ANH ĐÂY CÓC SỢ VỢ

Cố Thần bỗng dưng có dự cảm không tốt.

Có phải cậu đã bỏ qua điều gì không?

Cuối cùng, dự cảm của cậu đã trở thành sự thật.

Cố Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh vợ mình, rồi lại nhìn sang người vừa đến tiễn cậu thì mới nhớ ra mình đã bỏ qua chuyện gì.

Cuộc sống luôn khiến bạn cảm thấy khi mình sắp lên đến đỉnh núi, thì bỗng nhiên một trận gió nổi lên, cuốn bạn ngã xuống vực sâu.

Giờ đây Cố Thần đã nhận ra, cậu chính là người vừa ngã xuống vực sâu ấy. Những suy nghĩ tươi đẹp đã biến thành “hoa trong gương, trăng trong nước”, gió vừa thổi qua liền biến mất không còn.

Lại nghĩ đến thời gian nửa năm, Cố Thần trước nay chưa từng sợ điều gì bây giờ lại bắt đầu lo lắng.

Hiện tại, cậu có thể nói không đi có được không?

Nửa năm không được gặp nhau… sẽ chết người đấy.

—— Không được.

Cuối cùng Cố Thần vẫn không tình nguyện chuẩn bị rời đi. Sở Dư và anh Sở đứng tiễn cậu.

Lúc lên xe, chàng trai không nén nổi đột nhiên mở cửa xe chạy xuống, kéo người kia ôm vào lòng thật chặt, vuốt ve không rời.

“Sở Tiểu Dư ~”

Sắc mặt anh Sở trầm xuống nhưng cũng không nói gì.

Sở Dư đưa tay ôm lấy eo cậu, ngón tay nắm góc áo cậu thật chặt.

Cô bỗng nhận ra rằng, cậu sắp đi thật rồi.

Chàng trai cảm nhận được động tác của cô, cánh tay đặt phía sau lưng cô khẽ dùng sức, cậu hung hăng hôn lên trán cô một cái, sau đó hít một hơi thật sau, buộc mình buông tay ra.

Cậu nói như ra lệnh, “Phải nhớ tôi đấy.”

Cậu quay người rời đi, sóng lưng thẳng tắp không dừng lại một giây nào.

Chiếc xe màu đen càng lúc càng xa, nhanh chóng rẽ hướng rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Anh Sở do dự, “Em có muốn anh gọi cậu ta quay về hay không?”

Anh bỗng nghĩ đến, Cố Thần phải đi hơn nửa năm, em gái dịu dàng của mình sẽ cô đơn một mình. Dù anh không ưa thằng nhóc kia nhưng phải thừa nhận một điều là cậu ta chăm sóc em gái mình rất tốt.

Sở Dư sững sờ, cảm xúc vừa nãy biến mất, ánh mắt sáng long lanh, cô cười nói, “Không muốn.”

Cô kéo tay Sở Phong, chuyển chủ đề, “Anh tốt với em quá.”

Cố Thần nên là một chú chim bay lượn bốn phương. Cô không nên và cũng sẽ không trở thành gánh nặng của cậu.

**

Phía bên này.

Cố gia.

Ông Cố nhàn nhã khẽ hát, chắp tay sau lưng quay về. Ông nhìn bà Cố đang ngồi thêu thùa trên sofa.

“Bà không muốn nói gì hả?”

Bà Cố lúc nào cũng yêu thương Cố Thần, nhưng lần này lại không đi tiễn cậu.

Bà Cố đẩy đẩy kính lão, “Sao ông lại không đi?”

Cố Thần đã không còn là trẻ con, đi huấn luyện cũng không phải là lần đầu. Hơn nữa chuyện này rất có lợi cho tương lại của cậu, chỉ có điều là lần này đi hơi xa, không nằm trong tầm mắt của bọn họ mà thôi.

Về chuyện xin nghỉ nửa năm, tạm không bàn đến chuyện chậm trễ việc thi đại học, bởi vì tuy đại học là chuyện quan trọng đối với người khác, song với gia đình như bọn họ thì đó cũng chỉ là một cuộc thi phổ thông thôi.

Đậu thì tốt, không đậu cũng không sao cả.

Ông Cố hừ hừ hai tiếng, không thèm trả lời câu hỏi của bà, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Trưa nay tôi muốn ăn thịt.”

Mấy ngày rồi chưa được ăn thịt, bây giờ cứ gặp người là ông lại ngửi ra mùi thịt, dạ dày không khỏe, ăn một hai lần chắc không sao đâu.

Bà Cố cúi đầu tiếp tục may vá, cười tủm tỉm nói, “Ừm.”

Ông Cố vểnh râu, trừng mắt, “Ý bà là sao!” Còn bày ra vẻ mặt này cho ông xem.

Nhìn bà Cố không thèm để ý đến mình, ông hậm hực ngậm miệng lại. Sau đó lại nghĩ nghĩ, ông vui vẻ hẳn, không phản đối nghĩa là đồng ý rồi. Bây giờ ông đi nói với bảo vệ đây!

Ông lão vui vẻ chắp tay sau lưng bước ra ngoài, miệng khẽ hát mấy câu. Nếu chú ý nghe có thể nghe được ông đang hát,

“Mùa xuân vừa đến trăm hoa đua nở. Đưa tay cắt thành một chữ song hỷ, người cũng xứng đôi a, thành đôi, thành đôi thành đôi.”

Ông lão đi càng lúc càng xa, đắc ý vểnh râu, “Chữ hỷ thành đôi, người cũng xứng đôi. Chữ hỷ thành đôi, người cũng xứng đôi…”

Ông Cố bỗng hắt hơi một cái, khẽ lầm bầm, “Ai đang mắng tôi đấy?”



Suốt kỳ nghỉ Quốc Khánh, nói Sở Dư dẫn anh Sở đi chơi khắp nơi, thì chẳng bằng nói anh Sở đi chơi cùng cô.

Anh Sở có rất nhiều chuyện phải làm trong gia tộc, anh ở lại đây mấy ngày rồi rốt cục cũng phải quay về.

Lễ Quốc Khánh qua đi, học sinh bắt đầu đi học lại.

Tôn Hạo Quảng thấy Sở Dư đi có một mình thì hơi kinh ngạc. Cô giải thích vài câu thì cậu hiểu ra ngay.

Hồi xưa, mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè, anh Cố của cậu cũng hay đi lên núi huấn luyện, thường xuyên biến mất không thấy bóng dáng, thậm chí còn lố quá thời gian khai giảng, bọn họ cũng đã quen rồi.

Nghĩ lại, đây là học kỳ đầu tiên Cố Thần xuất hiện vào đúng ngày khai giảng.

Sở Dư im lặng lắng nghe, cũng không nói gì thêm.

Hờ hững, lạnh lùng, dường như không có gì khác so với lúc trước.

***

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Mùa xuân dần đến gần.

Không khí vui mừng dần dần lan tỏa, những con hẻm quạnh quẽ cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Sở Dư đi theo ông Sở gặp vài người bạn của ông, ông Sở cũng biết cô thích yên tĩnh, những người còn lại không nhất thiết phải gặp, ông cũng không ép nên bảo Sở Đằng Phi đưa cô quay về viện.

Gần đây Sở Đằng Phi có chuyện phải ra ngoài, vất vả lắm mới quay về nhà.

“Chậc.” Sở Đằng Phi gác chân lên, chậc một tiếng, “Anh nói này An An, Tết đến nơi rồi mà em còn đọc sách hả. Em không thấy chán ư?”

Em họ anh trông hờ hững là vậy, nhưng không ngờ lại thích đọc sách như thế, sắp đến Tết rồi mà vẫn không nỡ buông sách.

Sở Dư hơi thất thần, cô dường như nhớ đến dáng vẻ ghen tuông với cuốn sách rồi nhõng nhẽo than chán với cô, khóe môi bất giác nở nụ cười, “Anh họ muốn làm gì?”

Sở Đằng Phi suy nghĩ một lúc, hình như không có gì để làm cả, mấy trò cậu chơi cũng không thể dẫn em gái ngoan của mình theo chơi được.

“Hay mình đánh một bàn game đi?”

“… Game??” Sở Dư khép sách lại, cũng không thể nói không.

Sở Đằng Phi nhìn sang em họ chỉ cần ngồi xuống thì yên tĩnh như một bức tượng, cậu không thể tưởng tượng được dáng vẻ ngồi trước máy tính chơi game điên cuồng của cô…

Đôi môi mấp máy, cậu thấy mình chắc bị điên rồi mới nghĩ ra cái ý kiến nhảm nhí này. Nhưng em họ cứ nhìn cậu chằm chằm khiến cậu không thể đổi ý…

Mẹ nó, gặp quỷ rồi!

Sở Đằng Phi lỡ đâm lao rồi phải theo lao, cậu nhéo nhéo mi tâm, bật máy tính lên tải trò chơi, sau đó giải thích cách chơi cho cô biết, “Cái này này, đây là trò chơi đối chiến 5 vs 5, bản đồ là…”

Sở Dư nghe cậu giải thích quy tắc trò chơi một lần. Hai người ngồi trước máy tính bắt đầu vào game. Biết em họ mình là tân thủ, vẫn chưa nắm rõ quy tắc, cũng không biết gì về mấy anh hùng. Sở Đằng Phi trở thành một người anh trai có tâm, phổ cập cho Sở Dư về những kỹ năng anh hùng thường gặp trong game.

Sở Đằng Phi cũng là một nhân vật khá nổi tiếng trong game, vừa vào đã có người mời cậu đến đánh một trận. Cậu không thể bỏ rơi Sở Dư nên dẫn cô theo.

“Em theo anh!”

Nhưng đàn ông cũng không được cẩn thận, mấy chỗ không nhớ rất nhiều, lúc chém giết hăng máu cũng không còn nhớ đến ai, kẻ địch là người nổi tiếng, Sở Dư chết ngay khi vào trận.

Đương nhiên, ván này thua chắc.

Sở Đằng Phi sờ sờ mũi.

Sở Dư không giận, khóe mắt cong cong, “Tiếp tục đi.”

Hai người chơi game cả buổi trưa. Cuối cùng, Sở Đằng Phi nhún vai vỗ vai Sở Dư, “Em họ à, lối đánh của em thế này, nếu đối phương không ngốc thì thắng chắc.”

Có vài cô gái rất giỏi, nhưng rõ ràng không phải là em họ của cậu.

Sở Đằng Phi không nhịn được trêu cô, “Anh thấy em đời này đừng nghĩ đến chuyện thắng 1vs1 nữa.”

Sở Dư bỗng nở nụ cười, không, cô sẽ thắng.

Nghĩ đến cái gì, cảm xúc của cô khẽ động, đổi đề tài, “Ăn cơm không?”

Sở Đằng Phi gật đầu đồng ý.



Ngày Tết dần đến gần.

Nhà nhà dán câu đối, người nhà họ Sở cũng bắt đầu quay về đón giao thừa.

Đại gia đình tập hợp nên rất náo nhiệt, Sở Dư gọi điện thoại cho ba mẹ và anh trai xong thì ngửi thấy hương thơm từ phòng bếp tỏa ra.

Tuy tay nghề của mợ cả và mợ hai không giỏi nhưng thức ăn đều mang hương vị thường ngày. Ít khi ở nhà nên bọn họ muốn trổ tài trong bữa cơm tất niên này.

Ban đêm, đại gia đình ăn cơm xong thì tập trung ở phòng khách chờ đón giao thừa. Đây cũng là lần đầu tiên gia đình đón giao thừa đông đủ như thế. Mọi năm đều có người đón Tết tại đảo Điếu Ngư.

Sở Dư định tắt điện thoại, nhưng nghĩ đến điều gì đấy mà lại đặt nó xuống.

Vừa 12 giờ, điện thoại bắt đầu có tin nhắn báo đến.

Hàng mi Sở Dư động đậy, cô kiểm tra thử, có Tôn Hạo Quảng, Trần Thuật, có Lý Linh Linh ngồi trước cô, và nhiều người khác.

Nhưng đến khi kéo đến cuối cũng không còn tin nhắn nào khác, Sở Dư dừng tay cụp mắt, để điện thoại xuống.

Mùng một Tết, mọi người trong viện đều quen biết nhau nên con cháu đi khắp nơi trong viện để chúc Tết.

Sở Dư là cháu ngoại nên không đi nhiều. Lúc đến nhà họ Cố, bà Cố ngồi trên sofa, có một người phụ nữ mặc quân trang rất nghiêm túc ngồi gần bà.

Bà Cố quay người lấy một bao lì xì được thêu bằng tay đưa cho Sở Dư, trên bao lì xì được thêu hoa văn bình an đơn giản, nhưng nhìn rất tinh xảo, “Bé ngoai, tiền lì xì con không được từ chối đâu đấy.”

Người phụ nữ mặc quân trang ngồi bên cạnh kinh ngạc.

Có lẽ người ngoài không biết, nhưng gia đình họ rất rõ ràng, bao lì xì này là chính tay bà Cố thêu, chỉ phát cho người trong nhà, đại biểu cho thân phận người nhà, người ngoài không có.

Bà Cố cười tủm tỉm nhìn cô.

Sở Dư sờ chữ Cố nho nhỏ trên bao lì xì, khép hờ mắt rồi cầm lấy, “Con cám ơn bà.”

Sở Đằng Phi ầm ĩ, “Ai, bà bất công quá, em họ con vừa về nước là con không còn địa vị gì cả. Sao con lại không có lì xì chứ!”

Bà Cố bật cười ha hả, “Trái tim bà có hơi rộng ở bên trái, nên bất công một chút.”

Cả nhà cười vang.



Từ mùng hai bắt đầu có người lục tục đến nhà chúc Tết. Sở Dư không thích ồn ào nên tránh mặt.

Không hiểu sao, Sở Dư cứ nhìn cánh cửa trước mặt mà ngẩn người. Đây là nhà họ Cố. Cô quay người đi, trên nền đất tuyết rơi một mảng mềm mềm ướt ướt, khi đạp lên lại vang lên vài tiếng “xẹt xẹt.”

Sở Dư vươn tay, nhìn một mảng trắng xóa trước mặt. Tựa như cả đất trời chỉ còn mỗi cô, yên tĩnh, lạnh lẽo.

Cô bỗng đăng lên tường nhà trong Wechat.

Sở Dư, “Tuyết rơi rồi.”

—— Cố Thần, mình nhớ cậu lắm.

***

Thời gian trôi qua vùn vụt, đảo mắt một cái, sắc đỏ của câu đối trên tường đã phai màu.

Tháng hai đã tới, cách sinh nhật Sở Dư ngày càng gần.

Trên đường, một chiếc xe chạy như bay, không kịp chờ đợi chạy đến nơi nào đó.

“Ông ngoại.” Sở Dư từ nhà bước ra, cô mặc rất dày, áo lông xù màu trắng che gần hết gương mặt lộ ra đôi mắt long lanh. Cô cầm một cái áo khoác dày khoác lên cho ông Sở, “Ông mặc áo khoác đi.”

Thời tiết thủ đô khá lạnh, đã tháng hai dương lịch rồi nhưng vẫn còn rất lạnh, thỉnh thoảng lại có vài trận tuyết rơi.

Bây giờ tuyết vẫn đang rơi, nhẹ nhàng rơi xuống trong khoảng trời trắng xóa, mỗi lần có người bước vào sân lại vang lên tiếng “xẹt xẹt”.

Ông Sở cứ khăng khăng không chịu nhận mình đã già, ông rất thích chống gậy ra ngoài đi dạo trong thời tiết thế này.

Ông Sở lên tiếng, nhưng lại không dám cởi áo xuống, “Được rồi, được rồi, ông ngoại mặc mà.”

Ông nói xong lại giục Sở Dư đi vào nhà, bên ngoài lạnh lắm, dễ bị cảm.

Sở Dư cười cười, lạnh đến nổi đỏ cả mặt, làm gương mặt vốn trắng nõn của cô thêm xinh đẹp, khuyên ông lão quay về.

Quay về phòng, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, xe cộ di chuyển trên đường bắt đầu ì ạch, đèn xe lập lòe nhấp nháy, xếp thành một hàng dài.

Trong một chiếc xe đang bò trên đường.

Người ngồi ghế lại đập một cái lên tay lái.

Khẽ dời tầm mắt là có thể nhìn thấy đường cong mạnh mẽ của chiếc cằm, cùng ánh mắt đen láy đang nôn nóng, mong chờ, hận không thể mọc cánh mà bay về ngay, nhưng hàng xe trước mặt lại xấp thành một hàng dài.

Sắc trời dần tối, ánh chiều tà chỉ còn một nửa bầu trời.

Chiếc xe dừng lại trước ngõ nhỏ, người đó bước xuống với những bước chân vội vã…

Đến cánh cổng nhà nào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi