ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG?

["Xinh đẹp, vóc dáng thon thả, có vài sở trường, tính cách dịu dàng ngoan hiền..." Một hôm nào đó, Trần Khinh ngồi trong thư phòng của Hạ Đông Giá, lật mở một quyển sổ có nét chữ trẻ con, đọc những câu trong đó rồi hỏi Hạ Đông Giá đó là gì.

"Làm sao anh biết?" Hạ Đông Giá liếc nhìn Trần Khinh rồi lấy lại quyển vở, đầu tiên là ném vào thùng rác, mấy phút sau anh dứt khoát mặc áo vào, xuống lầu để đổ rác. Đi trên cầu thang, anh nhỏ giọng nói một câu "vô tri thật". #Tiêu chuẩn chọn bạn gái của thiếu niên vô tri.]

"Nếu giữ cách tính cũ thì cuộc đời tôi đã đi hết một phần ba rồi, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa."

"Thế nên, hẹn hò nhỉ?"

"Không phải, em muốn để anh theo đuổi em xem sao. "

“…”

Không biết rốt cuộc đã ngủ bao lâu, đến khi anh mở mắt dậy thì xung quanh đã tối đen như mực. Anh thử vận động cơ thể, nhưng cơ thể anh như bị thứ gì giữ chặt, ngoài tay ra thì không có chỗ nào động đậy được. Cơ thịt trên người như bị cỗ máy nặng nề đè nghiến xuống, cứ nơi nào nhúc nhích thì những chỗ khác cũng sẽ đau đớn theo.

Thử một lúc lâu, phát hiện ra vẫn không thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, anh nằm gục xuống giữa tầng tầng đất đá và hộp giấy như từ bỏ, cười khổ sở: Hạ Đông Giá, lần này thật sự như ý nguyện, sắp chơi đến chết rồi.

Con người có lẽ chi khi sắp mất đi một thứ nào đó mới ý thức được sự quý giá của nó, Hạ Đông Giá ôm tư tưởng xem nhẹ cái chết đến đây, lúc này lại nảy sinh sự quyến luyến vô cùng với cuộc sống. 

Chỉ là bên ngoài kia rốt cuộc thế nào, anh không biết nữa, có người đến cứu hay không thì anh lại càng không rõ.

Bỗng nhiên anh sực nhớ một chuyện, thần kinh mới thả lòng vì chấp nhận vận mệnh lại lần nữa căng ra, anh nhớ tới Trần Khinh ban nãy đang đứng phía ngoài chiếc xe.

Cô nhóc đó đừng xảy ra chuyện nhé!

Đang suy nghĩ, dường như có cảm ứng tâm điện, một giọng nói khe khẽ xuyên qua lớp màn tối tăm bụi bặm, xa xôi nhưng rất rõ ràng truyền vào tai anh: "Hạ Đông Giá, thầy vẫn ổn chứ? Thầy có nghe thấy em nói không?".



Cô bé đó không sao... Chậm rãi thở ra một hơi đầy bụi, anh lắc đầu, cảm thấy với tình trạng hiện tại của mình mà còn tâm trạng đi lo cho người khác thì đúng là buồn cười.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện ra mình không phân biệt được giọng nói ban nãy vọng đến từ hướng nào, chỉ có thể đoán bừa một hướng mà nói to: "Chưa chết đâu! Đừng gọi tôi như gọi người đang hấp hối được không? Trần Khinh, em không sao chứ?".

"Hạ Đông Giá, thầy chưa chết sao?"

Tiếng nói hưng phấn hòa cùng âm thanh "binh binh" từ trên đỉnh đầu vẳng đến, thi thoảng xen lẫn tiếng "bịch", Hạ Đông Giá gắng sức ngước lên, nhìn trên đỉnh đầu rồi hỏi: "Sao vậy?".

"Không sao." Trần Khinh lẩm bẩm, tay xòe ra lau máu trên đầu gối, hàng lông mày đen nhánh giật giật, cô nhếch khóe môi, không ngờ lại ngã nặng như vậy, vết thương đau thật đấy!

Nhưng dù là thế thì miệng cô lại nói: "Em không sao, Hạ Đông Giá, xe bị lật rồi, thầy ở bên trong vẫn ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không?".

"Tôi cũng không sao." Hạ Đông Giá đã yên tâm hoàn toàn, nhìn xung quanh, nắm chặt thuốc trong tay, "Trần Khinh, em xem bên ngoài có chỗ nào vào được không?".

"Không được, xe bị lật, lối ra cũng bị bít kín rồi, Hạ Đông Giá, thầy không ra được thì phải làm sao đây?" Lúc nói, giọng Trần Khinh đã muốn khóc.

"Đừng khóc!" Tiếng khóc của Trần Khinh khiến Hạ Đông Giá rất phiền muộn, anh nhắm mắt, tập trung suy nghĩ rồi bảo: "Em thử xem cửa sổ thông gió có mở được không?”

Kiểu xe vận chuyển này thường sẽ có cửa sổ thông gió, Hạ Đông Giá nhớ ra điều này, nắm chặt túi thuốc, bỗng thấy lóe lên tia hy vọng.

Sức mạnh của hy vọng trở nên to lớn lạ thường sau khi nghe câu trả lời khẳng định của Trần Khinh, anh hơi hào hứng, chỉ huy Trần Khinh ngoài xe: "Có thể thử mở ra được không?".

“Để em thử xem.”

Bám vào khung xe đã biến dạng, Trần Khinh nhón chân lên trèo đến cạnh cửa sổ, gần như lấy hết sức bình sinh, sau một tiếng to rõ "lạch cạch" thì một góc cửa cuối cùng đã mở được.

Tiếc rằng vì bị hư hỏng nặng nên ô cửa sổ vốn không lớn chỉ có thể mở hé một chút.

Nhưng chính khe hở này đã khiến Hạ Đông Giá nằm trong bóng tối lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

Anh nhìn khuôn miệng khép lại rồi há ra của Trần Khinh, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.

Anh giơ tay ra, nhón gót, gắng sức nhét thuốc qua đó.

"Gần đây chắc có quân giải phóng, giao thuốc này cho họ, em cũng theo họ về doanh trại đi, ở đó an toàn hơn." Anh dặn dò ngắn gọn.

"Nhưng mà..."

"Trần Khinh, đây là thuốc có thể cứu được thầy tôi, em phải bảo đảm nó được đưa tới nơi!" Giọng nói kiên định ép cô phải tránh xa nơi này, có trời mới biết ở đây nguy hiểm đến nhường nào, anh muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhận ra Trần Khinh vẫn đang do dự, anh nhấn mạnh thêm: "Nghe lời đi...".

Có trời mới biết câu nói "Nghe lời đi" của anh đã khơi dậy biết bao hồi ức trong Trần Khinh, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Hạ Đông Giá không còn cầm thuốc trong tay nên thấy nhẹ nhõm hẳn, dù sao anh không thể nhúc nhích nên anh dứ khoát chen vào trong đống thùng hộp, nhìn bầu trời qua khe hở trên đỉnh đầu.

Lại đổ mưa, hạt mưa xuyên qua khung cửa sổ rơi vào trong, rơi xuống mặt anh, lạnh ngắt.

Anh nghĩ đến tâm sự trong lòng, không ngờ cái người mới rời đi kia lại quay trở về.     

Trần Khinh chống tay lên ô cửa sổ, gương mặt tròn trịa không hề khách sáo mà chặn luôn ánh sáng, cô há miệng hét với Hạ Đông Giá: "Em đã giao đồ lại cho họ rồi, lát nữa có người đến cứu thầy, Hạ Đông Giá, thầy đừng sợ".

Ai sợ chứ!

Hạ Đông Giá trừng mắt: "Không phải bảo em di hay sao! Ở đây nguy hiểm lắm, em không biết hả? Sẽ chết đấy!" 

Câu nói sau dọa dẫm, nghiêm khắc hơn câu trước, thế mà nói với Trần Khinh như nước đổ đầu vịt, không có chút hiệu lực nào. Trong ánh sáng lờ mờ, Trần Khinh thay đổi tư thế, đổi sang nằm bò lên cửa sổ, cô nheo mắt nhìn vào trong xe tối đen như mực, trả lời không đâu vào đâu: "Hạ Đông Giá, vì sao thầy lại đến nơi này?".

Tại sao à? Hạ Đông Giá lúng túng quay mặt đi nơi khác.

"Chống động đất cứu người bị nạn, còn vì sao được!” Anh lúng túng đáp. 

"Nói dối."

Bị giọng nói chậm rãi ấy nói trúng tim đen, Hạ Đông Giá phản bác bằng vẻ ngượng ngập và yếu ớt: "Đâu có".

"Có đó." Trần Khinh vuốt nước mưa trên mặt, kìm lại để không run lẩy bẩy vì lạnh, ""Thầy chính là vì Hàng Chu đi nên mới ấm ức đến đây, thầy cũng muốn học theo cô ấy, thầy muốn tìm đến cái chết phải không?".

Một tiếng sấm rần giáng xuống mảnh đất thê lương này, Hạ Đông Giá trong bóng tối không thể phản bác được lời Trần Khinh.

"Em đi nhanh đi, ở đây lúc nào cũng có thể có dư chấn, hơn nữa xem ra mưa cũng to dần rồi. Hạ Đông Giá lần đầu nhận ra, nói chuyện với một cô mập với giọng nói nhẹ nhàng như thế mà anh lại là người phải luôn lúng túng.

"Không đi, em còn có việc phải làm", Trần Khinh bướng bỉnh nói.

"Ở cái nơi như vậy, em còn có chuyện gì chứ?!" Quá tức tối, Hạ Đông Giá lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Nhưng lần này Trần Khinh không đáp lời, cô xoay người, ngồi bệt xuống cạnh khung cửa sổ. Khung xe bị cô ngồi xuống quá mạnh nên phát ra âm thanh "rầm rầm", dưới ánh sáng le lói, Hạ Đông Giá thấy chiếc quần đồng phục trưởng màu xám của Trần Khinh nghe thấy mấy chữ cô thốt ra từ kẽ răng: "Che mưa cho thầy".

Hạ Đông Giá lần đầu ý thức được Trần Khinh là một cô gái cố chấp như thế, dù anh nói gì, nói bằng giọng điệu gì đều không thể lay chuyển suy nghĩ muốn ở lại của cô, cho dù chỉ một chút.

Cuối cùng, ngay cả Hạ Đông Giá với thể lực khá tốt cũng giơ tay đầu hàng, anh rũ rượi dựa người vào chiếc thùng kế bên, vẻ mặt buồn rầu, yếu ớt hỏi: "Trần Khinh, rốt cuộc phải thế nào thì em mới chịu đi? Ở đây thực sự rất nguy hiểm".

Trần Khinh im lặng hồi lâu, lúc này mới mở miệng như một kỳ tích, cô chỉ vào trong làn sương mù phía xa, đứng bật dậy: "Hạ Đông Giá, có người đến cứu thầy rồi!".

Được thôi, cuối cùng đã tới.

Nói thật là đến khoảnh khắc được cứu ra khỏi chiếc xe trong đầu Hạ Đông Giá chỉ nghĩ là xin đừng có dư chấn xảy ra nữa, anh thế nào cũng không sao, nhưng cô mập vẫn còn ở đây.

Nhưng anh không ngờ, đúng lúc anh mới được cứu ra, vẫn còn đang ngồi trên mặt đất bằng phẳng, nhân viên cứuhộ thậm chí còn chưa kịp băng bó chống nhiễm trùng vết thương cho anh thì Trần Khinh đã đi thẳng đến chỗ anh, giơ cao tay lên rồi nhắm thẳng vào má anh mà tát một cái.

Hạ Đông Giá khó mà hình dung nổi tâm trạng anh lúc đó đã bàng hoàng thế nào, anh ôm mặt, vẻ mặt sững sờ nhìn Trần Khinh: "Em...”

Anh vẫn không nói tiếp.

Vì anh nhìn thấy Trần Khinh khóc, ban đầu là lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó là nấc nghẹn, vừa khóc cô vừa trách móc "tội lỗi" của Hạ Đông Giá.

"Vì thất tình mà thầy không muốn sống, kém cỏi…”

"Anh không xứng với cha mẹ anh..."

"Anh có lỗi với áo blouse trắng trên người anh…”

Trần Khinh càng khóc dữ dội hơn, những cái tát như mưa không khách sáo mà "chăm sóc" gương mặt trắng trẻo của Hạ Đông Giá.

"Em không muốn thích một con quỷ chết nhát." Lúc Trần Khinh ra sức đánh một cú cuối cùng, nước mắt đã đầm đìa trên mặt. Không còn khống chế được cảm xúc, cô ngồi bệt xuống khóc òa lên rất to.

Hạ Đông Giá lúc đó tuy không hiểu rõ rốt cuộc Trần Khinh khóc vì cái gì, nhưng lần đầu anh cảm thấy anh đã phạm một tội lỗi tày trời.

Có thuốc đông máu, vết thương của Tiền Quang Vũ hồi phục khá tốt sau ca mổ, tiếc rằng ông đang ở một nơi dư chấn không ngớt nên vết thương không thể nào lành lặn tốt được. Sau khi xin chi thị của cấp trên, một chiếc xe quân đội đã đưa Tiền Quang Vũ rời khỏi tuyến đầu nguy hiểm nhất.

Trước khi đi, Tiền Quang Vũ dặn dò sinh viên của mình rồi bước lên xe, nhìn cô bé mập mạp đi cùng xe kia, cười tít mắt lên tiếng: "Là bạn của Đông Giá à?".

"Thầy ấy là anh của em ạ." Trần Khinh thong thả trả lời. Ánh mắt của cô rất thấp, từ đầu chí cuối không hề nhìn ra ngoài cửa sổ lấy một cái.

Tiền Quang Vũ nhìn Hạ Đông Giá đứng bên ngoài, mải không chịu đi, bất giác lặng lẽ cảm phục cô bé có vẻ ngoài không mấy xinh đẹp này, ông hỏi đùa: "Không chỉ là anh chứ?".

"Thầy ấy đã nói là xem em như em gái, thầy chính là anh trai em." Trần Khinh mím môi, đáp.

Cô đến nơi này không phải vì muốn tranh thủ chiến lấy tình cảm của Hạ Đông Giá, mà là cô đến chỉ vì muốn đánh chàng trai cô thích để anh phải thức tỉnh, cô không muốn anh lâm vào nguy hiểm chỉ vì suy nghĩ không thông suốt, giống như cô chưa bao giờ hy vọng dựa vào việc đeo bám dai dẳng cùng trải qua hiểm nguy để có được tình cảm của một người.

Như thế không phải là tình cảm chân thật, có lẽ chỉ là cảm xúc phức tạp xen lẫn cảm kích, yêu thích và cả báo đáp mà thôi.

Chiếc xe cuối cũng cũng từ từ lăn bánh, đoạn đường ghập ghềnh cũng giống như tâm trạng phức tạp của cô lúc này vậy. Trước khi cô hiểu rõ được tâm tình thực sự của Hạ Đông Giá, cô quyết định từ bỏ.

Hạ Đông Giá, em không muốn tiếp tục thích anh nữa.

Nhưng so với lý tưởng tràn trề thì thực tế lại quá khắc nghiệt. 

Cũng giống như Trần Khinh mong muốn bản thân có thể buông bỏ Hạ Đông Giá vậy.

Giống như sự tự tin về việc kiểm soát tình cảm chính mình của Hạ Đông Giá vậy.

Rõ ràng anh xem cô như em gái mà? Nhưng vì sao nhìn thấy bóng dáng dứt khoát rời đi của cô, trong lòng lại... khó chịu thế này?

Lão Vương nói anh đang mắc phải bệnh thường gặp của đàn ông - hèn hạ.

Lúc nói đến vấn đề này, Hạ Đông Giá đang đứng trên mảnh đất hoang tàn, đang trợ giúp hô hấp cho một phụ nữ trung niên bị tảng đá đè phải, nhịp tim đang đập rất chậm.

Hoàn cảnh giới hạn nên máy trợ hô hấp không thể vận chuyển đến, đối với người cần cung cấp oxy thì chỉ có thể dựa vào sức đôi tay.

Hạ Đông giá vừa bóp dụng cụ trong tay, vừa nghe lão Vương cằn nhằn bên cạnh.

"Cậu đấy, cũng chỉ có hai khả năng thôi. Một là cậu thật sự có tình cảm với con gái nhà người ta, còn một nữa là cậu không có tình cảm gì, cậu khó chịu chẳng qua vì một cái đuôi đã đeo bám cậu rất lâu bây giờ bỏ đi, trong lòng cậu trống rỗng, nói trắng ra là hèn." Lão Vương lúc nói rất thoải mái, nưóc bọt văng lung tung vào bàn tay đang giơ cao chai thuốc.

Anh ta là người cùng chí hướng ở Yến Bắc, ngồi cùng Trần Khinh một xe đến đây, ngoại hình rất thô nhưng việc y tá thì anh ta làm rất ổn.

"Bác sĩ Tiểu Hạ, cậu nói xem có phải tôi đã nói trúng tim đen cậu không? Con gái nhà người ta lúc vây quanh cậu thì cậu phớt lờ, bây giờ người ta không cần cậu nữa thì cậu không quen, không chịu nổi, bác sĩ Tiểu Hạ, phong thủy luân chuyên, làm người không thể như thế được."

"Giơ chai thuốc cao lên, tốc độ truyền không đủ." Hạ Đông Giá bị nói trúng tim đen, lạnh lùng bảo, "Còn nữa, lúc đang cứu người, tôi không thích tán chuyện vớ vẩn".

"Sao lại là tán chuyện vớ vẩn?" Lão Vương nhìn người phụ nữ trung niên bị đè dưới tảng đá, đang chìm trong hôn mê, bỗng "phụt" ra một tiếng, "Nói gì mà hy vọng với cổ vũ, không bằng nói với cô ấy là nếu không sống nổi thì cậu sẽ bớt ăn đồ ngon lại, bớt cưa gái đi còn hơn".

"Kiểu lý lẽ kỳ quặc này đúng là lần đầu nghe thấy, Hạ Đông Giá lắc đầu vẻ không chấp nhận, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ lời lão Vương nói.

"Dám nói những lời của vợ tôi là lý luận kỳ quái, cậu muốn chết hả?" Như kháng nghị, lão Vương giơ nắm đấm lên.

"Cô ấy yên tâm để anh tới đây hả?

"Không yên tâm cũng đến rồi." Lão Vương cười hì hì, bỗng dưng yên lặng hẳn, lát sau anh ta lại nói, "Những lời tôi nói chính là những câu cô ấy đã nói khi cứu tôi ra khỏi đống gạch đá, cô ấy nói: “Lão Vương à, không phải anh lúc nào cũng chê bai tôi là bà già hay sao? Phải sống thì mới có cơ hội cưa gái trẻ chứ”. Vợ tôi rất hung dữ, dó là lần duy nhất cô ấy nói vói tôi dịu dàng như thế".

"Cô ấy..."

"Mất rồi; cô ấy là một y tá, lôi tôi ra được, rồi đi cứu người khác, sau đó thì không trở về nữa. Thực ra trước kia tôi luôn nói không cần cô ấy nữa là đùa vui thôi, tôi thích dáng vẻ hung dữ của cô ấy." Lão Vương nói xong sụt sịt mũi, tay giơ cao chai thuốc, "Thế nên bác sĩ Tiểu Hạ này, cứ suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào về cô bé kia, nếu không có ý gì thì đừng hãm hại một cô gái tốt như thế".

"Tôi giống kẻ xấu hả?" Lão Vương nói "hãm hại" khiến Hạ Đông Giá thấy khó chịu.

"Bác sĩ Tiểu Hạ, không phải chuyện người tốt kẻ xấu gì, cậu phải biết là trong cuộc đời, người tốt đến mấy cùng rất có khả năng phạm sai lầm trong tình cảm, đùa giỡn một cô gái hoặc bỏ lỡ một người thì có được coi là chuyện tốt không?" lão Vương chọc trúng tim đen của anh.

Đúng là không coi là chuyện tốt, nhưng anh không muốn đùa giỡn với ai, càng không muốn bỏ lỡ người có duyên phận, chỉ là ai mới đúng là người của anh? Hàng Chu? Hay là nàng mập ương bướng kiên trì nhưng lại nói là sẽ bỏ cuộc?

Hạ Đông Giá vò đầu, có phần không hiểu.

Vốn dĩ muốn trò chuyện với lão Vưong vài câu nhưng do người phụ nữ trung niên được họ cứu đã tử vong vì bị thương quá nặng, tâm trạng chuyện trò trong tích tắc cũng bốc hơi đi mất.

Tiếng người ở nơi cứu nạn càng lúc càng ít, thứ mà chỉ dựa vào sức người và máy móc đào ra không còn là những cơ thể vẫn còn nhịp tim nữa. Đất cát phủ lên gương mặt từng thi thể, rồi theo những cơn mưa cứ trút xuống mà chôn vùi dưới đất. Tiếng than thở mệt mỏi hòa cùng tiếng thở dài, tâm trạng Hạ Đông Giá cũng giống như thời tiết, u ám nhiều mưa.

Anh bắt đầu mơ thấy đủ thứ giấc mơ kỳ quặc, mơ thấy mẹ trước khi ra nước ngoài đã thề thốt sẽ “không sao”, mơ thấy Hàng Chu và thảo nguyên mênh mông ở châu Phi, Hàng Chu mở miệng nói "Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ đi, cô giáo của tôi ở đây, tôi cũng ở đây". Anh còn mơ thấy Trần Khinh, cô mập im lặng, dường như đang dùng hành động để minh chứng cho lời hứa sẽ không tiếp tục thích anh nữa.

Tinh thần Hạ Đông Giá càng lúc càng tệ, điều đó khiến lão Vương rất lo lắng, đang định tìm anh để nói chuyện thì Hạ Đông Giá lại trở nên khá hơn như một kỳ tích.

Anh tham gia cứu trợ với sự nhiệt tình hừng hực, cũng tích cực chuyên tâm vào công tác phòng chống bệnh dịch vốn là chuyên môn của anh hơn nữa.

Trải qua gần hai mươi ngày trong sự mệt mỏi cao độ, công tác cứu hộ đã sắp kết thúc, là thành viên trong nhóm y bác sĩ đầu tiên được phái đến đây, cuối cùng Hạ Đông Giá cũng sắp quay về Yến Bắc.

Trước khi đi, lão Vương đến tiễn anh còn đấm vào ngực anh một cái: "Chưa kịp hỏi cậu, tinh thần sau này sao lại tốt hơn thế?".

"Không muốn bị họ coi thường."

"Là họ hay là cô ấy?" Lão Vương nheo mắt, hí hửng hỏi đùa.

Câu hỏi này khiến Hạ Đông Giá sững người, anh cũng không nói rõ là vì ai.

"Tóm lại vẫn là câu nói đó, đừng đùa giỡn ai, cũng đừng bỏ lỡ ai." Lão Vương dặn dò.

"Nhiều lời thật đấy." Không muốn nói sâu vào vấn đề này, nhân lúc xe đang nổ máy, Hạ Đông Giá vẫy tay chào lão Vương, bước lên chuyến xe quay trở về.

Chẳng qua là máy bay lên và xuống một đoạn, mà người từ nơi động đất như chốn địa ngục được đưa về Yến Bắc phong cảnh như hoa.

Bầu trời xanh ngọc như được tẩy rửa, trời xanh mây trắng, Hạ Đông Giá hưng phấn đi theo đội, đón nhận sự thăm hỏi của lãnh đạo trường. Cuộc hàn huyên không ngắn lắm đã cho anh thời gian quan sát kỹ đoàn sinh viên ra nghênh đón ở trước cổng trường.

Sinh viên khoa lâm sàng đến không ít, đều nhiệt tình gọi tên anh, nhưng trong đó không có Trần Khinh.

"Dạo này có chuyện gì không?".

"Không", ấp úng một ỉúc, người đồng nghiệp khó xử  nói, "Đông Giá, cậu vì bảo vệ người em kia của cậu mà từ bỏ chuyến đi công tác nước ngoài, không biết thế nào mà cậu nhóc kia lại biết chuyện, mà tính cách cậu chàng cũng khá là nóng nảy...".

"Nóng nảy thì sao? Nó đã làm gì?" Hạ Đông Giá ngừng bước, lòng thầm đoán xem Diệp Lý lại làm chuyện gì ghê gớm.

Chỉ là anh không ngờ rằng lại ghê gớm đến vậy.     

"Cậu ta tự nộp đống tài liệu photo copy, bảo Ban giám hiệu đuổi học."

Lúc nhận được câu trả lời khẳng định trong mắt đồng nghiệp, Hạ Đông Giá thầm rủa một tiếng "bà nó chứ”.

"Nó còn ở trường không?"

"Vẫn chưa đi", đồng nghiệp nhìn Hạ Đông Giá tức tối rời nhóm, muốn nhắc anh là lát nữa còn có tiệc chúc mừng nữa.

Cùng lúc đó, Diệp Lý khoác một tay qua vai Trần Khinh nói: “Đừng có mặt mũi sầu thảm như vậy được không? Tôi đây chỉ không ăn cơm miễn phí, không nợ ai thôi!” 

"Như vậy không ổn, Diệp Lý.” Nhẹ nhàng đập lên cánh tay đang khoác vai cô rất tự nhiên, Trần Khinh lùi ra một bước, "Vì người khác, lấy cuộc sống của mình ra để đánh cược thì rất ngốc”.

Dáng vẻ nghiêm túc của Trần Khinh khiến Diệp Lý lườm một cái, cậu đưa tay ra bóp lấy đôi má mềm mại của cô rồi ra sức nhéo một cái, "Kẻ thích một tên tồi tệ bao năm không có tư cách nói người khác là ngốc đâu".

"Đừng nói Trần Mạn Mạn như vậy, cậu ấy đã hoàn lương rồi", Đại A đứng cạnh bận rộn nãy giờ, quay đầu lại thấy Diệp Lý đang bắt nạt Trần Khinh, cô lao tới kéo tay Diệp Lý ra, "Còn nữa, đừng có lúc nào cũng động tay động chân với con gái, không biết nam nữ khác biệt hả?".

Dường như bó tay với sự hung hăng của Đại A, Diệp Lý đang nhe răng hít hà, ra sức rút tay lại.

"Hung dữ như thế, coi chừng không thằng nào thèm yêu cậu." Xoa xoa tay, cậu làu bàu.

"Cậu..." Đại A đỏ bừng mặt, tức tối giơ tay lên nhưng mãi không ra tay. Diệp Lý hất môi lên, khinh khinh nói: "Muốn đánh tôi hả? Đánh đi? Bà cô hung dữ, không ai thèm".

"Diệp Lý, cậu không được nói Đại A nhu vậy, cậu ấy đang gắng hết sức giúp cậu lo cho cửa hàng của cậu đó." Trần Khinh chỉ vào gian phòng ngăn ra nhỏ xíu sau lưng, bên trong bày mấy kệ đĩa CD ngăn nắp, Diệp Lý nói đó là thùng vàng đầu tiên mà cậu định đào theo khi bước chân ra khỏi trường.

"Được rồi được rồi, không nói nữa, đã bảo không nói nữa rồi mà?" Tay cậu giơ ra cuối cùng vẫn không ngăn được Đại A tức tối bỏ đi, Diệp Lý chậm chạp buông tay xuống, “Đã bảo không nói nữa mà".

Cậu nhìn theo hướng Đại A bỏ đi với vẻ kỳ quặc, cuống quýt nói: "Tôi cũng có nói gì đâu!".

"Cậu còn muốn nói gì nữa?" Trần Khinh thở dài, hình như cô đã chắc chắn một việc rồi.

Tuy vẫn chưa xác định nhưng cô định nói chuyện với Diệp Lý, mới trong tích tắc quay người lại, cô đã ngớ người.

Haizzz, đã nói không gặp mặt rồi, sao Hạ Đông Giá lại tự tìm đến đây chứ?

Cùng lúc, từ góc của Hạ Đông Giá nhìn thì bóng Diệp Lý và Trần Khinh đang hòa vào nhau, khoảng cách đó có một sự vi diệu không thể nói rõ. Bất giác, anh nheo mắt lại.

Nhưng, người anh gọi lại là Diệp Lý.

"Có khí phách ghê nhỉ!" Chỉ mới rời đi một tháng mà hoa ven đường đã kịp nở rồi tàn, Hạ Đông Giá tiện tay ngắt một cành khô, đi tới trước mặt Diệp Lý mà chỉ trong một giây, vẻ mặt cậu đã chuyển từ nghênh ngang sang ngạo mạn, "Tự lập nghiệp? Không sợ không làm nên thành tích vẻ vang gì à?".

Ngẩng cao đầu, Diệp Lý hừ một tiếng: "Chút khó khàn đó thì có là gì, tôi còn trẻ, không muốn nợ ai, đặc biệt là anh".

"Ồ", ngón tay Hạ Đông Giá bấm vào cành cây khô trong tay rồi ném đi, anh phủi tay rồi nói, "Nếu đã thế thì cậu hãy tranh thủ thời gian dọn ra khỏi ký túc xá nam sinh đi, thầy quản lý ký túc nói với tôi rằng cậu chưa dọn đi. Nếủ không phải sinh viên trường thì không được ở trong ký túc, vốn dĩ bên đó nể mặt tôi nên chưa vội bắt cậu dọn đi, nếu cậu không muốn nợ tôi thì dọn đi đi".

Vẻ mặt Diệp Lý có thể nói là thiên biến vạn hóa, cậu mím môi, muốn đáp trả nhưng không tìm ra câu nào thích hợp cả.

"Hay là cậu chịu mượn danh tôi để tiếp tục ở lại ký túc?" Hạ Đông Giá tươi tỉnh nói, ánh mắt lại bất giác liếc nhìn tay Trần Khinh, bàn tay mũm mĩm đó đang vỗ vỗ Diệp Lý như an ủi.

Xì, anh nói gì đâu, có cần cô an ủi tên nhóc đó không?

"Dọn thì dọn, chả có gì ghê gớm." Như để chứng minh bản thân rất có khí phách, Diệp Lý ưỡn thẳng người, "Trần Khinh, chúng ta đi".

"Diệp Lý, cậu đi trước đi, tôi còn việc cần nói với thầy Hạ." Trần Khinh khoát tay, ra hiệu cho Diệp Lý đi trước.

“Trần Khinh, cậu và anh ta còn gì để nói nữa?" Diệp Lý trừng mắt với Trần Khinh vẻ không tin, "Chắc cậu không...".

Mấy chữ "tình cũ không rủ cũng tới" mắc nghẹn trong cổ họng.

"Không phải đâu." Trần Khinh đẩy cậu, "Cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đến".

Diệp Lý đành bó tay đi trước, cứ đi được hai ba bước lại quay đầu lại nhìn, đến khi không thấy cậu nữa, Trần Khinh mới quay đầu lại, “Thầy Hạ.”

Hừ? Hạ Đông Giá nhướn mày, "Chuyện gì, muốn nhờ tôi giúp cậu ta?".

"Không phải", Trần Khinh lắc đầu, cô cúi xuống, nhặt cành cây khô ban nãy Hạ Đông Giá ném đi, "Thầy Hạ, trường có quy định nghiêm cấm phá hoại cây cỏ trong trường, người vi phạm phạt năm mươi tệ, ngoài ra, trường cũng không cho phép vứt rác lung tung, nếu không cũng bị phạt tiền.Thầy thấy em nên giao nộp hộ thầy, hay là tự thầy đi nộp phạt?".

Trần Khinh nói rất nghiêm túc, hoàn toàn phá vỡ dự đoán tiến triển sự việc của Hạ Đông Giá.

Anh "à" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Trần Khinh.

"Không nghe rõ em nói gì sao? Em nói lại, trường nghiêm cấm phá hoại cây cỏ, người vi phạm nộp phạt năm mươi tệ, trường cũng không cho phép vứt rác lung tung, hai điều trên thầy đều vi phạm, là thầy giáo thì phải làm gương trước."

“…”

"Em chỉ muốn nói với thầy chuyện này, nếu không thì thầy tự đi nộp tiền vậy, em hơi bận, xin phép đi trước."

Bóng dáng rời đi của Trần Khinh quá nhanh nhẹn và lạnh nhạt, nhất thời khiến Hạ Đông Giá có phần không quen được. 

"Bận? Bận cái gì? Bận giúp thằng nhóc Diệp Lý đó à?" Anh hừ một tiếng, bỗng phát hiện ra điện thoại trong túi áo đã đổ chuông rất lâu rồi.

"Alo", anh bắt máy, giọng nói có chút bực bội, "Không sao, không phải không vui, đã nói là không có mà!" Đồng nghiệp của anh thật phiền phức, anh nghĩ ngợi rồi đáp, "Biết rồi".

"Haizzz!" Thở dài, anh ngước lên nhìn bầu trời xanh trên đầu, thời tiết rất đẹp, cuối cùng anh cũng rời khỏi vùng động đất và quay về Yến Bắc rồi, phải vui chứ, đúng không?

Nhưng sao bỗng dưng lại thấy bức bối? Anh day day huyệt thái dương, phải về tham dự tiệc mừng nữa.

Chưa kịp bước đi thì anh bỗng khựng lại. Không xa đó, một cái tên dán trên bảng thông báo đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh cau mày bước lại gần.

Vì lời của Hạ Đông Giá mà Diệp Lý rất ấm ức, ngay hôm đó dọn ra khỏi ký túc xá nam. Hành lý của cậu không ít, cùng Trần Khinh dọn dẹp thì rất khó khăn, cậu đang gãi đầu vì không ai giúp sức thì Đại A bực tức bỏ đi lại quay trở lại.

Cô vẫn đanh mặt lại, nhưng tay không khách sáo mà giật lấy một chiếc va li lớn.

"Đi đâu đây?" Cô hung dữ hỏi, dáng vẻ đó cứ như thể nếu Diệp Lý không trả lời ngay thì cô sẽ lập tức quăng cái va li này vào mặt cậu vậy.

Biết Đại A đang giận, Diệp Lý nuốt nước bọt, chỉ ra cổng trường: "Tôi có đặt phòng ở nhà khách đằng kia, ở tạm một đêm đã rồi tính sau".

Đại A "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa, cô xách hành lý lên, đi như bay ra khỏi đó.

Diệp Lý muốn gọi cô lại, nhưng nhìn theo bước chân thoăn thoắt đó lại nuốt câu nói vào bụng.

Cái va li đó rất nặng.

"Diệp Lý", Trần Khinh bỗng lên tiếng.

"Sao?"

"Sau này đừng nói Đại A là cô nàng đàn ông, nữ hán tử hay đại loại thế nữa."

"Tại sao? Câu này có phải mình tôi nói đâu", người ta rõ ràng cũng nói thế mà, đâu thấy Đại A giận dỗi gì, tại sao cậu không thể nói.

"Diệp Lý, tôi cảm thấy Đại A..."

Một thứ cảm giác đã tồn tại trong tim Trần Khinh từ lâu, cô chỉ không biết nếu cô nói ra thì có thích hợp hay không, đang lúc do dự thì đằng xa đã vọng đến tiếng gọi của Đại A.

"Các cậu chậm chạp ở đó làm gì? Bà đây xách đồ nặng gần chết rồi!"

Ánh nắng chiếu sáng gương mặt Đại A, vầng trán đẫm mồ hôi của cô phản chiếu ánh sáng, cô cau mày nhìn hai người "bị bỏ lại", lớn tiếng than vãn.

"Nhìn kìa", Diệp Lý hất cằm, "Đó không phải nữ hán tử thì là gì?".

Diệp Lý nhấc va li lên hùng hổ đuổi theo Đại A, Trần Khinh bị bỏ lại đằng sau, cô nhìn theo hai cái bóng dần dần nhập lại, quyết định vẫn không nên nói gì cả.

Cũng may mà phòng của nhà khách cũng đủ rộng, mấy người dọn xong hành lý đã sức cùng lực kiệt, ngồi rũ rượi trên tấm thảm không mấy sạch sẽ.

Diệp Lý nhắm mắt, miệng lẩm bẩm về tương lai trong mơ tưởng của mình: "Tôi sẽ mở cửa hàng bán đĩa CD trước, kiếm chút tiền xong sẽ chuyển nghề, sau này mở một chuỗi cửa hàng, thức ăn Tứ Xuyên gì đó đều làm hết, đến khi đó các cậu muốn ăn gì thì cứ đến cửa hàng của tôi ăn, tôi sẽ miễn phí cho các cậu".

Lời Diệp Lý khiến Đại A cười khanh khách, cô trở mình ngồi dậy, lần mò tìm điện thoại, sau khi tìm thấy thì bấm màn hình một hồi rồi đưa đến cạnh miệng Diệp Lý, "Cậu nói lại những lời vừa rồi đi, tôi phải ghi âm làm bằng chứng".

"Không tin tôi hả?!" Diệp Lý hắng giọng rồi nói, "Sau này cửa hàng thức ăn tôi mở sẽ miễn phí cho Đại A và Trần Khinh, miễn phí mãi mãi!".

Không hiểu sao, câu "mãi mãi" của cậu khiến bàn tay cầm điện thoại của Đại A khựng lại, cô ho một tiếng rồi cũng cao giọng: "Diệp Lý, tôi nhớ rồi đó, không được nuốt lời!".

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Diệp Lý nằm trên đất giơ tay lên, đánh vào lòng bàn tay Đại A một cái.

Lúc đó Trần Khinh nhìn thấy nụ cười của Đại A thì bỗng cảm thấy, một số việc cứ thuận theo sẽ tự nhiên sẽ tốt hơn!

"Đúng rồi", Đại A tâm trạng vừa vui vẻ hơn bỗng sực nhớ ra một việc, quay sang nhìn Trần Khinh, "Trần Mạn Mạn, môn thi cậu thiếu bên trường nói sẽ làm sao chưa?".

Trần Khinh lắc đầu, vì chính cô tự tham gia đội cứu trợ nên đã vắng mặt một môn thi kiểu thí nghiệm mà trường đột xuất thêm vào.

"Không sao, chỉ là phòng thí nghiệm môn đó khó sắp xếp, có lẽ đợi một quãng thời gian nữa sẽ có cơ hội thi lại".

Nói thì nhẹ nhàng là thế nhưng Trần Khinh nghe nói phòng thí nghiệm của môn đó thực sự rất khó sắp xếp.

Cuộc sống có lúc là thế, có lẽ bạn cảm thấy chẳng qua chỉ là bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó, nhưng chính khoảnh khắc đó đã đủ phát sinh rất nhiều sự việc.

Giống như Trần Khinh sau khi quay về, không chỉ phát hiện ra vì thiếu môn thi mà bị điểm danh thông báo mà trước đó Dân Bản Địa tự yêu cầu rời khỏi phòng lại quay về.

Quan hệ trong phòng vốn bình lặng lại lần nữa trở nên kỳ lạ khó tả.

Hôm đó Trần Khinh ngồi trong phòng đọc sách, Dân Bản Địa nằm trên giường, không biết là thức hay ngủ, Tất Ca và Đại A không có mặt, trong phòng trừ tiếng thở khe khẽ ra thì chỉ có tiếng lật sách của Trần Khinh.

"Gia cảnh của tớ thực ra không giàu có gì."

Trần Khỉnh buông sách xuống, quay lại nhìn giường của Dân Bản Địa, cô ta vẫn đang nằm nhưng lời nói ban nãy rõ ràng là cô ta nói.

"Ai cũng nói người Yến Bắc giàu có, nhưng tớ sống trong một gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn. Các cậu nghĩ các cậu không thể hòa nhập vào cuộc sống của người Yến Bắc, tớ cũng không khá hơn là bao. Tớ hâm mộ và cũng ghen ty với các cậu, các cậu nghèo mà có thể nghèo một cách phóng khoáng, tớ lại không làm được. Có biết cảm giác của tớ thế nào khi mỗi lần cẩn thận sưu tầm những chiếc túi xách hàng hiệu kia không? Tớ muốn nói cho các cậu biết rằng tớ khác các cậu, nhưng trong lòng tớ biết tớ không khá hơn các cậu bao nhiêu cả. Tớ hâm mộ các cậu, mà càng ghét các cậu, tớ muốn rời khỏi cái phòng này, nhưng rời đi thì sao, tớ vẫn không thể len lỏi vào giới của dân Yến Bắc.”

Giọng Dân Bản Địa gần như muốn khóc.

Trần Khinh lặng lẽ thở dài, gấp sách lại: "Thực ra, cuộc sống ấy mà, đơn giản một chút thì sẽ hạnh phúc hơn, trong đầu nghĩ nhiều như thế thì mệt mỏi lắm".

Dân Bản Địa cười khổ, đang định nói thì cửa phòng bỗng bị mở toang ra, Tất Ca thở hổn hển lao vào, nói: “Trần Mạn Mạn, có chuyện này liên quan tới cậu, đoán xem là gì nào?".

Gì là gì? Trần Khinh chớp mắt, tỏ ý không hiểu.

"Có liên quan đến thầy Hạ." Tất Ca toét miệng cười, "Tớ mới nghe một tin, thầy không làm hướng dẫn cho chúng ta nữa, sau này thầy sẽ không có cơ hội quấy rầy cậu nữa.”

Hả? Trần Khinh ngẩn người.

Gần như cùng lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông. Trên màn hình, mấy chữ "Hạ Đông Giá" lấp lánh vui vẻ.

Tiếng chuông tiếp tục vang lên không mệt mỏi, người gọi điện hình như rất kiên nhẫn và kiên định, tin rằng cuộc gọi này sẽ có người nghe máy.

Tiếng sáo Ireland cứ vang lên từng hồi, Trần Khinh nghiêng đầu nhìn màn hình, hình như đang nghĩ một chuyện rất nghiêm túc.

"Trần Mạn Mạn, cậu nghĩ gì thế?" Tất Ca nhìn chăm chú bạn mình, chỉ sợ cô sẽ dao động vì một cú điện thoại ấy.

Trần Khinh lắc đầu, nói: "Không sao, Tất Ca, giúp tớ chuyện này".

"Giúp gì?"

"Giúp tớ tắt cuộc gọi này."

"Hả?"

Lời Trần Khinh nói nghe rất lạ, Tất Ca nhận điện thoại, vừa làm theo vừa lắc đầu: "Cậu hay lắm, lúc từ chối người ta còn sai bảo tớ, ghê gớm nhỉ".

"Không phải, chỉ là tớ không nghĩ ra phải làm thế nào để cúp máy." Trần Khinh thành thật trả lời.

Tất Ca đổ nghiêng người sang một bên với tư thế rất khoa trương, thầm nghĩ Trần Mạn Mạn vẫn còn quan tâm tới Hạ Đông Giá.

Đang suy nghĩ thì cô lại nghe Trần Khinh chậm rãi bảo: Tiện thể giúp tớ khóa luôn máy, cảm ơn".

Dường như đã hiểu được lời nói của cô, Tất Ca thò tay, giơ ngón cái lên với bóng lưng Trần Khinh.

Tự hỏi nếu đổi lại là cô, chưa chắc đã có thể dứt khoát buông bỏ được một người.

Có người hâm mộ chủ kiến và lập trường của Trần Khinh, chẳng hạn như Tất Ca lúc này, còn có người vi thái độ của cô mà khổ sở vô cùng, nghe thấy âm thanh tút dài, anh chàng nam sinh cao lớn đến văn phòng hướng dẫn giúp đỡ khó xử đưa trả lại điện thoại.

“Thầy Hạ, cô ấy không nghe máy."

Hạ Đông Giá ôm trong lòng một đống tài liệu, nghe sinh viên nói thế thì không hề nhướn mí mắt lên: "Không biết gọi lại sao?".

“…”

Cậu chàng bó tay, đành ngoan ngoãn gọi lại số đó. 

"Thầy Hạ, đối phương khóa máy rồi."

“…”

Ngớ ra một lúc, Hạ Đông Giá đặt sách xuống, đuổi cậu chàng kia ra ngoài.

Cậu ta như thoát khỏi gánh nặng, rời khỏi văn phòng như bỏ trốn, cánh cửa đóng lại, căn phòng chìm vào im lặng. Hạ Đông Giá lặng lẽ nhìn điện thoại nằm trên bàn, giơ tay cầm lấy, nhìn màn hình đang tối dần.

"Khóa máy?"

Hừ một tiếng, anh đặt điện thoại xuống. Mấy giâysau, anh lại cầm lên, nói với vẻ khó tin: "Khóa máy?!".

Thời gian buổi chiều còn lại, chiếc điện thoại đáng thương bị Hạ Đông Giá cầm lên đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Anh cũng không giải thích rõ được việc làm ấu trĩ mà không có tí ý nghĩa này sao lại cứ phải làm, đến khi mặt trời ngả về phía tây.

"Trần Khinh lại dám cúp điện thoại của mình? Còn khóa máy!"

"Không có tắt máy, là điện thoại em hết pin." Không ngờ lại gặp Hạ Đông Giá ở nơi thi lại, Trần Khinh chớp mắt trả lời câu hỏi của anh.

Hạ Đông Giá nhìn cô, có vẻ không tin sự thật đúng như cô nói, rằng cô không cố ý không nghe điện thoại anh gọi, chỉ là điện thoại hết pin mà thôi.

"Nhưng mà…” Trần Khinh nhìn Hạ Đông Giá, hỏi, "Sao thầy Hạ lại ở đây?".

Mình đến để thi lại mà, tại sao Hạ Đông Giá cũng có mặt? Cô không hiểu nổi.

“Tôi có một thí nghiệm cần làm, vừa hay thầy giáo sắp xếp thi lại cho em có việc bận, nhờ tôi đến trông thi."

"Thật ạ?"

Giả đấy! Hạ Đông Giá thầm "hừ" một tiếng nhưng vẻ mặt anh lại không cảm xúc, chỉ đống dụng cụ trên bàn, “Tranh thủ thời gian, tôi làm thí nghiệm xong sẽ đến xem kết quả của em. Còn nữa..." Anh đã định quay lưng bỏ đi bỗng quay đầu lại: “Tôi đã không còn làm thầy hướng dẫn nữa, đừng gọi tôi là thầy Hạ".

"Thế gọi là gì?"

"Em không biết tên tôi à?"

Anh trừng mắt nhìn Trần Khinh đã biết còn cố ý hỏi, nghe cô ngoan ngoãn "ồ" một tiếng rồi mới hài lòng quay đi, tiện tay cầm ống nghiệm chữ U ở gần anh nhất.

Đôi tay vô cùng thuần thục thao tác thí nghiệm so sánh đã làm tám trăm lần trong ngành học, khóe mắt thi thoảng liếc nhìn bóng dáng mũm mĩm bên kia phòng, không hiểu tại sao, tâm trạng Hạ Đông Giá lúc này lại bình thản bất ngờ.

Anh không thể giải thích cái thứ đang lặng lẽ chảy qua tim rốt cuộc là gì, tóm lại là một cảm giác tĩnh lặng, dễ chịu, thậm chí khiến anh cảm thấy vô cùng an yên.

Cảm giác đó kéo dài đúng một tiếng đồng hồ, đến khi Trần Khinh làm thí nghiệm xong, buông dụng cụ xuống rồi lên tiếng gọi anh: "Anh trai, em làm xong thí nghiệm rồi".

Hạ Đông Giá ngồi trên ghế suýt nữa thì loạng choạng ngã.

"Anh trai, anh không sao chứ?" Trần Khinh hỏi.

"Không sao!" Hạ Đông Giá đá mạnh chân, ban nãy chân đá trúng góc bàn rồi.

"Nếu không sao thì có thể xem giúp em kết quả thí nghiệm không? Em làm xong rồi."

Trần Khinh ngoan ngoãn đứng sang một bên, để chừa bệ thí nghiệm sau lưng ra.

Lại là buổi chiều, bên ngoài là một áng mây đỏ rực như quả cầu lửa trôi qua, nhuộm đỏ cả gian phòng, Hạ ĐôngGiá đã khôi phục lại vẻ bình thường, bước tới trước bệ thí nghiệm, ánh mắt quan sát ở mấy điểm quan trọng, sau đó cầm cuốn sổ trên bàn lên ghi nhanh mấy chữ trên đó, rồi đưa cho Trần Khinh nói: "Thành tích của em, tôi còn có việc, phải đi trước đây.”

"Dạ."

Đưa mắt nhìn theo Hạ Đông Giá, Trần Khinh mở "bảng thành tích" của mình ra, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ rắn rỏi:

Kết quả thí nghiệm rất không lý tưởng, quá nhiều lỗi, không thể cho em qua được, có thời gian sẽ xem em làm lại lần nữa. Em gái!

Không biết tại sao, Trần Khinh cứ cảm thấy câu nói có dấu chấm than đỏ có chút kỳ cục.

"Haizzz...", lặng lẽ thở dài, tâm trạng cô có phần phức tạp.

Đang suy nghĩ thì tiếng bước chân dồn dập men theo hành lang từ xa vọng lại, điên cuồng lao đến.

"Trần... Trần Mạn Mạn, không xong rồi!" Tất Ca thở hồng hộc, dựa vào khung cửa, quần áo bẩn thỉu nhàu nát chưa từng thấy.

"Lại làm sao rồi?" Trần Khinh thở dài, lặng lẽ gấp "bảng thành tích" lại, nhét vào túỉ áo.

"Diệp Lý và Đại A... đánh nhau với ngưòi ta, bị bắt rồi!"

"Hả? Sao lại thế này?"

Đại A và Diệp Lý đánh nhau với ngưòi ta? Còn bị bắt? Trần Khinh nhéo vào mặt, đứng là hơi đau thật!

Trong trường đại học Yến Bắc có một đồn công an, nối tiếp với khu nhà ký túc số tám màu xanh trắng, ẩn sau đám dây leo xanh rì. Trần Khinh bị Tất Ca kéo xềnh xệch chạy qua ký túc, chưa kịp vào cửa đồn công an thì đã thấy Diệp Lam đứng trước cửa. Bóng cây trên đầu chiếu xuống mặt bà, vẻ mặt u ám của người phụ nữ càng rõ hơn bao giờ hết.

Bà xoa tay đứng cạnh cửa, đôi chân vì lo lắng mà không ngừng thay đổi tư thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi