ANH ĐÃ HỨA LÀ ANH SẼ LÀM



Quay trở lại phòng bệnh,Khánh tự nhiên nhìn ti vi không thèm đoái hoài gì đến sự hiện diện của cô cả.Zami như tượng lặng yên trên chiếc ghế cạnh giường bệnh,thỉnh thoảng có liếc vài cái nhìn anh ta rồi lại nhìn lên chiếc ti vi.
Rốt cuộc không nhịn được mà cô giựt lấy chiếc điều khiển trên tay Khánh bấm nút tắt để tầm ảnh hưởng của cô cũng chiếu tới anh ta.
Nhưng anh ta chẳng những không nổi giận mà nhàn nhã cầm quyển tạp chí đọc hết trang này rồi sang trang khác,con ngươi trong mắt hắn di chuyển đều đều,có lúc dừng lại ở một điểm chăm chú nhìn khóe môi tự tiện nở nụ cười khiến chúng sinh điên đảo.Mọi hoạt động này cho thấy quyển tạp chí này hẳn là rất có sức quyến rũ.
Zami không thương tiếc giựt lấy quyển tạp chí trên tay anh khiến anh có chút ngỡ ngàng.Con mắt cô từ không hài lòng chuyển sang trợn tròn mắt,hết nhìn hình trong quyển tạp chí lại nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay cạnh đó.Hai bên má cô bỗng lấp ló một tầng phấn hồng nhưng cũng rất nhanh biến mất,ai bảo trời sinh cô ra vốn đã giỏi che dấu cảm xúc cơ chứ.
Thì ra quyển tạp chí này thu hút ánh mắt của hắn ta căn bản đều toàn hình ảnh các cô gái trẻ trung ăn mặc gợi cảm tạo đủ loại dáng như siêu mẫu khiến ai nhìn cũng mê li,giở trang nào cũng vậy,cuối cùng cô gập quyển tạp chí lại mới đề ý dòng chữ trên bìa tạp chí:”Thời trang và sắc đẹp”.
“Cô có thấy mình rất buồn cười?”_Khánh.
“Tôi sao?”_Zami đặt quyển tạp chí lên bàn chỉ tay vào chóp mũi mình.
Gật nhẹ đầu hắn nói tiếp:”Cô không thấy cái lí do cô cố tình đưa ra để tiếp cận tôi quá non kinh nghiệm sao.Con gái theo đuổi tôi không thiếu nhưng…theo đuổi theo phương thức của cô thì quả thực không có mấy”.
Zami câm lặng,nghe thế cô đủ hiểu ý tứ hắn ta muốn nói gì,chắc chắn không gì ngoài chuyện chăm sóc 2 tháng,cố làm bộ mặt thản nhiên che dấu cảm xúc.Anh ta ăn cái gì mà có thể vừa sĩ diễn vừa tự tin như vậy chứ,bản mặt lúc cô mới vào gặp anh ta đã chỉ muốn lao đến đấm mấy phát nhưng giờ nghe thêm những câu nói này cô không khỏi tự thầm rủa sau này hắn ta nhất định sẽ gặp thêm một tai nạn nữa cho cái vẻ tự tin trên mặt nát bét đi mới được.
Cố nuốt cục tức vào trong bụng,lạnh lùng nói với chất giọng khinh thường nhằm kích thích sự nóng giận trong lòng hắn ta:”Anh nói tôi có ý muốn tiếp cận anh?Có phải hơi tự tin về bản thân quá không?”.
“Không phải tôi tự tin mà là cô thể hiện quá mức lộ liễu thôi_Khánh mỉm cười mỉa,nhấc bình trà lên rót nhẹ hết đưa lên cao lại hạ thấp xuống,cử chỉ tao nhã không dấu nổi nét quý tộc.

“Thể hiển quá mức lộ liễu”_Zami nhắc lại không có ý gì như đã hiểu những gì hắn ta nói,trên mặt thoáng qua nét khó hiểu rồi cũng nhanh chóng mất đi.
“Chẳng phải lúc mới đầu vào phòng cô ngây người nhìn tôi trân trân sao?Không phải mới thế mà đã quên rồi chứ”_Khánh nhướn mày kiên nhẫn nhắc lại cũng tiện thể tùy miệng phê bình trí nhớ của cô.
“Anh biết vì sao tôi nhìn anh lâu vậy không”_Zami điềm tĩnh hỏi thuận tay mơn mơn trêu đùa cánh hoa Lan Ý gần đấy.
“Vì…?”_Khánh nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi .
“Vì tôi không nghĩ là người đêm qua vừa bị mình đâm mà sáng nay đã có thể lành lặn cư nhiên ngồi ăn bữa sáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Điều này tôi không ngạc nhiên sao được?”_Zami.
“Cô đang rủa tôi sao?”_Khánh không hài lòng quay phắt sang trừng lớn mắt nhìn cô.
Zami cười nhẹ giọng cao ngạo vô cùng:”Tất nhiên là không rồi,tôi nào dám.Chỉ là anh bây giờ không giống trong tưởng tượng của tôi”.
“Có phải vì tôi tự tin hơn những gì cô tưởng đúng không”_Khánh cười lớn.
“Có thể nói là như vậy,trên đời lại có người vừa gặp tai nạn xong tỉnh dậy đã có thể tự tin như anh thì hẳn là rất hiếm có”_Zami.
“Tôi không phải là người dễ hoảng sợ dễ mất bình tĩnh,nếu tôi là người như vậy thì đã chẳng sống sót trên thương trường được tới ngày hôm nay”_Khánh.
“Anh đang khoe tài năng của mình sao”_Zami .
“Không,tôi chỉ muốn cho cô biết được chăm sóc tôi 2 tháng nó vinh dự đến thế nào thôi”_Khánh cười mỉa nhìn Zami.

“…” Những lời cô muốn nói nhưng lại nghẹn ở cổ họng cô không thể phát ra được vì cô biết bây giờ mình mà nổi giận sẽ chỉ làm hắn ta càng thêm đắc ý.Phớt lờ câu nói đầy sự kiêu ngạo cô đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành,mới đi tới cửa đã bị gọi giật lại:”Cô đi đâu vậy,ra vào không nói một tiếng”.
“Ở trong này tôi cảm thấy rất bí,muốn ra ngoài đi dạo một chút”_Zami không quay đầu lại mà trả lời.
Một tiếng cười khe khẽ lọt vào đầu cô khiến cô không tự chủ mà quay lại,nhìn hắn ta ngồi trên giường nhìn cô cười như nghe thấy truyện cười thì máu nóng trong người Zami lại càng tăng cao.
“Tôi là người bệnh,ra ngoài đi dạo hít thở không khí phải là tôi mới đúng”_Khánh.
“Vậy anh muốn gì,nói mau luôn đi”_Tuy Zami đã nghĩ đến thứ mà cô không muốn nó xảy ra nhưng vẫn vờ như không biết gì cả.
“Chẳng phải cô đã đoán ra rồi sao,tất nhiên là giúp tôi ra ngoài hít thở không khí thiên nhiên mới đúng”_Khánh.
Cô đã biết trước là hắn sẽ đề nghĩ như vậy mà,cũng chẳng mấy ngạc nhiên:”Anh chờ tôi một chút,tôi đi mượn xe lăn ở bệnh viên” nói rồi cô đi thẳng luôn ra khỏi phòng bệnh.Zami ngoan ngoãn không phản bác ý kiến hắn căn bản cũng là vì lỗi lầm là do cô gây nên,giúp có mấy việc nhỏ nhoi lặt vặt thế này thực không đáng là bao.
Khánh lẳng lặng ngồi đọc tiếp quyển tạp chí nhưng đầu óc lại toàn nghĩ về cô,2 tháng này anh sẽ tra tấn cô cho đến khi cô biết một chút lễ độ phép tắc thì thôi,nghĩ đến đây anh lại nở một nụ cười thú vị.Bây giờ có khi cô còn đang chật vật không biết tìm xe lăn ở đâu cũng nên,sớm biết được điều này nên anh cũng chẳng có ý định đi dạo cùng cô.Chỉ là muốn cô vất vả lăn lội mang xe lăn về xong anh sẽ lấy lý do sắp tới giờ ăn trưa mà cự tuyệt bắt cô một lần nữa đem trả.Hẳn sẽ làm người con gái kia bộc phát máu nóng.
Chưa đầy 2ph sau khi cô đi cánh cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cộc cộc.Khánh không khỏi thấy ngạc nhiên,cô ta sao lại về sớm như vậy chứ?Lại còn chịu gõ cửa nữa chứ? Anh vẫn nhìn chăm chú vào quyển tạp chí trả vờ đọc,miệng nói lớn:”Vào đi”.
Sau khi nghe tiếng cánh cửa phòng bệnh đóng lại anh mới mở miệng hỏi tiếp:”Sau lại về sớm như vậy”.
Mấy giây sau vẫn không có tiếng người trả lời,cô ta dám phớt lờ anh sao?Đợi thêm chút nữa vẫn không có tiếng trả lời,anh hung hăng gập quyển tạp chí lại nhìn người con gái trước mắt.

Đôi mắt từ không hài lòng chuyển sang ngạc nhiên rồi cuối cùng là lạnh lùng cố nén một chút bi thương đau xót nỗi buồn nhiều năm.
“Cô đến đây làm gì”_Khánh không muốn nhìn cô gái nữa mà quay mặt sang chỗ khác hỏi.
“Có phải anh đã có người con gái khác rồi không”_giọng cô gái run run muốn anh phủ nhận điều đó.
Nhưng anh chỉ cười lạnh một cái như vừa nghe một chuyện buồn cười nhất mà anh được nghe:”Điều đó…đối với cô quan trọng lắm sao?”.
“Em…”_Cô gái tay chân đã sớm mềm nhũn không còn chút sức lực,nay nghe thêm câu nói đầu sự khinh bỉ của anh cô càng đau lòng hơn.
“Đủ rồi,Kiều Nhan…cô nói đi cô tới đây làm cái gì?”_Khánh bất ngờ tức giận quát to.
Mặt Kiều Nhan trắng bệch không còn một hột máu,miệng lắp bắp không nói nên lời:”Ken…Ken à…”.
“Tôi làm cô sợ sao?”_Ken(Khánh) cười mỉa một cái.
“Chẳng qua vì em yêu anh nên em mới nói dối như vậy,em thực xin lỗi”_Kiều Nhan lấy hết sức lực còn sót lại tỏng người nặn ra từng chữ giải thích.
“Một câu xin lỗi là xong sao,vì yêu tôi sao.Cô đến đây cũng thật là mặt dầy,cô đi đi,cút đi,tôi chán ghét cô,tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”_Ken lạnh lùng nói.
Kiều Nhan rất muốn ở lại nhưng sau khi nghe những lời cay đắng này của anh khiến cô chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.Lỗi tất cả là do cô,còn trách ai được nữa.Nhẹ nhàng rời khỏi phòng không quên đóng cửa phòng,thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện.Từ hôm nay trở đi…sẽ là một cuộc sống đau khổ không có anh...
“Sao giờ cô mới về,mà xe đâu”_Ken bỗng chút giận lên đầu Zami vì sao cô ấy về quá muộn để anh phải nói chuyện với con người anh không muốn nói.
Zami không giấu diếm trả lời:”Tôi thấy anh có khách nên…”.
“Nên nên cái gì…không phải cô bảo sẽ ở cạnh tôi chăm sóc cho tôi sao,lần sau dù có bất cứ ai gặp tôi cô không phải ngại nghe chưa?”_Ken nổi cáu trừng mắt nhìn Zami.

Cô cũng bực mình mà không ngại phản bác:”Sao anh lại chút giận lên đầu tôi chứ,tôi làm sai sao,cô gái đó không làm anh vừa lòng giờ tôi là công cụ cho anh chửi mắng nhiệt tình sao?”.
Ken nhất thời im lặng,đúng là vừa rồi anh phản ứng có hơi thái quá.Không kịp nói lời nào Zami đã đi ra ngoài rồi.
Cô ấy sẽ bỏ đi sao?Sẽ không chăm sóc cho anh nữa sao?Nhất định 2 tháng tới cô ấy sẽ từ chối không tới chăm sóc anh,đáng ra làm cô ấy tức anh phải vui nhưng sao giờ lại có cảm giấc hụt hẫng thế này…
Thở dài một tiếng,anh chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.Trong mơ anh gặp lại người con gái đó,ăn mặc giản dị nét đẹp thuần khiết nhưng ẩn sâu trong đó là một sự lạnh lùng cô đơn…Em thật đẹp…em đang ở nơi nào vậy?Có còn nghĩ tới anh không?. ,
“Khánh à,dậy đi con,trời đã tối rồi,con còn chưa ăn gì mà”_Lời nói ngọt ngào tràn ngập yêu thương chui tọt vào tai anh.
Khẽ nhíu mày lại để thích nghi được với ánh sang,cuối cùng mắt cũng mở theo thói quen liếc nhìn đồng hồ thấy mỗi bà mẹ yêu quý đang mình cười với mình,anh cũng cười lại:”Bố đâu mẹ?”.
“Hôm nay bố con với bố mẹ Zami cùng nhau bàn công việc cho dự án sắp tới,chắc tí mới tới được.Nghe y tá nói con ngủ từ trưa đến giờ,chắc cũng đói rồi phải không,mau ăn thôi cho nóng,đều là món con thishc cả đấy”_Lệ Hi cười nhè tay đã bắt đầu mở mấy hộp đựng cơm với thức ăn bà tự tay làm sẵn ở nhà mang tới.
Ken cầm hộp cơm trên tay mẹ từ từ ăn,Lệ Hi đảo mắt nhìn quanh phòng như nhận thấy điều kì lạ bà vỗ nhè tay con trai hỏi:”À mà Zami đâu rồi con,sao lại chẳng thấy nó”.
“Cái này con cũng chẳng biết nữa,chẳng phải mẹ vừa nói là con ngủ từ trưa tới giờ sao,hỏi con cũng như không”_Ken vẫn tiếp tục ăn trên mặt hiện rõ 3 từ “không quan tâm” nhưng ai biết được trong lòng anh nghĩ cái gì…
“Chắc nó có việc bận,tuy sự việc do nó gây ra nhưng đâu thể bắt nó ở đây chăm sóc con cả buổi được,nó còn trẻ cũng phải được ra ngoài đi đâu đi đó chứ”_Lệ Hi.
Ken trợn mắt nhìn mẹ mình,anh tức giận nói với giọng không công bằng:”Sao mẹ có thể chỉ nghĩ tới cô ta mà không nghĩ tới con vậy,2 tháng con phải ngồi xe lăn thì con có thể ra ngoài thư giãn như cô ta được chắc”.
“Lỗi này một phần cũng do con không để ý,với cả con với cô ý khác nhau,đâu thể so sánh như vậy được chứ”_Lệ Hi.
“Ý mẹ nói là con già rồi chứ gì”_Ken nghiễn răng nghiễn lợi,bề ngoài nhìn anh có vẻ như học sinh cấp 3 nhưng ai biết được anh đã lớn hơn bạn cùng lớp tận 2 tuổi,cũng vì ngày xưa bố mẹ đã quá lo làm ăn mà bỏ quên việc cho anh đi học,thời kì đó NJ đang đi xuống trầm trọng,cũng may có Lâm Nhất tính toán kĩ càng suy nghĩ thấu đáo mà vực lại được để ngày càng tiến lên có được ngày hôm nay.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi