ANH ĐÂY CÓC SỢ VỢ

A! Thi xong rồi!” Cuối cùng những ngày tăm tối cũng đã qua, học sinh như đàn ong vỡ tổ tràn ra khỏi cổng trường, ai nấy đều mang vẻ mặt phấn khởi.

Sở Dư và Cố Thần sánh vai bước đi dưới bóng cây, học sinh tốp năm tốp ba đi ngang qua.

“Ngày mai không học à?”

Cố Thần mở miệng.

Sao nghe giọng cậu chứa đầy hờn tủi vậy.

Mấy hôm trước vì sắp phải thi, Sở Dư chưa nắm chắc cơ bản nên phải vội vàng tập trung ôn thi.

Cố Thần không ngốc như lúc cậu ở trước mặt Sở Dư, đương nhiên sẽ không khiến cô mất tập trung, làm chậm trễ việc học, ngược lại, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh giúp đỡ cô ôn tập.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy bực bội, nắm tay cô đùa một chút cũng không thu hút được sự chú ý của cô.

—— Tình địch của cậu chắc chắn là việc học rồi.

Mai đã là thứ bảy, nếu mà học nữa chắc cậu tức chết.

“…Ừ.”

Sở Dư nhìn dáng vẻ tức tối của cậu, cười gật đầu.

Bấy giờ cậu mới thấy vui vẻ hơn xíu.

“Vậy ngày mai cậu ở nhà chẳng phải chán lắm sao?” Cậu nhìn sang, vờ như không thèm để ý, “Thôi, mai tôi dẫn cậu ra ngoài chơi vậy.”

Thuận tiện hẹn hò luôn.

“Đi đâu?” Sở Dư hỏi.

“Đi…” Cố Thần ho một tiếng, “Dù…dù sao cậu cứ đi theo tôi là được.”

Cậu có đem cô đi bán đâu mà lo.



Nửa đêm.

Ánh trăng sáng xuyên qua từ khe cửa.

“Bộ này hơi chín chắn thì phải?”

Chàng trai mặc vest đứng trước gương xoay qua xoay lại, cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.

Cậu đã thử hết mấy bộ đồ, từ kiểu thể thao đến style bình thường hay trưởng thành đều thử đủ, nhưng thử bộ nào cũng không thấy đẹp.

Cậu không nhịn được đăng lên Wechat, “Mấy người nói xem, đi hẹn hò thì nên mặc đồ gì?”

Gõ chữ xong rồi mới nhớ ra danh sách bạn bè có Sở Tiểu Dư, bèn yên lặng xóa chữ “hẹn hò” gõ lại thành “đi ra ngoài.”

Có vài người là cú đêm, giờ này vẫn chưa ngủ.

Trần Thuật trả lời đầu tiên, “Anh Cố mặc gì cũng đẹp, nhưng mà ra ngoài thôi mà, mặc đại là được.”

Cố Thần “Tôi với cậu khác nhau, ra ngoài sao mặc đại được?”

… Câu này khiến cậu ta nhớ đến cảnh tượng khoe khoang vào tối mấy hôm trước, đột nhiên hiểu ra “đi ra ngoài” của Cố Thần có ý gì.

Trần Thuật, “… Không sao, cô ấy thích cậu như thế, cậu mặc gì cô ấy cũng thấy đẹp thôi.”

Tôn Hạo Quảng lẳng lặng nhìn trộm, Trần Thuật bị ngốc đấy à?

Thế mà lại tin Sở Dư có thể…

Tôn Hạo Quảng đỡ trán, mặc gì cũng thấy đẹp, là cảm giác của nhị ca đối với Sở Dư thì có.

Tôn Hạo Quảng bình luận, “Không cần mặc nghiêm chỉnh quá, nếu không sẽ bị gò bó, cũng không thể quá thoải mái, Nhị ca…”

Cố Thần vừa đọc liền thông suốt, cởi bộ vest ra rồi tìm bộ đồ lần trước Sở Dư mua cho cậu.

Bộ này đi.

Nói không chừng có thể nhắc cô, cậu chỉ có một bộ đồ, mua thêm cho cậu một bộ nữa… cũng được, cậu không từ chối đâu.

Cố Thần nhìn đồng hồ, đặt báo thức, lên giường nằm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Còn 6 tiếng nữa là qua ngày mai rồi, rủi sáng mai cậu không dậy nổi thì sao?

***

“… Sớm thế?”

Sở Dư hơi bất ngờ khi thấy Cố Thần, cô chỉ vừa mới ăn sáng xong.

“Ặc.” Cố Thần vờ như không có chuyện gì, “Ra ngoài thôi mà, đàn ông không cần thay đồ, trang điểm, thì mất bao lâu?”

“Một phút thôi mà.” Cậu khoát khoát tay áo.

Lúc này, chàng trai đã quên mất chuyện mình tối qua thử đồ suốt mấy tiếng đồng hồ.

Dù sao Sở Tiểu Dư cũng chả biết.

Sở Dư gật đầu, không nghĩ gì nhiều, “Vậy cậu chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo đã.”

“Đi đi.” Cố Thần tìm chỗ ngồi xuống.

Ừ, nghe nói con gái khi ra ngoài với người mình thích, thay đồ không đã mất mấy tiếng, may mà cậu đến sớm.

Sau đó chưa đến 10 phút, Sở Dư đã bước xuống.

“Sao nhanh thế?” Cố Thần sửng sốt, hơi bất mãn.

Không phải càng thích thì càng căng thẳng hay sao?

Sở Dư khó hiểu nhìn cậu, “Sợ cậu chờ lâu đó.”

“Ờ.” Cơn bực nhanh chóng biến mất, chàng trai cong khóe miệng, “Đi thôi.”

***

Cố Thần dẫn cô đến trung tâm thương mại.

Nắm tay cô, ngó nhìn lung tung không mục đích.

“Cậu muốn mua gì hả?” Sở Dư hỏi.

“Không có.” Cố Thần cứng đờ, “Tôi chỉ dẫn cậu đến đây đi dạo thôi.”

Đến một cửa hàng đồ nam, cậu hắng giọng rồi nhìn cô, “Cậu… có muốn mua gì không?”

Ví dụ như, mua quần áo cho cậu, vân vân và mây mây.

Sở Dư lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Không có.”

Chàng trai đơ ra, bước chân nặng trịch, “Vậy đi thôi.”

Nói đi nhưng lại không đi về phía cửa mà cậu lại nắm tay cô bước lên tầng trên.

Đi được một lúc, lại vô tình hỏi, “Hôm nay có thấy tôi khác không?”

Ví dụ như bộ đồ cậu đang mặc.

Sở Dư quay đầu nhìn cậu, tay động đậy, ánh mắt chứa ý cười, “Tiểu Cố đẹp trai hơn xíu nè.”

Cô… cô ấy thấy mình đẹp trai!

“Đương… đương nhiên!” Cố Thần hất cằm, đôi tai đỏ ửng, ánh mắt sáng bừng, “Cậu tinh mắt đấy!”

Cậu nhìn cô, đột nhiên nhỏ giọng nói, “Hôm nay cậu cũng rất đẹp ~”

Cậu nói thật.

Trong mắt cậu, ngày nào cô cũng đẹp, hôm nay lại diện một bộ đồ mới, tóc chải gọn gàng, rất nổi bật.

Nói xong, mặt cậu đỏ bừng, nắm tay cô nhìn chằm chằm bảng hiệu phía trước.

Sở Dư ngẩn người, đột nhiên thấy hơi ngại ngùng.

Hai người im lặng đi dạo một lúc.

Lúc Cố Thần lấy lại tinh thần, cậu chợt nhớ ra lúc nãy chuyện cậu định nói… không phải là cái này.

Đảo mắt một cái, cậu hỏi, “Sở Tiểu Dư, cậu có cảm thấy gần đây tôi cao hơn không?”

“Dạo này tôi ăn hơn nhiều, thấy mình hình như cao thêm 2 cm.”

Sở Dư xoay người, nhìn dáng vẻ của cậu, “Cao à? Lát về nhà đo thử xem.”

Nghĩ nghĩ cô lại nói tiếp, “Nhưng mà cái này không liên quan đến việc ăn nhiều hay ít đâu.”

Chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng, đa phần đều do gen di truyền, nên đừng bắt cô ngày nào cũng ăn nhiều nữa.

“Sao lại không liên quan?!” Chàng trai quay đầu, cao giọng nói, “Bởi vì cậu ăn ít nên mới lùn đấy, cậu nhìn cậu đi… ốm chỉ còn mỗi bộ xương khô.”

Sở Dư bất lực, cô có thịt nha…

Đi ra xa, Cố Thần nhỏ giọng lầm bầm, “Về sau tôi phải giám sát cậu…”

Rất nhanh đã ra khỏi phạm vi của cửa hàng đồ nam, cậu bỗng nhiên muốn vào, cậu muốn nói… cũng không phải cái này mà.

Cố Thần dừng bước.

Sở Dư bước đi, hai tay đang nắm kia không hề động, cô quay lại hỏi cậu, “Sao thế?”

Cố Thần há miệng thở dốc, “Cậu…” giúp tôi mua một bộ đồ.

Nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, cậu cắn chặt răng, cố lấy tinh thần, “… Có thấy quần áo tôi hơi ngắn không?”

Ý chí bỗng dưng bị dập tắt một nửa.

… Có phải nên mua thêm một bộ không.

“Hả? Không có.” Sở Dư nhìn cửa hàng quần áo, buồn cười lắc đầu.

Nói xong cô nắm tay cậu đi về hướng khác, “Đi thôi.”

Cố Thần muốn bùng nổ!

Cậu đã nói rõ ràng như thế rồi mà!

“Sở Tiểu Dư!” Cậu thở gấp nắm tay cô đi đến cửa hàng quần áo kia, “Tôi mặc kệ, cậu phải lựa cho tôi một bộ, tôi muốn mặc đồ mới rồi mới đi!”

Cô không mua cậu sẽ không đi!

Đi được một lúc, phát giác đằng sau không có âm thanh, bước chân của Cố Thần chậm lại, có phải là… có chỗ không đúng không?

Đợi… đợi tí, hướng này không đúng rồi!

Chàng trai cứng đờ người, hướng mà Sở Tiểu Dư dắt cậu đi với hướng cậu muốn đi, là một mà…

Mà hướng ra cửa và hướng đến cửa hàng quần áo nằm ngược nhau.

Cho nên… Sở Tiểu Dư định dẫn cậu đến cửa hàng?

Vừa nghĩ thế cậu liền giật mình.

Mắt Sở Dư cong như vầng trăng, nhìn cậu cứng ngắc quay lại không khác gì cương thi, chớp chớp mắt, ý cười lan ra.

Cô chậm rãi chọt chọt thắt lưng cậu, “Sao lại không đi nữa?”

**

Cố Thần xém tí nhảy dựng lên, nghiến răng đi theo cô, gương mặt đỏ bừng, thoắt xanh thoắt trắng, quan trọng là, khóe miệng cậu cứ cong lên, không giống cười cũng chả giống khóc.

Suốt đường đi, ai nấy đi qua đều quay lại nhìn cậu.

—— Phắc, bị bệnh à…

Đến lúc mua đồ xong mặt cậu vẫn chưa hết đỏ…

***

Lần này Sở Dư chọn rất nhiều đồ, đặc biệt lựa cho cậu.

Lúc ra khỏi tiệm, nhìn vẻ mặt sưng sỉa đầy xấu hổ của cậu, Sở Dư nhịn cười, bình tĩnh hỏi, “Còn sưng sỉa nữa, Tiểu Cố, cậu không thích mấy bộ đồ này hả?”

Giọng nói như mang theo nỗi oan ức.

“Không có!” Chàng trai vừa nghe thế, chẳng còn cảm giác ngại ngùng nữa, vội vàng quay đầu nói, “Tôi thích, tôi thích, cậu đừng…” khóc mà.

Lời chưa dứt đã vội nuốt trở lại khi nhìn thấy ý cười trong mắt Sở Dư.

—— Gương mặt nháy mắt đỏ thành mông khỉ.

“Phì…” Sở Dư không nhịn được nữa, cong môi nở nụ cười.

“Sở Tiểu Dư!” Thiếu niên thẹn quá hóa giận, “Cậu!”

Ý cười trên mặt Sở Dư càng lúc càng nhiều, ánh mắt như chứa cả một bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh lóa cả mắt.

Sự tức giận bỗng chốc biến mất, cậu lấy tay che mắt cô lại, hạ giọng nói, “Sao cậu lại hư thế chứ!”

Hư quá…

Cứ khiến cậu bị cuốn theo tâm trạng của cô, đến nỗi không thể nào tức giận được.

Vậy mà cậu lại thích mới chết chứ.

Trước mắt Sở Dư bỗng nhiên tối đen, giọng nói của cậu như đang nỉ non bên tai, ngập tràn cưng chiều, cảm giác khó nói rõ nhưng lại khiến lòng cô tê dại, truyền khắp cả người.

Ánh mắt cô càng thêm ngọt ngào.

“Quên đi, không so đo với cậu!” Cậu mở miệng, bỏ tay đang che mắt cô ra.

“Đàn ông phải rộng lượng, đi, đi chơi thôi!”

Sở Dư cúi đầu mỉm cười, đi theo cậu.

***

Rạp chiếu phim.

Sở Dư nhìn bảng hiệu, nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn cậu một cái.

Nếu như cô nhớ không lầm, cậu không thích xem cái này.

Cố Thần thấy cô đang nhìn về hướng đó, giấu đầu lòi đuôi giải thích, “Dạo, dạo này nghe nói có vài bộ phim bom tấn, tôi đưa cậu đi mở mang kiến thức.”

Cố Thần đắc ý, cậu đã tìm xem vài cuốn tiểu thuyết rồi.

—— Đọc nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không phải đọc không.

“Khụ,” Cậu hắng giọng, hai tai ửng đỏ, vội lảng sang chuyện khác, “Phim kinh dị này có vẻ hay đấy, chúng ta vào xem nhé.”

Trong tiểu thuyết có nói, lúc đi xem phim, nhất định phải xem phim kinh dị, đến lúc đó… có thể… khoe ra bản lĩnh đàn ông của bản thân.

Bộ phim kinh dị này… được xưng là bộ phim dành cho tình nhân đó.

Sở Dư nhìn thoáng qua poster phim, không nói gì, mặt ửng đỏ gật đầu.

***

Người trong phòng chiếu phim không nhiều lắm.

Có khoảng 5 6 người, nhưng đều đi có đôi có cặp.

Mấy bạn nam nhìn nhau, rất ăn ý chọn vị trí cách xa nhau, kiếm một góc để mình và bạn gái ngồi.

Ánh mắt Cố Thần lơ đãng lướt qua, tựa như tùy ý chọn đại một chỗ nhưng lại cách bọn họ khá xa.

Ánh đèn trong phòng chiếu tắt đi.

Cố Thần đưa hộp bắp và ly nước ngọt vừa mua cho Sở Dư cầm, “Khụ, lát nữa đừng sợ nhé.”

Cố Thần sờ sờ mặt mình, thấy may mắn vì trong phòng khá tối, “Nếu sợ thì tôi, tôi tôi ở đây, anh đây không sợ mấy thứ đó!”

“… Được.”

Sở Dư mím môi, lông mi run run, nhận lấy đồ cậu đưa.

Mở đầu phim là cảnh mấy người định lên thuyền du ngoại.

Từng phút trôi qua, mạch phim dần đẩy nhanh, nội dung ngày càng chặt chẽ.

Trong bóng tối, Cố Thần ngồi không yên, lát nữa Sở Tiểu Dư sợ hãi nhào vào lòng cậu, cậu phải an ủi cô thế nào đây?

Ôm thật chặt? Hay là hôn an ủi?

Hô hấp như bị tắc nghẽn, hình như hơi nóng, cậu mất tự nhiên nhìn màn hình, hai tay kéo dây kéo trên áo khoác ra.

—— Lát nữa Sở Tiểu Dư nhào đến, rủi như mặt cô ấy đụng vào dây kéo thì sao? Thôi cứ nhào vào lòng cậu đi, khụ, ngực cậu ấm lắm, ấm áp nên không sợ ma nữa.

Lúc nữ chính đang soi gương.

Bỗng nhiên hét lên “A a a a a!” tiếng hét chói tai vang lên trong phòng.

Mấy cô gái phía trước bất ngờ thét chói tai, tiếng bạn trai ngồi kế bên an ủi vang lên.

Sở Tiểu Dư bên cạnh cậu lại không có phải ứng gì, còn nở nụ cười, Cố Thần hít vào một hơi, đừng nóng, chưa tới cảnh ** mà.

Cậu động đậy, sửa lại tư thế ngồi, ưỡn lưng lên.

—— Tư thế này lát nữa Sở Tiểu Dư nhào vào sẽ dễ hơn.

Rất nhanh, rất nhanh, Cố Thần nhìn màn hình, cậu vừa mới tra thử, đoạn ** của phim này sẽ xuất hiện vào mấy phút nữa, nghe nói là cảnh đáng sợ nhất, tất cả bạn nữ sẽ nhào vào lòng bạn trai.

Cố Thần chuẩn bị tư thế, kéo áo ra, im lặng dang hai tay.

Đến đây nào —-

“A!!”

Trong phòng chiếu phim vang lên tiếng thét chói tai của mấy bạn nữ.



Cố Thần chờ ba giây, vẫn không thấy ai nhào tới.

… Sao lại thế này?!

“Ngoan, đừng sợ…”

“Ưm…” Phía trước vang lên tiếng hôn nhau, trên màn hình chiếu gì chắc bây giờ chả ai thèm quan tâm nữa.

Chàng trai không nhịn được nhìn sang người bên cạnh.

Cố Thần phát hiện người ngồi cạnh đang chậm rãi nhai bắp rang, cậu há miệng thở dốc, giọng nói hơi kỳ quá, “Sở Tiểu Dư, cậu, cậu có sợ không?”

Sở Dư mỗi lần làm gì cũng đều chăm chú, nghe thế cũng không chú ý chỉ lắc đầu trả lời, “Không.”

“… À.”

Cố Thần yên lặng thả hai tay xuống.

***

Nhân viên bán vé cảm thấy thật kỳ lạ.

Rõ ràng cùng một bộ phim, nhưng người bước ra đều có tâm trạng khác nhau. Mấy đôi tình nhân lục tục bước ra, không khí vô cùng ngọt ngào, vẻ mặt nhà trai đều bừng sáng hẳn lên.

Duy chỉ có một đôi cuối cùng, trai xinh gái đẹp, không phải tình cảm giữa bọn họ không tốt, chỉ nhìn không khí quanh họ thôi cũng biết tình cảm rất tốt, nhưng vấn đề ở đây là, rõ ràng tình cảm rất tốt, nhưng lúc chàng trai bước ra, mặt mày méo xệch, còn hơi uể oải.

Quái… Nhân viên bán vé yên lặng cúi đầu.

… Không lẽ anh chàng kia sợ ma? Không đem lại cảm giác an toàn cho bạn gái?

“Sao vậy?” Sở Dư thấy cậu dừng bước nên hỏi.

“Không có gì.” Cố Thần nhìn chằm chằm mấy cặp đôi đằng trước, cảm thấy ghen tị, sai ở đâu vậy hả, vì sao cậu không được như thế chứ!

Nhìn theo ánh mắt của cậu, Sở Dư liền hiểu ra.

Xem phim kinh dị… hình như không phải xem phim thật…

Cô dời mắt, nhìn xuống sàn nhà.

Cố Thần suy nghĩ một lát, lại kéo cô đi sang bên cạnh, hất cằm đầy kiêu căng, “Cậu thấy bộ phim kinh dị này hay không?”

Cậu liếc nhìn cô, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nói nhanh, “Cũng không tệ lắm nhỉ.”

“Tôi nhớ bộ phim lúc nãy còn kinh dị hơn phim này, chúng ta lại xem thử đi.”

Đàn ông gặp quỷ rồi!

Cô không sợ thì thôi, cậu sợ là được!

Tác giả có lời muốn nói, Cố Tiểu Gia OS: Tôi sợ! Cần lắm một cái ôm ấm áp!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi