Gia Gia”.

Người đã đến đây một chuyến rồi, Trình Gia Gia cũng không định về thế này.
Nữ nhân viên gật đầu, điện thoại cho phòng thư kí, nói mấy câu sau, liền dứt khoát, “Thật ngại quá, trợ lý thư kí nói, thư kí đang họp với tổng giám đốc, ai cũng không thể quấy rầy”.

Cô nữ nhân viên cười có lỗi.
“Ra là vậy!”.

Trình Gia Gia nhìn tập hồ sơ trong tay, vạn nhất anh vội vã cần đến thì sao, vì thế cô đành lấy di động gọi cho A Chính.
Không bao lâu, A Chính từ tầng hầm lái xe phòng nghỉ, vội vàng xông lên quầy lễ tân, “cô chủ, sao cô lại đến đây?”.
A Chính bốn mươi tuổi, đối với cô không làm bộ tự cao tự đại, vẫn luôn khách khí với Trình Gia Gia, rất lịch sự nhã nhặn.


Cho nên chỉ cần Trình Gia Gia vừa gọi điện, bất luận anh đang ở nơi nào cũng rất nhanh chóng đến.
Nhân viên nữ vừa nghe lái xe A Chính gọi vị tiểu thư này là “cô chủ”, cả người sợ hãi há hốc mồm.
“Tổng giám đốc quên cái này ở nhà”.

Trình Gia Gia giơ tập hồ sơ trong tay, “Anh giúp tôi chuyển cho anh ấy”.

Cô không nói đến chuyện nhân viên không cho phép mình lên gặp.
“Được, tôi sẽ lập tức đưa cho tổng giám đốc”.

A Chính nhận hồ sơ.
“Vậy tôi đi đây”.

Trình Gia Gia cười nói.
“cô chủ, cô chờ tôi một chút.

Tôi đưa cô lên lầu gặp tổng giám đốc, sau đó sẽ đưa cô đến cửa hàng, bên ngoài thời tiết rất nóng, cô không nên đi một mình như vậy”.

A Chính lo lắng Trình Gia Gia lại đi bộ.
“Không cần! Tôi gọi taxi cũng rất tiện, nếu không tổng giám đốc muốn dùng xe lại không có”.

Trình Gia Gia rời khỏi quầy tiếp tân.

Lần này nhân viên nữ vội vàng chạy ra khỏi quầy.
“Cô là cô chủ tổng giám đốc ah?”.

Nhân viên nữ vẻ mặt khủng hoảng.
“Cô không biết cô chủ tổng giám đốc sao?”.

A Chính buồn bực nhìn nhân viên nữ hỏi.
“cô chủ, thật sự xin lỗi, tôi không biết cô, tôi không phải cố ý không cho cô lên lầu”.

Nhân viên nữ xoay người cúi đầu nói.
Nhân viên nữ vốn chỉ biết tổng giám đốc Trần đã kết hôn, nhưng chưa từng thấy anh đưa cô chủ tới, mặc quần áo như vậy cũng khó nhận ra đây là cô chủ.
Danh môn thiên kim tiểu thư không phải sẽ mặc quần áo hàng hiệu và đeo trang sức đẹp đẽ sao? Vì sao cô chủ tổng giám đốc lại mộc mạc như vậy? Tuổi tác cũng còn nhỏ như vậy?
“Không có gì, tôi cũng không định lên lầu, không có việc gì đâu”.

Trình Gia Gia tuy nói như vậy, nhưng nhân viên nữ đó đã thông báo ngay, trợ lý thư kí vội vàng xuống lầu đến đây.
Trợ lý thư ký kiên trì mời, A Chính đưa lại tập hồ sợ vào tay Trình Gia Gia, tiếp đến trợ lý thư ký trực tiếp đưa Trình Gia Gia lên tầng mười lăm của Tài chính Phong Cường.
Đúng là đùa, nếu không phục vụ cô chủ cho tốt, liệu có thể ở lại đây làm việc đến ngày mai không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi