ANH CÓ QUYỀN TIẾP TỤC YÊU THẦM

Bởi vì gần đến Giáng Sinh, công ty Cạnh Hợp nghênh đón mùa vắng khách đầu tiên. Hầu hết khách hàng ở nước ngoài và khách hàng ở công ty có vốn đầu tư nước ngoài đều nghỉ lễ Giáng Sinh, lại sắp sang năm mới, công việc trong tay mọi người cũng trở nên thoải mái hơn, đều kiểu hơi hơi nhàn hạ.

Cuối cùng, Triệu Y Nhiên cũng xử lý xong vụ án trên tòa của các cô ấy, xem như có khoảng thời gian rảnh rỗi.

Lúc tan tầm, Tề Khê nhận được cuộc gọi hưng phấn của Triệu Y Nhiên: “Tề Khê, tối nay đi xem phim không? Dạo này đang chiếu bộ phim huyền huyễn “Cưỡi rồng” đó. Chánh án của bọn mình muốn khao bọn mình vì trước đó bận bịu tăng ca nên tự bỏ tiền túi ra bao từ a đến z, còn có thể dẫn người nhà theo. Trước đó làm danh sách thống kê rồi, nhưng bây giờ đột nhiên có bốn năm đồng nghiệp không tới được, ở đây vắng lắm, cậu tới không?”

Tề Khê liếc mắt nhìn Cố Diễn, nghe nói hiệu ứng đặc biệt của “Cưỡi rồng” rất mãn nhãn, là bộ phim đang nổi dạo này. Rạp chiếu phim suốt ngày đông nghìn nghịt tới mức khó có thể mua nổi một vé. Vốn dĩ Tề Khê muốn đi xem bộ phim này vào tối nay, khổ nỗi cô phát hiện các rạp chiếu phim gần đây đã bán hết vé chiếu vào khung giờ vàng. Vì thế, cô mới sửa kế hoạch thành đi dạo phố với Cố Diễn, bây giờ nhận được cuộc gọi của Triệu Y Nhiên, Tề Khê có chút chộn rộn.

Cô níu tay áo của Cố Diễn: “Đi được không? Tối nay xem cái này nhé, bên tòa hình sự bọn họ bao trọn rồi.”

Cố Diễn trông có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Anh nói không được với em khi nào thế?”

“Vậy cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!”

Tề Khê nhanh chóng trả lời Triệu Y Nhiên, hơn nữa, còn bày tỏ muốn dẫn theo Cố Diễn.

Có lẽ bởi vì Cố Diễn và Tề Khê vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp nên Triệu Y Nhiên hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, vui vẻ đồng ý.

Tề Khê và Cố Diễn vội vàng ăn tối, sau đó chạy đến rạp chiếu phim. Lúc bọn họ tới, phim đã bắt đầu chiếu được đoạn đầu, Tề Khê không kịp tìm Triệu Y Nhiên, chỉ có thể sờ soạng tìm chỗ ngồi xuống với Cố Diễn trước, cũng may, quả thật là được bao trọn rồi, người trong rạp không nhiều.

Không thể không nói, “Cưỡi rồng” có thể nổi tiếng như vậy, quả thật là chất lượng quay rất tốt, chỉ có điều…

Chỉ có điều, Tề Khê hoàn toàn không có lòng dạ xem phim.

Bởi vì trong bóng tối lập lòe, tay Cố Diễn nắm lấy tay Tề Khê.

Bóng tối khuếch đại sự nhạy bén của giác quan, làn da của Cố Diễn vẫn còn mang theo cái lạnh ngoài trời, tựa như người rắn xinh đẹp uốn éo, mang theo dụ dỗ, thong thả bò lên trên da thịt của Tề Khê. Nhưng Tề Khê lại không thấy sợ, cô cũng chẳng cảm nhận được hiệu ứng âm thanh bên trong rạp chiếu phim. Bản thân cô như thể tiến vào một vùng chân không chỉ có cô và Cố Diễn, ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, cùng với xúc cảm trên tay do tay Cố Diễn chạm vào, thì tựa như chẳng thể cảm nhận được điều gì khác.

Trong bóng tối, động tác của Cố Diễn trở nên rất mờ ám, đầu tiên, anh sờ sờ mu bàn tay của Tề Khê, sau đó, anh bắt đầu lần mò miêu tả từng ngón tay cô, tỉ mỉ thưởng thức một phen giống như đang thưởng thức một vật báu quý giá. Cuối cùng, anh chàng mới đan tay mình vào kẽ ngón tay của Tề Khê, tư thế cuối cùng trở thành mười ngón tay đan vào nhau.

Cho dù ánh sáng trong rạp chiếu phim tối lờ mờ, Tề Khê nhìn sang Cố Diễn, rõ ràng động tác trên tay rất mờ ám, nhưng trên mặt Cố Diễn lại vẫn đứng đắn bình tĩnh tự nhiên như thường, dường như anh đang nghiêm túc xem phim thật, hoàn toàn không để ý tới Tề Khê đang ngồi bên cạnh.

Tề Khê bị anh làm cho mặt đỏ tía tai, tay chân nhũn ra thì lại như thể đang tự diễn kịch một mình.

Điều này rất không công bằng.

Hiệu ứng hình ảnh của “Cưỡi rồng” rất đẹp, cảnh đánh nhau cũng xuất sắc, kết quả, mình lại thấp thỏm vì Cố Diễn mà xem không vào, vậy có thích hợp không?

Không thích hợp.

Tề Khê giận dỗi suy nghĩ một lát, cảm thấy không thể chỉ có một mình mình xem không vào, phải kéo Cố Diễn cùng nhau rớt xuống nước.

Thế là Tề Khê không cam lòng yếu thế, thừa dịp bóng tối yểm trợ, cô cũng bắt đầu làm mấy động tác mờ ám với anh, cô hơi né tránh khỏi tay Cố Diễn, sau đó, khẽ cào một cái vào lòng bàn tay Cố Diễn.

Quả nhiên, gần như là trong nháy mắt, tay Cố Diễn đã căng cứng lại, anh tựa như bị đánh cho không kịp trở tay, sững sờ cả người. Sau đó, tay Cố Diễn bắt đầu muốn bắt lấy tay Tề Khê, anh đánh mất dáng vẻ giả vờ bình tĩnh ban nãy, quay đầu sang liếc mắt nhìn Tề Khê một cái, bắt đầu muốn kìm chế động tác mập mờ trong bóng tối của Tề Khê.

Đáng tiếc, ngoan ngoãn nghe lời là không có khả năng rồi, Tề Khê không chỉ không dừng lại, mà còn đổi cách chạm vào lòng bàn tay của Cố Diễn.

Cô thật sự muốn nhìn xem, Cố Diễn còn có thể bình tĩnh tới khi nào?

Tề Khê ở bên này đang chơi đến vui vẻ vô cùng, kết quả Cố Diễn giống như không thể nhịn được nữa, cuối cùng anh rút tay ra, Tề Khê còn muốn tiếp tục đuổi theo, kết quả tay Cố Diễn lại ép xuống. Tay anh đè cái tay đang làm loạn của Tề Khê xuống, rạp chiếu phim tối tăm khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của Cố Diễn. Tề Khê chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng khái quát của anh cùng với ánh sáng trước mắt bị che khuất khi anh cúi xuống.

Trong khi “Cưỡi rồng” phát ra tiếng đánh nhau cao trào nhất, Cố Diễn lại cúi xuống hôn Tề Khê ở trong rạp chiếu phim có ánh đèn tối tăm không rõ.

Bởi vì hôn, giọng nói của anh trở nên hơi mơ hồ, nhưng dường như vừa hôn Tề Khê, Cố Diễn cũng phải vừa lên án hành vi quá đáng vừa nãy của cô, sau đó, hợp lý hoá hành vi xâm lược vào giờ phút này của mình.

“Đã nói với em rồi, anh tự chủ không tốt như vậy đâu.”

Cố Diễn hôn rồi lại mút lấy môi Tề Khê, một lát sau, anh mới lưu luyến không rời buông Tề Khê ra.

Người xem phim xung quanh đều say sưa nhìn chăm chú vào nội dung gay cấn trầm bổng lên xuống của bộ phim, chỉ có một mình Tề Khê cảm thấy bản thân đã trở nên mất hồn mất vía không hợp hoàn cảnh vì nụ hôn ấy.

Cô cắn cắn môi, dường như cảm giác khi Cố Diễn chạm vào mình vẫn còn đây, cô nhỏ giọng lẩm bẩm rầu rĩ: “Sao anh làm loại chuyện này thành thạo thế, không… không biết xấu hổ à?!”

Tề Khê trách móc Cố Diễn mà không mong sẽ nhận được câu trả lời của Cố Diễn. Nhưng khi tim cô vẫn đập nhanh thình thịch chưa trở lại bình thường, Cố Diễn đã ghé sát vào bên tai Tề Khê, dùng giọng nói rất nhỏ lại có chút khàn khàn nhưng rất gợi cảm để thì thầm trả lời câu hỏi của cô.

“Ngày xưa đã muốn làm như vậy rồi.”

Anh hôn một cái lên vành tai của Tề Khê, như thể cũng hơi hơi xấu hổ: “Giống như nằm mơ ấy.”

Bởi vì đang ở rạp chiếu phim nên Cố Diễn ép giọng xuống rất nhỏ, giọng anh vẫn vững vàng như cũ, nhưng mà Tề Khê lại cứ cảm thấy không giống như trước kia. Cuối câu nói của Cố Diễn như thể có chứa ngọt ngào và hạnh phúc sắp tràn ra ngoài, vô duyên vô cớ khiến người nghe cũng bị lây cảm xúc ấy, tâm trạng trở nên yên bình và vui vẻ. Mà Tề Khê là người được đón nhận cảm xúc ngọt ngào ấy thì cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều, càng có cảm giác xao xuyến hơn rất nhiều.

Thì ra yêu là như này.

Thì ra thích một người là như vậy.

Một mặt, Tề Khê cảm thấy vui vẻ và may mắn, một mặt cô lại cảm thấy tiếc nuối. Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy vậy khi không yêu đương trong lúc học đại học. Cống hiến toàn bộ thời gian cho việc học cũng không có gì quá mức tiếc nuối. Nhưng bây giờ, rõ ràng cô lại cảm thấy hơi hơi hối hận. Nếu như yêu Cố Diễn ngay từ hồi học đại học, liệu có phải…

Có phải sẽ có thể thắng được Cố Diễn trở thành người đứng thứ nhất không nhỉ?

Tề Khê nghĩ đến đây thì lén liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái, bắt đầu phân tích tính khả thi của chuyện nếu như yêu Cố Diễn từ hồi đại học, sau đó dùng mỹ nhân kế để mê hoặc Cố Diễn, làm cho Cố Diễn chìm đắm trong tình yêu, cuối cùng không có chí tiến thủ nên chỉ có thể thi được vị trí thứ hai…

Nhưng…

Nhưng Tề Khê cảm thấy bản thân mình cũng hơi hơi hưởng thụ nam sắc của Cố Diễn, cho nên nếu thật sự yêu nhau từ hồi học đại học, có khi cả Cố Diễn và mình đều trở thành kẻ học dốt thời đại học ấy chứ.

Tưởng tượng như vậy, Tề Khê cảm thấy hồi đại học cứ làm theo lẽ trời học hành chăm chỉ không yêu đương gì thì vẫn khá thích hợp.

Chỉ có điều, một khi đã gieo hạt giống xao xuyến động lòng xuống thì sức sống mãnh liệt hoang dại này tựa như hoàn toàn không thể kiểm soát được bằng lý trí. Tề Khê gần như trải qua nửa phần sau của “Cưỡi rồng” trong tình trạng mất hồn mất vía, mà Cố Diễn thường hay quay đầu sang nhìn lén Tề Khê cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Mà khi phim chiếu xong, đèn trong rạp chiếu phim lại sáng lên, Tề Khê và Cố Diễn lại khôi phục trạng thái nghiêm túc đứng đắn. Hai người ngồi ngay ngắn không hề liếc mắt đưa tình với nhau, tựa như một cặp đồng nghiệp cực kỳ bình thường.

Đúng lúc này, Triệu Y Nhiên ngồi ở hàng trước quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Tề Khê và Cố Diễn, cô ấy đứng lên, vừa vẫy tay với hai người với vẻ cực kỳ nhiệt tình, vừa trách móc nói: “Sao hai người tới muộn thế? May mà mình vẫn xí hai chỗ ở bên cạnh mình cho hai người. Kết quả, hai người lại ngồi tít đằng sau như vậy, thật là, rạp trống thế này, hai người ngồi ở vị trí xem phim tù như vậy thì tiếc thật đấy.”

Triệu Y Nhiên vừa mới kết thúc cuộc sống tăng ca trong suốt gần một tháng, xem phim xong, ra khỏi rạp, rất vui vẻ thoải mái: “Gần rạp chiếu phim này có một quán thịt nướng BBQ để ăn khuya siêu ngon luôn, đi, mình mời, cùng đi ăn nhé!”

**

Quán nướng mà Triệu Y Nhiên đề cử đúng là không tệ, mười phút sau, Tề Khê và Cố Diễn, Triệu Y Nhiên ngồi ở trong quán. Quả thật cô cũng thấy hơi đói, vừa nghe Triệu Y Nhiên kể chuyện trong tòa án của bọn vừa vui vẻ ăn xiên thịt dê nướng. Cố Diễn thì ngồi một bên, uống mấy lon bia, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thừa dịp Triệu Y Nhiên không để ý, anh quăng ánh mắt hiểu rõ trong lòng mà không nói ra về phía Tề Khê, rất có loại ảo giác như đang yêu đương vụng trộm.

Tề Khê cảm thấy lâng lâng, bóng đêm hiền hòa, bọn họ ngồi ở chỗ bên ngoài quán nướng, ở ngay dưới sao trời, bầu không khí tốt như đang ở trong mơ.

Vì thế, Tề Khê vốn cũng muốn uống ít bia, nhưng vừa mới chìa tay ra lấy thì đã bị Cố Diễn duỗi tay ra cầm đi trước vì ỷ vào việc tay anh dài hơn, sau đó, anh đưa cho Tề Khê một cốc sữa dừa ấm.

Tề Khê chỉ có thể tranh thủ lúc Triệu Y Nhiên cúi đầu ăn gì đó để trừng mắt lườm Cố Diễn một cái, đáng tiếc, chẳng có ích gì. Cố Diễn chỉ cười một cái, sau đó bắt đầu tự mình uống bia với vẻ gợi đòn. Quả thật là chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn một cách trắng trợn càn rỡ.

Triệu Y Nhiên không hề cảm nhận được sự kỳ lạ giữa Tề Khê và Cố Diễn, vẫn còn đang hăng hái mắng chửi người tham gia tố tụng mà cô ấy gặp phải trong một vụ án kỳ lạ hồi trước. Tề Khê vốn nghe câu được câu chăng, nhưng vẫn có thể phụ họa vài câu, có điều, không ngờ, không hiểu sao Triệu Y Nhiên lại đột ngột chuyển sang bộ phim “Cưỡi rồng” vừa xem tối nay.

“Đúng rồi, hai người có cảm thấy lúc quay phần sau, thiết lập nhân vật của nam chính có hơi hơi mơ hồ không? Sau đó, lúc đi cứu nữ chính, logic của nhân vật nam chính ở đoạn này sai bét nhè luôn á!”

Hiển nhiên, Triệu Y Nhiên rất thích bộ phim này, nói chuyện có lý lẽ rõ ràng, có vẻ rất không thỏa mãn. Tề Khê chỉ có thể phụ họa bằng mấy từ ừ ừ à à, cô và Cố Diễn đều hơi lúng túng, muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.

Nhưng ghét của nào trời trao của ấy, Triệu Y Nhiên càng nói lại càng hăng: “Đúng rồi, cuối cùng, lúc sắp hết ấy, nam chính đột nhiên rơi vào sơn động, sau khi bị rút xương rồng, thì anh ta sống lại như thế nào nhở?” Triệu Y Nhiên nói với vẻ cực kỳ quan tâm: “Lúc đó, mình đột nhiên thấy hơi đau bụng, không nhịn được nên chỉ có thể vội vàng chạy đi vệ sinh, đúng lúc không xem đoạn này, là thế nào nhỉ?”

Tề Khê có biết nói gì đâu, đừng nói là một đoạn này, bất kể là đoạn nào của “Cưỡi rồng” cô cũng không biết nói cái gì. Cố Diễn ngồi ở bên cạnh cô, cô hoàn toàn không thể xem phim đàng hoàng được.

Nhưng chuyện này sao có thể bị Triệu Y Nhiên biết được!

Mong muốn sống sót rất mạnh, Tề Khê gần như đáp lại ngay lập tức: “Đúng lúc mình cũng đi vệ sinh!” Cô chột dạ bổ sung thêm: “Cho nên cũng không xem, không biết đoạn này nói cái gì. Nếu không cậu hỏi Cố Diễn đi!”

Cố Diễn, rất xin lỗi, chỉ có thể dẫn tai họa về phía anh thôi!

Triệu Y Nhiên lẩm bẩm câu sao không gặp cậu ở nhà vệ sinh nhỉ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Cố Diễn: “Cố Diễn, vậy đoạn đó là thế nào vậy?”

Tề Khê không thể không giả vờ cũng trông mong nhìn về phía Cố Diễn.

Hiển nhiên, Cố Diễn không dự đoán được sẽ phát triển theo hướng này, anh ngẩn ra, từ trước đến nay người chưa bao giờ chần chờ khi đối mặt với vấn đề, bây giờ lại có chút lắp bắp. Anh liếc nhìn Tề Khê với vẻ vừa khiển trách lại vừa rất bất đắc dĩ, hắng giọng, bắt đầu nói bừa: “Thì là rơi vào sơn động, bị rút xương rồng, sau đó gặp may, rồi mạnh lên quay về, cơ bản là như vậy thôi.”

Triệu Y Nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Hết rồi?”

Cố Diễn gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừ, hết rồi.”

“Gặp may á?”

“Ừ.”

Triệu Y Nhiên chưa từ bỏ ý định, hỏi tới cùng: “May mắn kiểu gì thế?”

Cố Diễn bình tĩnh uống một hớp bia: “Tôi hơi say, đột nhiên hơi choáng, không nhớ gì hết.”

“…”

Mặt Triệu Y Nhiên vô cùng cạn lời, bắt đầu chê sức uống của Cố Diễn kém quá, Tề Khê ở bên cạnh lại suýt nữa cười ra tiếng, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt rất tỉnh táo nhưng lại rất bất đắc dĩ của Cố Diễn. Khi anh chàng nhìn lén Tề Khê, ánh mắt rất có thần, nhưng một khi Triệu Y Nhiên lia mắt qua, Cố Diễn lại bắt đầu chăm chú nhìn thẳng vào một cái đèn đường ở cách đó không xa bằng đôi mắt trống rỗng, rất giống một con ma men.

Triệu Y Nhiên dùng ngón tay huơ huơ mấy cái ở trước mắt Cố Diễn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Say, Cố Diễn say thật rồi, quá kém.”

Bởi vì cho rằng Cố Diễn đã uống say, tinh thần mất tỉnh táo nên Triệu Y Nhiên cũng không quan tâm tới anh nữa, bắt đầu lôi kéo Tề Khê tám chuyện luôn.

Ban đầu, cô ấy còn nói chuyện lúc trước đi bar có quen được một cậu ấm nhà giàu chạy siêu xe với Tề Khê, nói với Tề Khê đối phương là người không tồi. Lúc trước, cô ấy còn hơi xấu hổ vì mình có thành kiến với kiểu con cháu nhà giàu như anh ta, tóm lại là khen tên cậu ấm kia một phen. Rõ ràng là có tình, nhưng lúc Tề Khê muốn hóng chuyện thì có lẽ Triệu Y Nhiên hơi ngượng ngùng nên không chịu kể tiếp, nói luôn sang chuyện khác: “Không nói về mình nữa, nói về cậu đi, không phải lần trước gào thét muốn thử hương vị của tình yêu à, tìm được một người đàn ông để yêu chưa? Sau khi mình dẫn cậu đến buổi gặp mặt kết bạn kia, đến giờ vẫn có rất nhiều đồng nghiệp nam trong toà của bọn mình đang đuổi theo hỏi xin mình cách liên lạc của cậu đó, sau đó, cậu còn muốn gặp lại ai không?”

Triệu Y Nhiên tưởng rằng Cố Diễn uống say không còn tỉnh táo, nhưng Cố Diễn vốn không say mà!

Gần như là ngay khi Triệu Y Nhiên nhắc tới chủ đề này, Cố Diễn đã lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Khê một cái.

Tề Khê liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Triệu Y Nhiên, điên cuồng ám chỉ nói: “Ơ này, Cố Diễn vẫn còn ở đây mà. Cậu đừng nói loại đề tài nhạy cảm này ha ha ha ha, mình ngại quá ha ha ha ha ha.”

Đáng tiếc, cô nhóc Triệu Y Nhiên này hoàn toàn không nhận ra ám chỉ của Tề Khê, cô ấy vung tay lên, dũng cảm nói: “Không sao, Cố Diễn uống nhiều lắm rồi, thậm chí còn không nhớ nổi nội dung bộ phim lúc nãy, còn có thể nhớ rõ bây giờ bọn mình đang nói cái gì sao? Cậu cứ coi như cậu ấy không tồn tại là được.”

Triệu Y Nhiên nói xong, bày ra tư thế nhất định phải hỏi tới cùng: “Tề Khê, có phải trong lòng cậu có ai rồi không? Cho nên, rốt cuộc cậu coi trọng ai?”

Tề Khê vừa định nỗ lực nói sang chuyện khác lần nữa, đáng tiếc Triệu Y Nhiên vẫn quyết tâm muốn hóng chuyện. Cô ấy tò mò nói: “Là Lưu Chân à? Là thẩm phán kia của bọn mình à, người đó không tệ, trong tòa bọn mình cũng có người theo đuổi anh ấy. Mấy ngày trước, người ta còn hỏi khi nào mình rảnh, muốn mời cậu và mình đi ăn cơm đó.”

“Nếu cậu không có cảm giác với Lưu Chân, thì còn có Vương Liêm ở viện kiểm sát lần trước…”

Triệu Y Nhiên nói ra một lời, Cố Diễn lại quăng tới một ánh mắt lạnh lùng.

Tề Khê có ý chí muốn sống rất mãnh liệt, cô nói ngay ra lời lẽ chính đáng: “Mình nghĩ, mình vẫn hi vọng tìm luật sư hơn! Vẫn là luật sư và mình có nhiều chủ đề chung hơn!”

“Luật sư cũng được, bọn mình có mấy đàn anh, đều làm trong công ty luật đó. Giờ đã bao nhiêu năm rồi, hồi học đại học, mời mình ăn cơm đủ kiểu nhờ mình bắc cầu làm mối đưa thư tình cho cậu giúp bọn họ, bị cậu từ chối nhiều lần như vậy, nhưng bây giờ vẫn còn rục rịch như cũ. Vì lấy được một chút tin tức của cậu, ngày nào cũng ra sức bấm like một cách âm thầm trên vòng bạn bè của mình để lôi kéo làm quen đấy!”

Đừng nói nữa đừng nói nữa!

Tề Khê thật sự muốn quỳ xuống cầu xin Triệu Y Nhiên luôn, đây là cô ấy muốn giết mình à!

Cố Diễn ở bên cạnh trông có vẻ rất không vui, cũng không thấy ánh mắt lạnh lùng vừa nãy, thay vào đó là bắt đầu uống rượu giải sầu.

Quả nhiên, đến lúc Triệu Y Nhiên bị mấy người đồng nghiệp của mình gọi đi ăn đêm ở quán thứ hai, bỏ lại Tề Khê và Cố Diễn, tâm trạng của Cố Diễn đã hơi buồn rầu, Tề Khê tới kéo tay Cố Diễn, anh mới nắm chặt lấy Tề Khê.

Cố Diễn tựa như có gì đó muốn nói, nhưng lại không muốn nói, anh nhìn Tề Khê mấy lần, im lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng mới mở miệng nói.

“Tề Khê, vì sao lại chọn anh?”

Giọng Cố Diễn hơi buồn: “Thật ra, bên ngoài quả thật còn rất nhiều đàn ông ưu tú hơn anh, em trẻ trung như này, tất cả các điều kiện đều tốt đến thế, người theo đuổi em cũng nhiều như vậy, sau này, có lẽ còn gặp được người tốt hơn anh, đến lúc đó em sẽ hối hận sao?”

Ban đầu Tề Khê còn cho rằng sau khi Cố Diễn nghe thấy những lời không đâu vào đâu của Triệu Y Nhiên thì sẽ ghen hoặc là giận, nhưng không ngờ Cố Diễn lại không như vậy, trái lại, anh còn hơi mất mát và do dự.

Tuy rằng anh nói bằng giọng rất bình tĩnh, nhưng Tề Khê lại cảm nhận được cảm xúc của anh.

Cố Diễn đang sợ.

Người trước nay luôn bình tĩnh trước mọi việc, gần như không tốn chút sức lực nào là có thể giành được vị trí thứ nhất như Cố Diễn, người luôn luôn mạnh mẽ nhã nhặn trong mắt Tề Khê như Cố Diễn, thế nhưng lại thấy sợ vì Tề Khê.

Lúc này, đêm đã hơi lành lạnh, nhưng Tề Khê cảm thấy lòng mình trở nên cực kỳ mềm mại.

“Cố Diễn, trước đây em đã từng thấy một câu là “thật ra thì lựa chọn ở bên ai, đều giống như ra bờ biển nhặt vỏ sò. Bờ biển rộng như vậy, chỉ cần em tiếp tục kiên trì tìm kiếm thì chắc chắn có thể nhặt được vỏ sò khác càng đẹp càng xinh càng đặc biệt hơn cái trong tay mình. Nhưng đời người lại ngắn ngủi trân quý như vậy, cho dù mấy cái vỏ sò cách em xa hơn trên bãi biển có đẹp cỡ nào, đặc biệt ra sao thì cũng chỉ dành cho những người khác”.”

Tề Khê nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Diễn: “Bởi vì em đã nhặt được cái vỏ sò có một không hai chỉ thuộc về riêng em.”

Từ xưa đến này, Tề Khê là kiểu người không muốn nói ra những gì có thể làm.

Cô cảm thấy khoảnh khắc này, cho dù có nói gì khác thì cũng không có nghĩa lý gì.

Cô chỉ kéo tay Cố Diễn, sau đó nhào về phía cái vỏ sò có một không hai của mình, dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh, trao cho anh một nụ hôn.

“Cố Diễn, em chỉ cần có anh là đủ.”

—-------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi