Bên này Tề Khê trong lòng rối bời, Cố Diễn lại rất bình tĩnh, nét mặt anh chẳng nhìn ra sơ hở gì, cuối cùng là Tề Khê nhìn đi chỗ khác trước.
Tâm hồn xao động.
Cô hình như chẳng thể nhìn vào mắt Cố Diễn.
Mãi tới khi Cố Diễn lạnh lùng nhắc nhở cô mới như bừng tỉnh.
"Đến cậu."
"Mình, mình..."
Chỉ là rõ ràng tới lượt Tề Khê đọc thoại nhưng mà giờ phút này trong đầu cô trống rỗng.
Tề Khê quên mất lời thoại vừa rồi học thuộc lòng.
Tề Khê vẫn kiêu ngạo rằng diễn xuất giỏi hơn Cố Diễn: NG.
Cô ngơ ngác nhìn Cố Diễn một lúc mới bừng tỉnh nghĩ tới lời thoại của mình.
"Tôi từ chối cậu! Tôi không thích cậu! Cho dù cậu có tiền, thành công, cho dù vẻ ngoài đẹp trai thì tôi vẫn không thích cậu!"
Biểu cảm Cố Diễn rất bình tĩnh, lông mi của anh có hơi rung rung, giọng nói trầm thấp: "Ừ, tôi đã biết."
Mặc dù biết là diễn kịch nhưng Tề Khê cứ cảm thấy cảm xúc của Cố Diễn vào giờ phút này có chút sa sút.
Diễn xuất là gì? Đây là diễn xuất!
Không xốc nổi trừng mắt méo miệng, chỉ tỏ vẻ bình thản như chẳng sao cả lại biểu hiện vô cùng chân thực bộ dạng âm thầm khổ sở khó chịu vì bị từ chối, Cố Diễn không bị người chuyên săn lùng ngôi sao đào đi quả thực rất đáng tiếc, nhưng mà...
"Cố Diễn, theo như kịch bản thì lúc này cậu phải thẹn quá hóa giận! Phải gào thét với mình, sau đó chúng ta xảy ra tranh chấp, sau đó cậu lôi mình vào trong rừng tiến hành hành vi phạm tội. Cậu thầm khó chịu chấp nhận thì bảo mình diễn tiếp thế nào đây?"
Nói chưa dứt lời, nhắc đến chuyện này, giữa hai đầu lông mày của Cố Diễn hơi nhăn lại, kéo căng khóe môi như đang trần thuật một sự thật: "Tôi không thể nào diễn."
"Nhưng Đoàn luật sư giao nhiệm vụ, cũng chỉ có thể cố gắng thôi!" Tề Khê khích lệ nói: "Không cần chú ý hình tượng, cũng chỉ là quay một video phổ biến về pháp luật, mọi người sẽ không để ý tới người thật. Có phải cậu sợ mất mình tượng soái ca không?"
Cô vỗ vỗ vai Cố Diễn, an ủi: "Không sao, cậu đừng có tâm lý gánh nặng, soái ca cũng có thể làm lưu manh. Bây giờ nghề lưu manh không kỳ thị người đẹp trai như cậu, không có tiêu chuẩn vào nghề đâu. Cậu diễn cho mọi người xem, nói với mọi người rằng người đẹp trai cũng có thể có tâm lý rất biến thái. Vậy thì bộ phim quay ra mới càng có ý nghĩa giáo dục hơn khiến nhiều chị em phụ nữ biết rằng, đừng chỉ nhìn mặt, biến thái đẹp trai cũng rất nhiều."
Tề Khê vừa nói vừa có ý dẫn dắt: "Mà cậu thì, tuy là tác phẩm “ra mắt”, diễn lưu manh có hơi... có hơi khác người. Nhưng mà cậu phải biết, nếu như cậu diễn kiểu hotboy tinh anh WGZ(*), hình tượng quá đại trà, không có độ nhận diện. Mà tất cả mọi người không coi trọng hình tượng lưu manh mới là một cơ hội tiềm ẩn. Bởi vì nhân vật này không được đề cao, trước giờ diễn toàn người có mặt mũi không đứng đắn, người đẹp trai như cậu diễn thì chẳng phải một lần là nổi tiếng vượt trội ngay trong “giới lưu manh”?"
(*) Viết tắt của Vĩ Quang Chính: Vĩ đại, vinh quang.
"..." Vẻ mặt Cố Diễn một lời khó nói hết: "Tề Khê, cậu nhiều lý lẽ xằng bậy thật đó."
Tề Khê thở dài giống như khí cầu bị đâm thủng, cô chớp mắt: "Mình cũng không bịa nổi nữa..."
"Không phải chú ý hình tượng." Ngừng một lát rồi Cố Diễn mới mở miệng lần nữa, anh nhìn nhanh Tề Khê một cái rồi dời mắt, ngập ngừng rồi nói: "Chỉ là tôi diễn không nổi."
Hóa ra không phải nội tâm mâu thuẫn không chịu diễn, mà là diễn không nổi? Thì ra không phải vấn đề thái độ mà là vấn đề năng lực?
Vậy dễ rồi! Chỉ cần muốn diễn, luôn có thể luyện tập để diễn ra một vai đạt chuẩn!
Tề Khê ăn ngay nói thẳng một cách nhiệt tình: "Vậy cậu thử nhập vai lại rồi xem lại tâm trạng lúc sau khi bị từ chối thử xem?"
"Nhập vai lại cũng vô dụng." Ánh mắt Cố Diễn rất bình tĩnh: "Cô ấy không thích tôi không phải lỗi của cô ấy, tôi cũng vĩnh viễn không thể làm loại chuyện ấy với cô ấy."
Được được được, ánh trăng sáng là báu vật của cậu, cậu thương không hãm hại cô ta được thì cũng đừng diễn tổn thương mình!
Tề Khê biết mình không có lập trường trách Cố Diễn nhưng cô vẫn ghen trong lòng. Người ta cũng là báu vật mà.
Cuối cùng, Cố Diễn thản nhiên rút ra thông điệp cuối cùng: "Tóm lại, tôi diễn không nổi phần kịch bản sau."
Vậy phải làm sao bây giờ? Tề Khê cũng không thể một người đóng hai vai!
Đầu Tề Khê có chút to ra: "Vậy nếu không thế này đi, chúng ta thử trước, cậu phối hợp một chút, chỉ lắc lư giống tấm phông nền bên cạnh là được, phần biểu diễn giao cho mình nhé?"
Thông thường, trong một bộ phim, cho dù diễn xuất của nam nữ chính chênh lệch, chỉ cần có một người có diễn xuất tốt, người còn lại chỉ cần đừng kém quá thì cũng có thể cứu vãn được.
Trông Cố Diễn có chút chần chừ, Tề Khê sợ anh lại từ chối nên rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ kéo Cố Diễn tới: "Được rồi, bắt đầu luôn, chúng ta thử trước! Bây giờ tôi dùng điện thoại quay tạm để xem hiệu quả."
Tề Khê dựng điện thoại xong thì hắng giọng rồi vào vai.
...
Mười phút sau, “người bị hại” Tề Khê vào vai chuyên nghiệp, cuống họng cũng sắp khàn, rốt cuộc cũng miễn cưỡng hoàn thành buổi tập kịch này.
Chỉ là...
Chỉ là đến lúc cầm điện thoại lên xem hiệu quả phần đã quay, Tề Khê suýt chút nữa tức chết tại chỗ.
Cố Diễn nói làm nền là thật sự yên tâm thoải mái mà làm nền.
Nên hoàn toàn biến thành kịch một vai có mỗi mình Tề Khê!
Lúc diễn Tề Khê chỉ lo chuyên tâm diễn vai và đọc lời thoại của nhân vật mình đóng, còn chưa cảm thấy gì, bây giờ thoát vai tỉnh táo lại xem video vừa rồi quay được, cả người đều không ổn.
"Mình bảo cậu làm người đi lướt qua sân khấu thì dù gì cũng nên phối hợp làm vẻ hung dữ một chút chứ? Cậu nhìn mình la lớn “vô lễ”, “lưu manh”, mình chạy một mạch tới bụi cây nhỏ, trước khi tìm mình, chí ít cậu phải làm ra động tác túm tay thể hiện rõ ràng cậu là phần tử phạm tội chứ?"
Tề Khê ra sức kêu như vậy, Cố Diễn thì hay rồi, ngay cả diễn cũng chẳng buồn diễn, hoàn toàn chỉ đúc hai tay vào túi áo rồi nhìn Tề Khê kêu cứu mạng suốt rồi chậm rãi theo sau Tề Khê di chuyển vào “bụi cỏ”.
Anh giống phần tử phạm tội không?! Anh không giống, Tề Khê cảm thấy mình mới giống.
Trong video, Cố Diễn chậm rãi, bộ dạng chẳng tích cực lắm, ngược lại là Tề Khê càng che càng lộ kêu hai tiếng cứu mạng rồi sau đó nháy mắt ra hiệu như ra hiệu ngầm với Cố Diễn, sau đó chủ động chạy tới "bụi cỏ phía sau núi".
Tề Khê nhìn biểu cảm phong phú quá đà của mình trong video trong máy, giận không có chỗ trút.
Cách diễn này, không hề giống "Tiểu Cương" cưỡng hiếp "Tiểu Nhã" mà giống như là "Tiểu Nhã" miệng chê bai nhưng tay chân thành thật, lừa gạt "Tiểu Cương tới sau núi làm chuyện không đàng hoàng, nhân lúc "Tiểu Cương" không kịp phản ứng, làm anh [khà khà khà] như này như này.
"Cố Diễn, tự cậu xem đi, cậu như vậy ổn sao? Cậu như một phần tử phạm tội sao? Lấy chút dáng vẻ lưu manh ra xem nào!"
Cố Diễn xem video. Có lẽ cách thể hiện của Tề Khê thật sự thái quá, tên này cũng không nhịn nổi cười, nhưng rất nhanh, cậu thu nụ cười lại, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng nhìn Tề Khê: "Chẳng lẽ tôi giống phần tử phạm tội à? Tôi vốn không có khí chất ấy, cậu bảo tôi diễn, vốn là ép tôi. Cậu bảo tôi phỏng đoán tâm lý lưu manh như thế nào? Sao tôi biết được?"
Vâng vâng vâng, mặt mũi như Cố Diễn sao còn cần lưu manh người khác, bị người khác lưu manh thì thích hợp hơn.
Chỉ là với diễn xuất vứt đi của Cố Diễn, không cần tới Đoàn luật sư diễn thử có hóa trang thì Tề Khê đã biết không qua được.
Tập từng lần từng với Cố Diễn, còn không bằng...
Tề Khê đập nồi dìm thuyền quyết đoán nói: "Được, cậu không phải khí chất ấy, vậy thì tôi!"
**
Nói là làm, Tề Khê lập tức kéo Cố Diễn tìm cô giáo ở hiệp hội luật thảo luận rồi đưa ra phương án mới của mình.
Quả nhiên, phương án này bị đối phương phản đối: "Cái này không được, sao lại có nữ cưỡng hiếp nam vì không theo đuổi được?"
"Tại sao không có?" Tề Khê dựa vào lý lẽ phản biện: "Cô à, bây giờ nam nữ bình đẳng, nữ lưu manh cũng có mùa xuân mà! Đảo ngược giới tính kịch bản thôi, kịch bản vẫn vậy, kiến thức pháp luật tuyên truyền vẫn thế, lời thoại cũng không cần đổi, sửa một chút chi tiết nhỏ, không được sao ạ?"
Cô giáo ở Đoàn luật sư hơi chần chừ: "Nói thế không sai, nhưng nữ không thể làm cưỡng hiếp nam được, nam giới theo luật không thể là người bị hại trong tội cưỡng hiếp."
"Vậy thì còn đơn giản hơn, đổi thành tội cưỡng ép dâm ô làm nhục! Cũng vẫn là tội phạm hình sự mà! Luật muốn phổ cập tuyên truyền không phải là không thể cố chấp vì yêu sinh hận đi xâm phạm người khác sao? Ý nghĩa không đổi!"
Tề Khê nhìn Cố Diễn, gắng sức hơn: "Chủ yếu là cô ạ, cô cũng biết dáng vẻ của đồng nghiệp em ra sao, trông thế này nếu như diễn lưu manh thì thật sự hơi không còn gì để nói, bây giờ tam quan mọi người đi theo ngũ quan, không chừng người ủng hộ cậu ấy còn nhiều hơn, thậm chí cảm thấy bị cậu ấy xem trọng là phúc phần. Gần đây có tin có một tội phạm cưỡng hiếp mỗi lần ra tù đều cưỡng hiếp cùng một cô gái, bên dưới còn một đống bình luận “Yêu tới cực hạn là tội” đó."
Tề Khê thừa thắng xông lên nói: "Cô à, không thì cứ để em diễn đi, tầm này soái ca ít hơn mỹ nữ, để cho em chà đạp đồng nghiệp thì dễ dàng kích động mối thù chung của mọi người. Cảm thấy một soái ca tốt như vậy bị làm nhục, cho mọi người thấy cái đẹp bị xé rách, như vậy mới có thể mang đến tác dụng phổ cập pháp luật một cách đúng đắn."
Cô giáo Đoàn hội luật vẫn còn chần chừ: "Nhưng cô gái trông xinh đẹp như em cũng không thể bám chặt lấy một cậu trai mà..."
Tề Khê hắng giọng một cái: "Cô à, biết người biết mặt không biết lòng, có thể cô có chuyện chưa biết, con người em tuy ra dáng lắm nhưng tính cách thật ra lại tệ. Cũng từng vì chút hiểu lầm mà hạ nhục bạn đồng nghiệp này trước thầy cô và sinh viên toàn trường, gây cho cậu ấy tổn thương tâm lý to lớn. Tuy sau đó làm sáng tỏ, đồng nghiệp em rộng lượng tha thứ cho em, nhưng mà thông qua chuyện này em muốn nói, em diễn lưu manh nữ, lại đi làm nhục đồng nghiệp lần nữa, với em mà nói là có thể tham khảo chuyện từng trải qua, chắc hẳn lúc diễn có thể càng chân thật và tròn vai hơn."
Lúc này cần Cố Diễn ra mặt cùng thuyết phục.
Tề Khê nói xong, lúc này kéo tay áo Cố Diễn: "Đúng không, Cố Diễn."
Chỉ là Cố Diễn vừa rồi còn sống chết không chịu phối hợp diễn, lúc này cũng chẳng thuận nước đẩy thuyền nhường vai cho Tề Khê, thậm chí là ngược lại, không chỉ anh không phối hợp phụ họa Tề Khê, ngược lại giống như bỗng nhiên ra quyết định, nhìn nhân viên luật.
"Cô à, không sao cả, nếu không thể đổi kịch bản thì em có thể diễn, không cần cậu ấy."
???
Tề Khê quả thật sợ ngây người, người vừa rồi sống chết không chịu diễn đây sao?
Chỉ là Cố Diễn nói vậy, thái độ của cô giáo Đoàn luật sư cũng mềm mỏng hơn, cô ấy cười híp mắt nhìn Cố Diễn, lại nhìn Tề Khê một cái sâu xa: "Đôi trẻ các em nói gì thì là cái đó đi, hai phương án đều được. Tự các em quyết nhé."
Cố Diễn có lẽ không kịp phản ứng, hoàn toàn không muốn đính chính chuyện này.
Tề Khê ngược lại muốn giải thích: "Không phải bọn em..."
Cô giáo Đoàn luật sư lại tỏ vẻ hiểu rõ mỉm cười: "Ôi dào, không cần giấu cô đâu, Đoàn chúng ta rất cổ vũ giải cứu cho nhau trong nội bộ, hai người các em đều rất yêu người kia, đều không muốn người kia diễn vai kẻ xấu, rất đáng yêu đó."
Tề Khê còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Diễn lên tiếng cắt ngang cô...
"Cảm ơn cô. Chúng em sẽ chọn ra phương án tốt ạ."
Cậu chàng nói xong thì kéo Tề Khê ra ngoài.
**
Vừa rời khỏi phòng làm việc của Đoàn luật sư là Tề Khê lên tiếng chất vấn: "Cố Diễn, vừa rồi cậu bị gì vậy?"
Cố Diễn mấp máy môi, tiếng nói rất bình tĩnh: "Tôi diễn."
"Nhưng trước đó không phải cậu sống chết không chịu sao? Vì sao vừa tới trước mặt cô giáo ở Đoàn lại..." Tề Khê vừa nói vừa bỗng nghĩ tới một loại khả năng, cô trừng mắt nhìn Cố Diễn: "Cái tên này không phải cậu... muốn thể hiện mình có trách nhiệm trước mặt cô giáo ở Đoàn luật sư chứ? Để cô giáo Đoàn luật sư có ấn tượng tốt với cậu ư?"
Đây chỉ là Tề Khê đoán bừa vì cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân Cố Diễn đổi ý, trừ khi là... là thật sự không nỡ để cô diễn vai nữ lưu manh tự hủy hình tượng?
Nhưng cô giáo ở Đoàn luật mù quáng cho rằng bọn họ là người yêu, bản thân Tề Khê không ngốc, Cố Diễn còn có thể để ý hình tượng của cô à...
Mà cũng vào lúc này, Cố Diễn công nhận suy đoán trước đó của Tề Khê.
Cậu chàng nhìn Tề Khê một cái: "Ừ."
Thật sự là vì thể diện của cậu? Ở trước mặt cô giáo Đoàn luật sư thể hiện mình có trách nhiệm?
Uổng cho lòng tốt của mình!
Tề Khê quả thật tức chết mất.
Vậy càng không thể để Cố Diễn như ý.
Xem như mình bù đắp sai lầm từng gây ra cho Cố Diễn đi!
Vai lưu manh này, Tề Khê quyết định, phải diễn!