ANH ĐÂY CÓC SỢ VỢ

Mặt đỏ bừng, cầm giẻ rửa chén lên.

Haiz, thực ra, cô vẫn chưa trả lời…

Chậm rãi bước vào nhà, Sở Dư đã ngồi vào bàn học đọc sách.

Chàng trai yên lặng một lát rồi mới đi tới, cầm lấy một cuốn sách.

Dường như Sở Dư không biết cậu đến, không hề ngẩng đầu lên nhìn cậu, cả căn phòng im lặng chỉ có âm thanh lật trang sách.

Sách, sách này đọc chán quá…

Chàng trai xem được một lúc, lén nhìn người bên cạnh, nhịn không được ho một tiếng.

“Khụ…” thấy người bên cạnh nhìn sang, cậu hất cằm, “Sách này chán quá, vừa khô khan lại nhạt nhẽo, tôi đọc mà đau cả đầu, không biết sách này do ai viết nữa!”

“Chúng ta giảng… giảng bài tiếp đi.”

Ánh mắt Sở Dư hơi phức tạp, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, cô mím môi, nhẹ nhàng liếc nhìn quyển sách cậu đang cầm trong tay.

—— Đọc sách ngược, đương nhiên là…chán ngắt rồi.

Cố Thần nương theo tầm mắt cô, bỗng chốc cứng đờ người, vội vàng gấp sách lại ném lên bàn, cậu ngồi ngay ngắn lại, hai mắt nhìn thẳng.

“Nhìn, nhìn gì hả!”

Cậu không dám nhìn Sở Dư, giọng điệu cứng nhắc, “Cậu tưởng tôi đọc không hiểu hả?! Đọc sách ngược là một nghệ thuật đấy biết không?”

Cậu lại nói tiếp, vẻ mặt nghiêm trang không hề xấu hổ, “Bình thường ở nhà tôi toàn đọc sách ngược.”

“À.” Sở Dư cong khóe miệng, à một tiếng, cũng không nói mình tin hay không.

Chàng trai không nghe cô trả lời, đứng ngồi không yên, “Cậu không tin à?”

Sở Dư nhẹ nhàng lật một trang sách, cúi đầu mỉm cười.

“Không tin.”

“Không tin cái gì!”

Cố Thần đứng dậy, thẹn quá hóa giận, “Không cho người ta được đọc sách ngược hả?”

Người bên cạnh gắt gỏng cũng không hề ảnh hưởng đến Sở Dư.

“Cho chứ.”

Cô mỉm cười, không lật sách nữa, ngẩng đầu nhìn cậu đầy dịu dàng, cô nhẹ nhàng đáp, “Đương nhiên là cho rồi.”

Thực ra, Tiểu Cố xù lông trông đáng yêu thật…

Sự bực bội, xấu hổ của Cố Thần bỗng chốc tan biến.

Bị người ta nhìn bằng ánh mắt này, cả người cậu như được ngâm vào hủ mật, vô cùng ngọt ngào, đầu óc trống rỗng.

Phạm… phạm quy rồi!

Sở Tiểu Dư dịu dàng như thế thì cậu làm sao nổi giận được nữa!

…Cho …cho nên tiếp theo cậu phải làm gì đây?

Sở Dư nhìn cậu đứng bất động ở đó, cong môi nở nụ cười, cô nắm lấy tay áo cậu kéo kéo.

“Không phải kêu giảng bài sao? Ngồi xuống đi.”

Chàng trai không có cách nào chống cự, bị cánh tay ấy nắm lấy, không biết làm sao liền ngã xuống ghế ngồi.

Hương thơm nhàn nhạt tiến lại gần, “Giúp tôi giảng bài này đi.”

Sở Dư cầm bài tập không giải được hỏi cậu.

“Hả hả?”

Cố Thần chưa kịp lấy lại tinh thần, theo quán tính mở miệng, “Câu này phải dùng…”

Mùi hương ngày càng đến gần, ánh mắt của cậu bất giác lạc sang nơi khác, không biết… Sở Tiểu Dư dùng dầu gội gì nữa.

“Nên đáp án là…”

Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, còn viết đáp án lên tập, “Chăm chỉ xíu là nghe hiểu hết, cậu hiểu chưa?”

“… Ừ.”

Ngón tay trắng nõn trượt trên trang tập, đến một đề bài, giọng nói mang theo ý cười, “Nhưng mà cậu viết sai chỗ rồi.”

“…”

*cạch*, ngòi bút bị chàng trai ấn gãy.

Cố Thần thẹn quá hóa giận, “Đã bảo chăm chỉ vào mà!”

“Cậu để ý tôi viết chỗ nào làm gì hả?”



Những người vừa yêu nhau lúc nào cũng thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Giảng bài tập không cũng mất cả một buổi chiều.

Âm thanh của mấy ông cụ ở bên ngoài nhà họ Sở đã bắt đầu thưa thớt, xem chừng có nhà ăn cơm sớm nên đã quay về nhà rồi.

Sở Dư nhìn sắc trời bên ngoài dần ảm đạm, cô rút cây bút khỏi tay cậu, “Được rồi, không còn sớm nữa, cậu về đi.”

Cố Thần không muốn về, lầm bầm, “Còn sớm mà.”

“Có phải cậu không biết nhà tôi bình thường ăn cơm trễ đâu, bây giờ về sớm làm gì?”

Sở Dư bỏ bút xuống, cười nói, “Đừng quậy nữa, lát nữa bà Cố sẽ sốt ruột đấy.”

“Bà nội không…”

Lúc cậu ra khỏi nhà bà nói còn nói, tối nay cậu mà tìm được chỗ ăn cơm bà còn vui không hết nữa là.

Nhớ đến bà Cố, Sở Dư dừng lại, gương mặt đỏ bừng.

Chỉ sợ bà Cố không thèm sốt ruột ấy chứ.

Nhìn vẻ mặt của Sở Dư, chàng trai không tình nguyện rầm rì, “Cậu còn đuổi tôi…”

Cậu đã nói bà nội sẽ không sốt ruột rồi mà.

Sở Dư trừng mắt nhìn cậu, bọn họ mới như thế, sao có thể không để cho cậu về nhà được.

Thiếu niên hất cằm, “Đi thì đi!”

Dáng vẻ không cam lòng rời đi.

Cậu bước hai bước, lại quay trở về, vẻ mặt thờ ơ, kiêu căng nói, “Cậu không tiễn tôi hả?”

Quan hệ của bọn họ đã tiến triển tới bước này…

Nhìn ánh mắt lay động kia, Sở Dư đứng dậy, đôi mắt cong lên như vầng trăng, cô nâng váy lên, “Tiễn chứ.”

Vậy còn được.

Chàng trai xấu hổ nghĩ.



“An An đi đâu đó?”

Ở trong sân còn lại ba người, hai người ngồi bên bàn cờ, ông Sở thì ngồi bên cạnh.

Nghe câu này, ông Tôn đang ngồi bên cạnh cũng ngước lên nhìn, thấy hai người một trước một sau đi ra.

Ông Tôn yên lặng nhìn bàn cờ, vẻ mặt phức tạp.

—— Nên kia… sắp chiếu tướng rồi.

“Ông Sở, tụi con ra ngoài một lát…”

“Ừ, đi đi!” Khoảng cách hơi xa, ông Sở không nhìn rõ vẻ mặt cứng nhắc của Cố Thần, nên không nghĩ gì nhiều, liền đồng ý, hai đứa nhỏ ra ngoài cũng bình thường thôi.

“An An mặc ấm vào.” Ông Sở dặn dò.

Nhà bọn họ ăn cơm rất trễ, bây giờ vẫn còn sớm, ra ngoài đi dạo cũng tốt, nhưng phải mặc ấm vào.

“Dạ… Con biết rồi…”

Ông Tôn nghe hai người nói chuyện,vẻ mặt không biết làm sao, nghiến răng hạ một quân cờ.

“Này này!” Ông Sở vừa dặn dò cháu gái xong, quay đầu lại nhìn thế cờ vừa hạ của ông Tôn, bất mãn vỗ đùi, “Lão Tôn, ông đi sai nước cờ rồi.”

Đây không phải là nước cờ chết sao?

Ông Tôn thông cảm nhìn ông, “Bên kia sắp chiếu tướng rồi, ông cứu không nổi đâu.”

“…”

Ông Sở run tay.

Sao ông cứ thấy ánh mắt của ông Tôn… có vẻ đang nhạo báng.



Cố Thần ra khỏi nhà Sở Dư thì thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi lần gặp ông Sở là cậu cứ có cảm giác… chột dạ… khó hiểu.

Ừ, là khó hiểu thôi.

Cậu chẳng có gì chột dạ cả.

Cậu tự an ủi bản thân xong rồi bình tĩnh lại, nhìn người bên cạnh, “Cậu có lạnh không Sở Tiểu Dư?”

Gần tối gió cũng không lớn lắm, nhưng vẫn có cảm giác lành lạnh.

“Không lạnh.” Sở Dư vén tóc ra sau tai, cười khẽ, “Không phải cậu bảo tôi mặc ấm rồi sao?”

Lúc cô đi ra tiễn cậu, Cố Thần cứ bắt cô mặc thêm áo mới cho cô đi.

“Ừ.” Cố Thần gật gật đầu, “Không lạnh là tốt rồi.”

Nói xong cậu chuyển chủ đề.

“Con chó này sủa nghe dữ ghê.”

Trong ngõ nhỏ vắng lặng, nên có thể nghe thấy tiếng chó sủa rất rõ.

“Tôi nghe sao giống con chó Ngao nhà ông Tôn quá.”

Sở Dư cong khóe môi hỏi, “Vì sao?”

Cố Thần nhích lại gần, “Cậu…” nghe.

Lòng bàn tay Sở Dư đột nhiên run lên, nhích lại gần.

Cố Thần nói được một nửa, bỗng ngừng lại, lấy lại tinh thần, “Vì, vì giống chó khác nhau tiếng sủa sẽ khác nhau, có hung dữ, có ngoan ngoãn…”

Cậu nói không ngừng, bắn như súng liên thanh, không thể nào dừng lại được, nói đến đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt thành quyền.

Ngay lập tức, ngón tay chạm vào một cái gì đó mềm mại, ấp áp hơn ngón tay của cậu.

Bấy giờ cậu mới phát hiện, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng được rút ngắn, ngày càng gần hơn.

Bờ vai cậu dễ dàng chạm đến bờ vai gầy gò mảnh khảnh, khiến người khác muốn che chở của cô.

Sợi tóc mềm mại lướt đến tay cậu, còn có sợi khẽ phất qua cánh mũi cậu, mang lại mùi hương động lòng người.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, cậu có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân.

“Chó Ngao sủa vừa lớn lại vừa vang, nghe như đang ‘gào khóc’…”

Tim của cậu cũng đang gào khóc đây này.

Chàng trai cắn chặt răng, cánh tay giật giật.

Hai tay thả lỏng, càng ngày càng tiến lại gần.

Gần hơn tí nữa.

Thình thịch, thình thịch, tim đập ngày càng vang.

Tựa như lơ đãng chạm vào.

Hai tay như chạm phải điện, vội vàng rút về, nắm chặt quần mình.

Lông mi Sở Dư run lên như cánh quạ vỗ.

Chàng trai quên mất mình đang nói gì, miệng cứng đờ ra, bỗng chốc an tĩnh hẳn.



Hai người lẳng lặng đi về phía trước.

Cố Thần nhìn ngõ nhỏ trước mặt, đây là lần đầu tiên cậu thấy con ngõ này lại dài và yên tĩnh đến thế.

Trong ngõ chỉ có tiếng hít thở của hai người, hơi thở người bên cạnh lại đáng yêu đến vậy.

Chàng trai hít vào một hơi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngón tay run rẩy, chầm chậm di chuyển sang bên cạnh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi