ANH CŨNG CÓ NGÀY NÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Có thái độ lần này của Tiền Hằng, trái tim của Thành Dao, cuối cùng cũng buông lỏng, cô trở về nhà, để tỏ lòng áy náy của mình, vô cùng chân chó mà làm một bàn lớn hải sản.

Lần này Thành Dao thật sự bỏ hết tiền vốn, tôm tít, cua biển, nghêu Nhật,... to khỏe tươi mới nhất. Toàn bộ đều mua mua mua! Không chút do dự! Không chút nương tay!

"Cái này phải thêm vào chút nước chanh, để khử tanh hiệu quả nhất."

"Vâng vâng vâng, sếp nói đúng! Lần sau tôi nhất định cải thiện!"

Thành Dao nghiêm túc lấy laptop, vội vàng đánh vào. Đối đãi sếp, thái độ nhất định phải nhiệt thành!

"Mực tôi càng thích ăn nướng hơn."

"Được được được, tôi lập tức mua lò nướng! Đã đặt hàng!"

Lời nói sẽ không có ích lợi gì, mấu chốt phải cho sếp thấy hành động của cô!

"Tôi không thích cà rốt."

Thành Dao lập tức cầm đũa lên, gắp cà rốt ra: "Sếp không thích, tôi ăn!"

Luôn luôn phải chuẩn bị loại bỏ khó khăn cho sếp! Cho dù là một miếng cà rốt!

"A." Tiền Hằng liếc nhìn ngón tay, nhíu mày, "Càng cua rất đâm người."

Thành Dao đảm nhiệm mọi việc, một tay cầm cua biển lên: "Sếp, anh nghỉ ngơi! Tôi đến bỏ vỏ cho anh, cái tay này của anh, sao có thể tự mình bóc vỏ cua chứ? Này là thiên lý bất dung đó!"

Phải cho sếp cảm nhận được sự phục vụ thân thiết 360 độ không góc chết!

Mãi cho đến bây giờ, Tiền Hằng cũng không nói với Thành Dao hình phạt cho lỗi lầm lần này, Thành Dao hết sức cảm động, quyết định nịnh nọt: "Lúc hoạn nạn thấy chân tình, sếp, cảm ơn anh, lúc nhân viên bất lực nhất, làm cây dù che mưa che gió. Vì khích lệ tôi, thậm chí không có giáo huấn tôi, nhưng mà dạy bảo tôi, là để cho tôi học hỏi phát triển, giống như một tượng đài trên đường đời của tôi, chỉ dẫn nhịp bước tôi tiến tới..."

"Chép từ trong đơn xin gia nhập Đảng sao?"

Thành Dao lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có, làm sao có thể?! Đây đều là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng tôi!"

"Vậy được, cô hãy viết thành bản word suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng cô rồi gửi tôi."

"Không thành vấn đề! Tôi có thể viết mười ngàn chữ!"

Tiền Hằng dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Thành Dao: "Vậy cô viết mười ngàn chữ đi."

Cảm ơn mạng Internet! Thành Dao nghĩ, đợi đến buổi tối cô sẽ làm ra một bài! Ctrl C, Ctrl V!

Ngay tại lúc Thành Dao tiếp tục chuẩn bị gật đầu, thì Tiền Hằng suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Tôi sẽ kiểm tra lặp lại, tỷ lệ lặp lại cao hơn 10%, thì viết lại."

!!!

"Nhưng mà sếp... bảo vệ luận văn tốt nghiệp của học viện luật A Đại các anh, tỷ lệ kiểm tra lặp lại cũng mới đến 15%..."

"Không phải tất cả đều là cảm nghĩ xuất phát từ đáy lòng của cô sao? Đều là bản gốc, sợ kiểm tra lặp gì?"

"..."

Lúc này, Tiền Hằng đã ăn xong, anh tao nhã mà lau miệng, nhìn Thành Dao: "Thành Dao, đừng hy vọng tôi ăn hết hải sản của cô, thì sẽ bỏ qua cho cô, lỗi lầm trong công việc, phải xử phạt thì sẽ xử không ít."

"..."

Anh mỉm cười: "Đừng nóng vội, chờ tôi xử lý xong Bạch Tinh Manh sẽ trừng phạt cô."

*****

Buổi tối này, bởi vì có Tiền Hằng, lúc nào Thành Dao cũng an tâm, cô tin tưởng Tiền Hằng, chỉ cần anh nói không có vấn đề, thì thật sự không có vấn đề.

Chỉ là sự lạc quan của cô cuối cùng vẫn không thể kéo dài quá lâu. Ngay khi cô kéo Megatron vào ổ trở lại, Weibo nhảy ra một thông báo mới.

"Người thân của Từ Tuấn tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, xác nhận khi còn sống Từ Tuấn đều không có cơ hội gặp mặt nói chuyện với Bạch Tinh Manh, tất cả thương lượng đều bị luật sư họ Thành ngăn cản."

Thành Dao giật mình, vội vàng mở video phỏng vấn ra.

"Tôi là anh của Từ Tuấn, đối với chuyện em trai tôi bất hạnh qua đời này, người nhà chúng tôi đều cảm thấy rất đột ngột, không thể nào tiếp nhận, nếu như có thể nói chuyện thật tốt với Bạch Tinh Manh, để cho em trai tôi biết, vẫn còn hi vọng hòa giải, thì em ấy không thể nào tuyệt vọng như vậy, có lẽ bi kịch của em trai tôi căn bản sẽ không xảy ra... Tôi muốn hỏi vị luật sư Thành này một chút, lương tâm của cô không đau sao? Rốt cuộc cô vì tư lợi gì, mà ngăn cản em trai tôi nói chuyện với vợ cũ của em ấy?"

Câu nói kế tiếp, Thành Dao đã không còn nghe rõ, cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, da đầu tê dại.

Chuyện phát triển đến mức cô hoàn toàn không thể kiểm soát được, mà cô căn bản lại không đưa ra chứng cứ tự chứng minh mình trong sạch.

Cuộc phỏng vấn và chất vấn của người thân Từ Tuấn, đã đẩy vụ tự tử ban đầu lên đến đỉnh điểm.

Ngọn lửa chiến tranh đốt quá nhanh, rất nhanh có người dựa vào thông tin luật sư họ Thành ở Quân Hằng, mà tra ra tên của Thành Dao, tiếp đó công khai số điện thoại của cô.

Ước chừng mười lăm phút sau, điện thoại của Thành Dao rung rung giống như bị điên.

Đủ loại tin nhắn quấy rối, điện thoại bị càn quét.

Thành Dao chỉ liếc nhìn màn hình sáng lên vì có tin mới, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại.

Những lời mắng người kia thật khó nghe, chửi rủa cô có nọc, các loại chửi rủa khó coi hơn cũng có.

Đối mắt với những thứ này, Thành Dao vốn tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng mà khi chuyện ập lên đầu, ngoại trừ nhục nhã và khó chịu trong đầu, thì lại không khóc được.

Tiền Hằng gõ cửa vào phòng cô từ lúc nào, Thành Dao không có chút ấn tượng gì, đoạn ký ức này giống như bộ phận mà cô muốn vứt bỏ, cô chỉ cảm thấy hoảng hốt.

"Thành Dao, đừng xem điện thoại."

Cũng chính lúc này, điện thoại của Thành Dao lại vang lên, liên tiếp quấy rối điện thoại, tựa như không có phần cuối.

Tiền Hằng trực tiếp lấy điện thoại của Thành Dao, sau đó từ chối nghe, tắt máy, làm liền một mạch.

Megatron thấy người tới, vô cùng vui vẻ, lại lè lưỡi muốn nhào tới Tiền Hằng.

Cơ thể của Tiền Hằng rõ ràng cứng lại.

Lúc này Thành Dao mới nhớ tới, anh sợ chó.

Nhưng mà dù cho sợ chó, vẫn vào phòng cô, lấy điện thoại của cô.

"Megatron." Thành Dao nhẹ nhàng kêu một tiếng, kéo chú chó về phía người mình.

Cơ thể của Tiền Hằng cuối cùng cũng ổn định lại.

Anh đứng đấy, từ trên cao nhìn xuống Thành Dao đang hồn bay phách lạc, cũng không lên tiếng an ủi.

Thay vào đó, là giọng nói không có chút gợn sóng của anh: "Muốn đi uống một ly không?"

*****

Thành Dao không biết bản thân cuối cùng bị ma xui quỷ khiến ra sao mà gật đầu với Tiền Hằng, chờ cô phản ứng lại, cô đã ở "Sao chổi" cùng với Tiền Hằng.

Sao chổi là một quán bar cao cấp yên tĩnh với quy định hội viên nghiêm ngặt, không hề ồn ào, xung quanh thanh nhã, quầy rượu vang trang trí rất có phong cách, đơn giản khiêm tốn, khúc dương cầm nhẹ nhàng bay bổng ở bốn phía.

"Một ly Long Island Iced Tea [1]! Không say không về!"

[1] Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng. Khi thưởng thức loại cocktail này, bạn phải ngậm vài giây rồi mới từ từ nuốt xuống để thong thả cảm nhận các vị cay, đắng, chua, ngọt của nó. Chính vì vậy mà thưởng thức Long Island Iced Tea được xem là một nghệ thuật.



Tối nay Thành Dao, chỉ muốn dùng rượu làm tê rượu bản thân, làm cho mình quên đi cảnh khốn khó và khó chịu trước mắt.

"Cho cô ấy một ly cocktail không cồn."

Thành Dao vừa định kháng nghị, đã bị đôi mắt có dao của Tiền Hằng làm cho dừng lại.

"Thành Dao, tửu lượng của cô quá kém, nết rượu [2] còn kém hơn tửu lượng."

[2] Nết rượu: Nguyên văn là Tửu phẩm (酒品), chỉ hành vi của 1 người sau khi uống rượu, và người ta có thể dựa vào hành vi để đánh giá người đó vốn dĩ thế nào.

Thành Dao cúi đầu xuống, cô bực bội rồi, chỉ muốn không say không về: "Nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt."

"Mượn rượu, cũng không chạy thoát bất cứ chuyện gì, thậm chí còn gây chuyện." Tiền Hằng lạnh lùng hừ một tiếng, "Cô ngẫm lại lần trước sau khi cô uống nhiều thì xảy ra chuyện gì, danh sách bồi thường tôi liệt kê, có cần tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ không?"

"Vậy anh dẫn tôi tới quán bar làm gì, chẳng bằng ở nhà là được rồi."

"Nhà có chó, chỗ này không có."

"..."

Mặc dù bây giờ tình trạng của cô rất bi thảm, nhưng trong nháy mắt này Thành Dao có hơi mắc cười, Tiền Hằng quả nhiên vẫn rất Tiền Hằng, bản thân cô vốn cho rằng anh thái độ khác thường muốn đưa cô đến quán bar để đổi môi trường thay tâm trạng chứ.

Mặc dù lệnh cưỡng chế không cho phép Thành Dao uống rượu, nhưng Tiền Hằng lại gọi cho mình một ly mojito.

Ngay tại lúc Thành Dao nhìn rượu của anh đến ngẩn người, Tiền Hằng lại lên tiếng lần nữa.

"Thành Dao, hôm nay tôi dẫn cô tới quán bar, không phải muốn cho cô mượn rượu giải sầu, phần sau, tôi cần cô tỉnh táo mà nghe."

Thành Dao ngẩng đầu, cô bất ngờ không kịp đề phòng mà chạm mắt với Tiền Hằng, ánh đèn quán bar mập mờ ảm đạm, bóng mặt bên của Tiền Hằng bị kéo dài vô hạn, cũng là lúc này, Thành Dao mới ý thức đến, những người khác phái xung quanh, đều đang quan sát Tiền Hằng hoặc nhiều hoặc ít. Khuôn mặt của anh, cho dù đến chỗ nào, đều là tiêu điểm của đám người.

Tiền Hằng có một loại anh tuấn sắc bén, rất nhiều người trông đẹp, nhưng là một loại đẹp dịu dàng, nhưng mà ngũ quan của Tiền Hằng lại anh tuấn mang theo một loại tính công kích. Hợp với cái loại khí chất cấp trên, thật sự là gặp Phật giết Phật gặp thần giết thần, trong thế giới này dùng khuôn mặt làm giấy thông hành, mọi việc đều thuận lợi.

Bên ngoài quán bar ánh đèn xe chạy phản chiếu vào trong mắt anh, như thể ảnh thu nhỏ rực rỡ của thành phố này.

Tiền Hằng thật sự có một đôi mắt vô cùng mê người.

Nhất là khi anh nghiêm túc nhìn về phía bạn, trong đôi mắt mê người đó chỉ có phản chiếu bạn, thậm chí làm cho người khác có loại ảo giác trìu mến.

"Luật sư Tiền, Thành Dao."

Ngay tại lúc Thành Dao có hơi phân tâm tim đập nhanh, thì có một giọng nam cắt đứng suy nghĩ mơ màng của cô.

Thành Dao ngẩng đầu, mới phát hiện, người ngược ánh đền đi tới, lại là Cố Bắc Thanh.

Theo bản năng Thành Dao quay đầu nhìn Tiền Hằng: "Trùng hợp như vậy?"

Tiền Hằng hừ một tiếng: "Cô chưa từng nghe qua, trên đời tất cả sự trùng hợp, đều là có âm mưu từ lâu sao?"

"Vậy..."

"Tôi hẹn Cố Bắc Thanh."

Tiền Hằng không phải rất không vừa mắt với Cố Bắc Thanh sao? Sao lại chủ động hẹn đối phương buổi tối đến cùng uống rượu? Trong lúc nhất thời Thành Dao có hơi rối loạn.

Cố Bắc Thanh đương nhiên cũng không thích Tiền Hằng, hai người cùng ngồi xuống trước quầy bar, bầu không khí đương nhiên không thân thiện, ước chừng là duy trì khách sáo và hời hợt.

"Tối nay tôi tới, chủ yếu là bởi vì Luật sư Tiền nói muốn thảo luận chuyện của Thành Dao với tôi."

Đối với lời mở đầu của Cố Bắc Thanh, Tiền Hằng cũng không tức giận, chỉ cười, nhàn nhạt nói: "Anh cho rằng nếu không phải là Thành Dao, tôi muốn gặp anh?"

"..."

Loại cảnh tượng này, trong khoảng thời gian ngắn, Thành Dao có hơi lờ mờ, sao lại thấy vi diệu như thế này... Giống như là ngược luyến tình thâm [3] của hai kẻ thù không đội trời chung, yêu nhau nhưng lại giết nhau...

[3] Ngược luyến tình thâm (虐恋情深): chỉ mối tình sâu đậm nhưng chỉ vì hiểu hầm mà làm những việc gây tổn thương hoặc tổn hại đến nhau.

Kết quả vừa muốn chen cánh gà liên tưởng vào, thì giọng nói lạnh lùng của Tiền Hằng ném tới: "Thành Dao, tôi cảm thấy dựa trên biểu cảm trước mắt của cô mà nói, ý nghĩ của cô có hơi nguy hiểm."

"..."

"Là luật sư hai bên trong vụ kiện phân chia lại tài sản sau khi ly hôn của Bạch Tinh Manh, hôm nay tôi hẹn anh ra, là hy vọng anh lấy tư cách là luật sư đại diện của Từ Tuấn, người nắm giữ tình hình liên quan đến đoạn hôn nhân này, nói cho Thành Dao." Tiền Hằng chuyển tầm mắt về phía Cố Bắc Thanh, "Sẽ không làm khó anh, liên quan đến thông tin bảo mật của vụ kiện, tôi đều không muốn nghe, chỉ là hy vọng anh dựa vào góc nhìn luật sư đại diện của Từ Tuấn, từ góc độ cá nhân của anh phân tích đoạn hôn nhân này của bọn họ."

Cố Bắc Thanh đương nhiên không ngờ tới Tiền Hằng sẽ hỏi điều này, nhưng dưới khí chất của Tiền Hằng, anh ta nhất thời quên mất từ chối, nhắc đến Từ Tuấn, anh ta dường như cũng rất thổn thức: "Tôi không nghĩ tới anh ấy cuối cùng cũng không chống đỡ nổi."

Cố Bắc Thanh nhấp một ngụm Martini [4]: "Thật ra Từ Tuấn bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trong từ rất lâu rồi, nhưng vốn là có thể dựa vào uống thuốc để ổn định bệnh tình, chỉ là đến cuối cùng khi bàn bạc phương án hòa giải, tôi phát hiện cảm xúc của anh ấy đã có hơi bất ổn, nhưng mà không nghĩ tới..."

[4] Martini: là một loại cocktail được làm từ rượu gin và rượu vermouth, và được trang trí bằng một quả ô liu hoặc chanh.



Thành Dao vô cùng kinh ngạc: "Nhưng mà trông Từ Tuấn thật sự rất hướng ngoại khéo nói, không giống bị bệnh trầm cảm một chút nào."

"Tôi cũng là sau khi gặp anh ấy, mới biết thì ra bệnh trầm cảm cũng không phải là ít nói trầm mặc, hóa ra còn có một loại trầm cảm đầy ánh nắng, biểu hiện bên ngoài vô cùng hướng ngoại hoạt bát khéo nói, nhưng mà thời điểm ở một mình, khuynh hướng trầm cảm sẽ rất rõ ràng, Từ Tuấn bởi vì trầm cảm, căn bản không thể nào ngủ, dẫn đến thiếu ngủ tinh thần càng tệ, một vòng luẩn quẩn."

"Thật xin lỗi, em căn bản không biết." Thành Dao vô cùng khổ sở, "Em không biết hóa ra anh ta bị trầm cảm."

Cố Bắc Thanh thở dài: "Thành Dao, anh biết đối mặt với cái chết của Từ Tuấn, bất kể là chính nội tâm của em hay là dư luận bên ngoài, đều làm cho em rất áp lực, cảm thấy có thể là mình sai, đẩy Từ Tuấn về cái chết. Nhưng không phải như vậy, trách nhiệm này đều là của Bạch Tinh Manh."

"Bởi vì Bạch Tinh Manh, vẫn luôn hiểu rõ chuyện Từ Tuấn bị trầm cảm nghiêm trọng."

Đôi lời tâm tình của editor: Cô Manh kia, đụng tới người của giáo chủ Tiền Hằng đây là cô tiêu rồi. Hahahaha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi