ANH ĐÃ HỨA LÀ ANH SẼ LÀM


“Vào đây…vào đây…”_Vừa chạy vào khúc quẹo vắng người,Torron nhanh chóng cầm tay cô kéo vào núp sau một tầm cửa gỗ.
Một tay anh bịt miệng cô để không gây tiếng động,một tay đặt dọc trước miệng ý bảo cô giữ im lặng.
Kyn cũng rất ngoan ngoãn phối hợp ăn ý.
Một lúc sau…
“Đâu mất rồi?”.
“Chia ra,chúng nó không thể chạy xa được đâu,nhất định phải bắt về đây”.
“Tuân lệnh”.
“Bình bịch…bình bịch…”.
Tiếng bước chân chạy vội vã bé dần rồi…tắt hẳn…
“Phù…phù…”_Vừa thoát khỏi lòng bàn tay Torron,cái mũi của Kyn đã hít lấy hít để không khí như thể chậm chễ một chút là cô ngạt thở mà chết.
Buông tay thả Kyn ra,vẫn không an tâm,Torron kiễng chân lên ngoáy đầu nhìn đằng xa xa,đến khi nhìn rõ không còn một bóng người áo đen nào anh mới yên tâm thả lỏng cơ thể…
Rồi bất chợt anh nhìn Kyn,cái hành động của cô không khỏi làm anh thấy buồn cười…người ta nhịn ăn 3 ngày còn chưa chết,cô đây nhịn thở có vài giây mà cứ như lâu lắm rồi.
Tiến đến cạnh Kyn,anh cười nhẹ vỗ mạnh vào lưng cô rồi nhanh chóng xoay người bước đi:”Đi thôi nào!Định thở đến bao giờ nữa”.

“Đợi tôi với…”.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Vì sao anh lại kéo tôi chạy theo?Tôi đã nói là tôi dư sức hạ gục chúng rồi mà”_Kyn vẫn không hiểu nổi,nheo mắt quay sang hỏi anh.
Torron không nhìn Kyn mà liếm kem nói một câu nửa đùa nửa thật:”Cô đến nhịn thở còn không nổi nói gì tới chuyện hạ gục được từng nấy người”.
Cô nghe xong ngượng đến chín cả mặt liền quay sang gân cổ lên cãi như tát nước vào mặt anh:”Hai chuyện đấy đâu có liên quan,tôi nhịn thở không giỏi đâu có nghĩ là võ công cũng như vậy đâu”.
Torron quay sang nhìn cô cười nhẹ,theo thói quen anh đưa hai tay vắt chéo để sau đầu,tạo nên một cái dáng hoàn mĩ vô cùng:”Tôi biết võ công của cô không phải dạng tầm thường gì nhưng…không dây dưa với bọn họ vẫn là tốt hơn,dù cô ở lại có đấu thắng họ thì sức lực giảm đi cũng không ít,chạy vẫn là tốt nhất”.
“À…”_Kyn nghe xong thấy vô cùng hợp lí,đầu gật gật liên tục,cúi xuống v
ừa đi vừa liếm liếm cây kem ốc quê socola trên tay.
Mấy người đàn ông đó đương nhiên chỉ là con muỗi không đáng lo ngại,chỉ e rằng ở đó lâu,kéo dài thời gian,chẳng may tiếp thêm vài người nữa thì đúng là sức cô không định ổi.
Hóa ra chàng trai này cũng có đầu óc phết đấy chứ,cũng biết suy nghĩ tính toán kĩ càng,xem ra đúng là não anh không đơn thuần chỉ như một chàng cướp…
Như nghĩ ra điều gì đó,cô bất ngờ ngẩng đầu lên quay sang nhìn anh hỏi:”A!...Dạo này anh làm việc thế nào rồi,có tốt không?”.
Anh nghe thế không kìm lòng được thì phì cười ra tiếng,quay sang nhìn bộ mặt ngáo ngơ của cô anh cười lại lớn hơn…

“Có gì đáng buồn cười chứ?”_Kyn khó chịu trước hành động khó nhiểu của anh,cô chỉ muốn quan tâm một chút thôi mà…
Ngừng cười,Torron đưa tay lên trước miệng khẽ ho khan vài tiếng rồi trả lời:”Cô nhìn tôi còn không biết sao?Đương nhiên là tốt rồi,không những thế,gái theo đếm không xuể”.
Kyn nghe vậy suýt làm rơi kem quay sang bĩu môi:”Anh đang khoe anh có sức hút lớn với tôi đấy à?”.
“Không phải tôi khoe,là sự thật mà”_Torron nói rồi cười nhẹ.
Nói rồi mắt anh vô tình rơi xuống cây kem ốc quế cô đang ăn rồi mắt anh lại rơi tiếp xuống chiếc bụng có chút nhô ra của cô,Torron bật cười tự nhiên đưa tay lại gần vỗ vỗ bụng cô:”Bà cô bụng mỡ,xem ra vẫn chưa giảm đi tẹo nào,ăn kem thế này không sợ béo sao?”.
Nghe vậy Kyn đập mạnh vào tay anh mất hứng ném kem vào thùng rác,rồi cô bỗng nói đùa anh một câu:”Nếu để họ biết anh từng đi ăn cướp thì chắc chắn sẽ không theo anh nhiều vậy đâu”.
Nụ cười trên môi Torron cứng lại,rồi lạnh dần lạnh dần ngày càng đáng sợ,ánh mắt anh thâm trầm đáng sợ nhìn Kyn…
Mà cô lại chẳng hay biết cứ trêu đùa anh với cái suy nghĩ của mình.
“Cô vừa nói cái gì?”_Torron nắm chặt cổ tay Kyn khi thấy cô chuẩn bị bước đi,anh lạnh giọng hỏi.
Kyn đang cười mà cũng bị giọng nói không vui của anh làm cho khựng lại…một cảm giác đau đớn truyền lên từ cổ tay…
Quay người lại,cô giật mình nhìn anh…tay còn lại đưa lên che miệng biết là mình lỡ lời,cô chỉ nói đùa thôi mà,có nhất thiết phải lạnh nhạt như vậy không?
Anh nâng tay lên chỉ vào mặt cô vẫn giữ thái độ lạnh như băng đe dọa:”Từ lần sau cấm cô được nhắc đến chuyện đó”.

Kyn nghe vậy mà cứ thừ người ra,sau khi não tiếp thu xong những lời lẽ anh nói,anh nhíu mày,gạt tay anh ra khỏi tay mình gần cổ lên cãi:”Anh cũng gọi tôi là bụng mỡ còn gì?Sao tôi lại không được gọi anh là ăn cướp chứ?”.
Torron không nói gì,anh nhìn cô với một ánh mắt phẳng lặng,không một chút biểu cảm,điều này còn đáng sợ hơn trước anh đe dọa cô…
Bất ngờ,anh xoay người bước đi ra đường lớn,Kyn ngu ngơ chạy theo gọi í ơi:”Đi đâu vậy,đi đâu vậy”.
Sau khi đuổi kịp cô bước nhanh song song anh mặt quay sang nhìn Torron gấp gáp nói:”Anh làm sao vậy?Tôi chỉ đùa chút thôi mà”.
“Chúng ta vẫn chưa nói được gì nhiều mà”.
“Đừng đi nhanh như vậy mà”.
Ra đến đường lớn,anh coi cô như người vô hình lải nhải bên cạnh,dơ tay lên vẫy một cái,một chiếc taxi đi ngang qua bỗng rẽ lại chỗ anh…
Kyn còn chưa kịp phản ứng anh đã chui tọt vào ô tô,rồi chiếc xe nhanh chóng di chuyển…
Cô thấy vậy giật mình đuổi theo…không ngừng kêu la:”Này!!!Dừng lại,dừng lại đi”.
Chạy được một lúc cũng thấm mệt,mà chân cô đương nhiên chẳng bằng bốn cái bánh xe ô tô,dừng lại cúi người chống tay vào đầu gối thở hồng hộng,cô bực mình tháp giẩy ném mạnh một phát ra phía trước nhưng ô tô đã đi xa mất rồi…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm,vén tóc sang một bên,người con gái dùng khăn bông nhẹ nhàng lau mái tóc sũng nước,từ người cô toát ra hơi ấm cùng mùi sữa tắm thơm nhẹ nhàng mê người.
Đi vào phòng ngủ…đôi mắt đẹp tình cờ lướt qua màn hình camera,một hình ảnh bắt mặt đập vào mắt…
Một người chẳng rõ giới tính,đôi mũ,ăn mặc kín mít,đeo kính râm và điểm đặc biệt và cũng nổi bật nhất ở con người này là…chiếc khẩu trang màu hồng hình kitty.

Yin không kìm được mà che miệng cười,hôm nay nhất định cô phải vạch trần tên cướp quái dị này!
Không chậm chễ mà cô nhanh chóng thay một bộ quần áo mặc ở nhà,cô rất háo hứng muốn biết tên cướp này là ai và hắn gan to tới mức nào mà dám tìm tới đây để rình rập cả tối lẫn sáng thế này.
Không đi bằng cửa chính,Yin nhẹ nhàng đi ra bằng cửa sau,khi đã nhìn rõ tên cướp đang quay lưng lại với mình,cô nén cười,dón dén tiến lại gần,và rồi…
“Bộp*.
“Ai vậy?”.
“Anh là ai?”.
“Lí do anh rình rập ở đây là gì?”_Yin ngồi xuống ghế salon nhìn tên cướp trước mặt.Cô biết tên cướp là nam căn bản là vì giọng nói hắn lỡ lời thốt ra quá mức nam tính còn pha thêm chút lạnh lùng,nữ giới tuyệt đối không có khả năng sở hữu chất giọng tuyệt mĩ như vậy.
Lil không trả lời mà lên tiếng hỏi:”Chủ nhân ngôi nhà này là cô?”.
“Anh có thể bỏ mọi thứ trừ quần áo được không?”_Yin đưa tay lên che miệng nín cười hỏi.
Nếu cứ để anh mặc thế này mà nói chuyện thì cô tuyệt đối không thể tập trung vào vấn đề được.
Lil cũng làm theo lời cô,cởi bỏ chiếc mũ ra,tháo khẩu trang hình kitty mà anh đã phải miễng cưỡng đeo và cuối cùng là chiếc kính râm…
Yin sau khi nhìn rõ bộ mặt anh thì đơ người luôn,đẹp trai tới mức hoàn mĩ,khuôn mặt lạnh lùng,bờ môi mỏng cương nghị,đôi mắt cứ lẳng lặng nhìn cô trân trân như thể một loại bùa ma thuật mà cô bị hút hồn vào mất rồi.
Không những vậy,anh còn cởi bỏ bộ quần áo kín mít ra ngoài,chiếc áo sơ mi phối ăn ý với chiếc quần bò nhạt tạo nên sự trẻ trung khỏe khoắn,mô hôi đổ ra dính vào chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật từng đường nét vạm vỡ trên người anh…
Yin chính thức bị cuốn vào một mê cung không lối thoát,vẻ đẹp của anh,từ vóc dáng,khuôn mặt,cơ thể…tất cả…đều hoàn mĩ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi