ANH ĐÃ HỨA LÀ ANH SẼ LÀM


“Đâu rồi…?Người đâu mất rồi…?”_Nayki thở dốc,cô hoảng loạn nhìn xung quanh,ánh mắt tràn đầy sự thất vọng dần dần được phủ một lớp sương mờ…
Cắn chặt môi…Nayki cố gắng nén cảm xúc hỗn độn đang tuôn trào,điều cô phải làm bây giờ không phải là khốc…Mà là đi tìm lại bà của mình…hương vị chiếc kẹo đó…mấy năm nay vẫn chưa tàn phai trong tâm trí cô.Vị giác của cô vẫn như lần đầu ăn kẹo…một hương vị yêu thương quen thuộc chỉ có bà…mang đến…
“Em sao vậy…?”_Tiron từ đâu chạy tới,thấy bước chân cô dừng anh mới dám dừng nếu không sẽ để lạc mất cô…Cúi người xuống chống hai tay lên đầu gối…anh thở hổn hển…
Anh không nghĩ Nayki lại có thể lực cao đến vậy…chạy mấy vòng mà không dừng chân,một tiếng than cũng không có…
Nhưng sau khi bắt gặp anh mắt đầy sự tuyệt vọng còn đọng lại một tầng sương mờ nhẹ thì…anh mới hiểu lí do khiến cô quên đi mệt mỏi mà chạy loạn lên như vậy !
“Bà em…bà em đâu rồi?”_Cứ ngỡ là cô đã kìm chế được cảm xúc,cứ ngỡ cô đã mạnh mẽ lên rất nhiều sau bao lần trải qua mùi vị cay đắng…Cứ ngỡ là…cô chẳng thể rơi nước mắt thêm lần nào nữa…nhưng gặp anh…Cảm xúc dồn nén bấy lâu đột nhiên vỡ òa…
Cô không màng đến hình tượng bản thân không màng đến suy nghĩ của Zami nếu bắt gặp cảnh này…Cô lao vào ôm anh,dúi đầu vòa ngực anh khóc thút thít…Nayki chỉ biết là cô cần một bờ vai…cô mệt mỏi…quá nhiều chuyện…cô muốn nghỉ ngơi một lúc…chỉ một lúc thôi…!
Tiron im lặng,anh không biết phải an ủi cô như thế nào cả…
Anh đứng yên ở đó…cho cô mệt mỏi gục đầu vào ngực mình khóc…Cả khoang ngực áo anh ướt đẫm nước mắt của cô,anh vẫn mặc kệ…Vì anh biết,tâm trạng của cô không được tốt,một chút thế này…làm tâm trạng cô tốt lên cũng đáng…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Nước…”.
“Khăn…”.
“Nho…”.
“Táo…”.
“Xoài…”.
“Không vui sao?”_Vừa bỏ miếng xoài vào miệng,thấy mặt cô cứ méo mó Ken không nhịn được đành lên tiếng hỏi…Trên đời anh chúa ghét cái bản mặt nhăn nhó như vậy,thật khó coi !
“Ừ”_Zami lườm anh một cái,bên mép hơi nhếch lên trả lời qua loa…
“Em ăn nói kiểu gì vậy?”_Ken cầm tờ báo đập”bộp” một phát lên bàn,mặt anh hiện rõ vẻ không vui với thái độ trả lời của cô…
Ngược lại với sự giận dữ của anh,mặt cô vẫn tỉnh bơ trả lời:”Ăn nói kiểu cho người ta hiểu”.

“Em…”_Ken cứng họng,bặm môi giận dữ,anh cố gắng nuốt cục tức vào trong bụng để không phi thẳng tờ báo vào mặt cô…Cái bản mặt kiêu ngạo,nghênh ngang đó…anh hận không thể trực tiếp đập tan nó ra khỏi cô…
Ken cười ranh ma,cầm một quả nho chả vờ lỡ tay làm rơi xuống sàn…:”Chết rồi!Rơi nho rồi”.
Zami ngẩng mặt lên…lạnh lùng nhìn anh rồi dời ánh mắ xuống quả nho đáng thương nằm bẹp dí dưới sàn,nước be bét…
Cô vừa cúi xuống dọn xong,lúc quay đầu lại thì thấy không phải một quả nho,mà rất nhiều quả nho…sau đó nào là vỏ chuối bay loạn trong phòng…
Zami mím môi giận dữ,cô chống hai tay ra bên hông quay người nhìn anh…
Ken thản nhiên ngồi đeo heard phone đọc báo,đầu còn gật gù theo giai điệu…
“Bộp”.
Cô giựt phắt tay nghe của anh ra,tự tay xé toạc tờ báo ra làm 4 mảnh trước mắt anh…Zami to gan cầm quả xoài đập vào mặt anh…
Không còn từ gì để diễn tả nữa…
Đúng là trên thế gian này người dám làm vậy với Ken chỉ có một mình Zami,chỉ có cô mới sở hữu lá gan lớn đến như vậy…
Anh tự tay lên quệt mạnh một phát,từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô:”Em có biết là chưa ai dám làm vậy với tôi không…?”.
Trong giọng nói của anh rõ ràng nhẹ nhàng,một chút lửa giận cũng không có…Nhưng nhìn sắc mặt đang dần tối cùng con mắt một phát có thể xuyên thủng da thịt cô thì…lại là một chuyện khác đấy !
Zami bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo,tự tin đáp:”Vậy thì tôi là người đầu tiên rồi,vinh hạnh quá”.
“Liếm…”_Tưởng rằng anh sẽ cho cô một trận tơi bơi hay đuổi cô ra khỏi nhà…vậy mà Ken còn độc đoán hơn…
Anh ta vừa nói cái gì vậy?Liếm?Đùa nhau à…
“Liếm cái gì…”_Zami hỏi lại cho chắc,không phải là anh sẽ bắt cô liếm hết chỗ xoài dính chi chit trên mặt anh đấy chứ…Nghĩ đến thôi đã thấy ghê rồi…
Ken dường như nhìn thấu tâm tư cô thản nhiên nói:”Đúng vậy!Chính cái mà em đang nghĩ đến đấy…”.
Đứng tim!Cô nghe xong không thể tránh khỏi giật mình…sao con người này lại tởm đến vậy?Đi lau mặt không phải sẽ sạch hơn nước bọt của cô sao?Đừng bảo là anh tiếc quả xoài này đấy chứ?...

“1…”.
Hả?Anh ta vừa nói cái gì…:”2…”.
“Đây đây…tôi làm đây…”_Zami nhanh chóng hiểu rõ vấn đề bèn ngậm đắng nuốt cay cúi người xuống,khoảng cách không quá gần,cô vẫn có thể ngửi rõ mùi hương kích thích khứu giác của xoài…Nhưng là xoài dính trên mặt anh mà cô phải liếm thì…không bình thường tí nào…

“Không,tôi không làm,ghê tởm”_Zami vừa cúi xuống,nhifn cái mặt của anh chẳng hiểu sao cô cảm thấy nó thật kinh khủng…
“Tôi có được bộ mặt đẹp đẽ như thế này là do ai?...Chắc hẳn em là người biết rõ nhất!”_Ken làm như không quan tâm hờ hững nói một câu…
“Do tôi”_Zami ngoan như con mèo biết nghe lời,chỉ cúi gằm mặt xuống trả lời mà không ho he tiếng nào…
“Lại đây…”_Ken vừa ngẩng mặt lên đập ngay vào mắt anh là bộ mặt như thế…anh đưa tên ra phía trước ngoắc về phía mình…
“Tôi á?”_Zami chỉ tay vào chop mũi hỏi lại rất ngớ ngẩn !
“Không gọi em chẳng lẽ tôi tự gọi tôi?”_Ken có vẻ mất kiên nhẫn với sự ngu si của cô,sao dạo này cô ở gần anh,anh cảm thấy đầu óc cô càng ngày càng giảm sút vậy…Đầu tiên là lạnh lùng,rồi ngu dần à bây giờ có lẽ là thấp hơn cả đần luôn…
Zami mím môi,bắt hai tay trước bụng lê từng bước từ tốn đến gần chỗ anh.Trong đầu cô không khỏi có suy nghĩ đề phòng,anh muốn làm gì cô?Đừng bảo lại bắt cô liếm tiếp đấy chứ?...
“Ngồi xuống”.
Cô lại ngoan ngoãn ngồi…
“Lau mặt cho tôi”.
Zami hơi khựng lại một chút…lau mặt cho anh?Lau bằng gì…đừng bảo lau bằng…
Lời nói của anh xuất hiện đúng lúc chặt ngang dòng suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu cô…:”Bằng khăn…chẳng lẽ em muốn…”.
Ken nói được nửa chừng thì dừng lại…cô đương nhiên hiểu được ý anh định nói bèn nhanh chóng ngăn chặn,tay chân luống cuống vơ lấy cái khăn mặt…:”Đây tôi làm ngay…”.

Việc chăm sóc người bệnh vốn không nằm trong sở trường của cô đương nhiên…lau mặt cho người khác cũng không ngoại lệ.
“Em lau kiểu gì thế?...”_Ken không được hài lòng về cách chăm sóc da mặt anh của cô cho lắm…Từ trước tới giờ người được chạm vào mặt anh là cực kì hiếm…mà người dám to gan cầm khăn chà lên mặt anh như cọ bồn cầu thì chẳng có ai…vậy mà…
Zami bỏ ngoài tai lời anh nói,cô cứ mạnh tay kì kì cọ cọ…Một lát sau chiếc khăn rơi xuống,bộ mặt của anh không những không be bét xoài như lúc trước mà còn trắng như ô mô…
Zami cuối cùng cũng mỉm cười với thành quả của mình…sau đó nụ cười của cô khựng lại,mặt từ từ tối dần và cuối cùng là vẻ mặt ngu si không hiểu chuyện gì đang diễn ra…
Mặt anh từ trắng dần chuyển thành hồng rồi đo đỏ…ngoài ra còn có một vết xước bé…
“Em lau mặt cho tôi…hay là lau mặt cho bồn cầu vậy”_Ken nghiến răng nín lại cảm xúc…cô có biết là việc cô vừa làm là gì không?Bộ mặt đẹp trai của anh có biết tay cô đã biến nó thành như thế nào không?
Zami mím môi im lặng một lúc rồi nhả ra hai từ khiến máu điên của anh như núi lửa tuôn trào:”Như nhau…”.
Hít sâu vào một hơi,Ken nghiêm túc nhìn Zami ánh mắt có phần đe dọa:”Em vừa nói cái gì,nói lại lần nữa,tôi nghe chưa rõ”.
“Như nhau…”_Cô không suy nghĩ mà trả lời nhanh hơn nữa còn nhấn mạnh rất rất mạnh…
“Ý của em là mặt tôi với cái mặt bồn cầu là như nhau sao?”_Ken kiên nhẫn nhắc lại,giọng trầm thấp lộ rõ vẻ không vui.
“Chính xác”_Khơi mào lửa nóng của người ta vốn là thú vui của cô,Zami thấy mặt anh càng tối lại cô lại càng lấn tới mà trả lời dứt khoát,hai tay khoanh vững chaaix trước ngực gật đầu chắc nịch,không tìm ra một chút sợ hãi hay hối tiếc nào ở cô cả.

Im lặng một lúc cuối cùng Ken cũng lên tiếng,bàn tay thon dài như ác quỷ đưa ra phía trước ngoắc lại phía mình:”Em lại đây”.
“Để làm gì…?”_Zami cảnh giác lúi lại phía sau,mặt hiện rõ hai chữ “Đề phòng”.
“Lại đây…”_Ken vẫn bình tĩnh ngoắc cô ra lệnh.
Zami vẫn không nhúc nhích còn lắc đầu liên tục.
“Lại đây,nhanh lên,tôi không có nhiều thời gian”_Ken nhíu mày lần thứ 3 ra lệnh cho cô,mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn…Đến tận hôm nay anh mới biết sự kiên nhẫn của anh còn cao hơn anh tưởng,từ trước tới giờ chưa ai để anh phải nhắc đến lần thứ 2 mà cô còn được nhắc đến lần thứ 3 hẳn hoi…
Lần nay Zami không lì lợn nữa mà nghe lời anh nhưng những bước chân chậm chạp của cô thật khiến máu điên trong người anh nổ tung…
Cô có phải rùa không vậy?
“Nhanh lên…”_Ken không chịu nổi liền lên tiếng thúc dục…
Sau khi trải qua đoạn đường gian nan vất vả cuối cùng cô cũng dừng chân trước mặt anh,vẻ mặt cô hờ hững bất cần đời vô cùng !

“Rốt cuộc là tại sao Tiron lại yêu em vậy?”_Ken đưa ra một câu hỏi tế nhị…nhưng lại rất phổ biến !
Zami giật mình,trong đầu cô không khỏi nghĩ đến hình ảnh chàng trai kia…Câu này anh phải đi hỏi Tiron chứ,sao tôi biết được -_-
“Anh quan tâm làm gì?”_Zami nhíu mày trả lời,chuyện yêu đương của cô liên quan gì đến anh đâu…
“Anh họ quan tâm em họ…không được sao?”_Ken như biết trước cô sẽ không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình nên câu trả lời của anh rất bình tĩnh…
“Cái này…anh phải hỏi anh ấy,tôi cũng chịu”_Zami thản nhiên nhún vai trả lời,sao hỏi câu buồn cười vậy?
“Em gặp Tiron khi nào”_Kne hỏi sang chuyện khác nhưng vẫn thuộc chủ đề riêng tư của hai người.
Bây giờ cô mới thực sự biết bộ mặt của anh nó trơ trẽn tới mức nào…Sao có thể mặt dày hỏi vậy được nhỉ?
“Anh ý tình cờ nghe tôi hát trên sân thượng…”_Zami ngồi xuống vơ lấy ấm trà tự mình rót ình một tách trà nóng…
“Đơn giản vậy thôi sao?”_Ken như không được hài lòng với câu trả lời không được chi tiết của cô,ánh mắt mông lung nhìn vào một góc nào đó.
“Anh còn muốn thế nào?”_Zami bống cảm thấy bực mình,hỏi chuyện đời tư của người ta rồi bây giờ còn hỏi hai người gặp nhau khí nào…đến lúc cô trả lời lại hỏi đơn giản vậy thôi sao?Anh có bị vấn đề về thần kinh không?
Ken chuyển hướng sang nhìn cô rồi phẩy phẩy tay:”Tôi đói rồi,.ra siêu thi mua ít đồ về làm bữa tối đi”.
Zami trợn tròn mắt ,bây giờ lại còn đuổi cô đi nữa hả?Được lắm.
Cô đứng bật dậy nện từng bước mạnh bạo xuống sàn nhà…mà quên mất cô đang ở tầng của anh…làm ồn là vi phạm nội quy…
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn lửa nóng không nghĩ đến chuyện khác,hận không thể trực tiếp bóp nát người anh…NGỨA MẮT QUÁ ĐI!!!
Tiếng chân của cô bé dần rồi mất hẳn,trong phòng chỉ còn lại một mình anh…ánh mắt bỗng đanh lại lạnh lùng…Nhấc chiếc điện thoại lên bấm một dãy số.
Chỉ hai hồi chuông là đầu dây bắt máy với giọng phấn khởi…
“Cậu đến biệt thự gặp tôi”.
“Phải!Ngay bây giờ”.
“Tôi có chuyện muốn hỏi một chút”.
“Được!Tôi cho cậu 15 phút”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi