ANH ĐÂY CÓC SỢ VỢ

“Đây là…” Ông Sở cúi xuống định nhặt lên giúp cậu, nhưng chỉ nói được nửa câu đã thấy nội dung bên trên.

Trong chớp mắt, ông giận đến mức gương mặt vặn vẹo.

“Thằng khỉ! Ông đây mà không đánh chết mày thì ông mang họ mày!”

Hèn gì… hèn gì lúc trước cái thằng trùm quậy phá này lại cứ khăng khăng đòi dạy kèm cho An An nhà ông! Giờ nhìn lại đúng là không tốt lành gì!

Ranh con!

Bé tí đã biết dùng gương mặt kia lừa gạt An An ngoan của ông!

Cố Thần định phản kháng nhưng nhớ đến đây là ai thế là thu tay lại.

“Ông ngoại! Ông ngoại nghe con nói đã, con và Sở Tiểu Dư…”

“Nói con khỉ!” Vừa nói xong, gương mặt ông Sở trong nháy mắt nhăn lại, nhìn xung quanh rồi không biết từ đâu lôi ra cây chổi.

CÒN DÁM GỌI ÔNG LÀ ÔNG NGOẠI!

“Ông ngoại, ông bình tĩnh lại đã…”

Nếp nhăn trên mặt ông Sở cũng run lên, cứ nghĩ đến… thằng nhóc này lòng lang dạ thú nhưng cứ giả vở ngoan ngoãn trước mặt ông, không biết lúc trước đã lừa gạt An An trước mặt ông bao nhiêu lần rồi!

An An ngoan của ông còn chưa trưởng thành nữa đó!

Cố Thần không dám đánh trả, chỉ có thể tránh né, “Ông ngoại, con thích…”

Ông Sở không thèm nghe, cứ đánh tới tấp.

Đến khi đánh mệt rồi ông liền ném cây chổi sang một bên, đóng cửa lại, “Đi! Đi đi! Tránh xa ông mày ra!”

Cố Thần xoa bả vai, tiếp túc gõ cửa, “Ông ngoại mở cửa ra đã, hai chúng ta nói chuyện được không!”

“Ông ngoại, sau này, Sở Tiểu Dư nhất định là…”

Cậu vô cùng kiên trì.

Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại… tiếng gọi cứ như giọng ma quỷ vang bên tai, ông ngoại cái con khỉ!

Ông Sở uống hai chén trà mà vẫn chưa hết giận.

Quan trọng nhất là… vừa nghĩ đến mình đã từng giúp thằng khỉ gió này bao nhiêu lần… Ông Sở thẹn quá hóa giận, tức càng thêm tức.

***

“Sao thế này?”

Ông Tôn chắp tay sau lưng bước tới, đôi mắt sáng bừng, thấy gương mặt bầm tím của cậu, ông như nghĩ đến cái gì, “Bị ông Sở phát hiện rồi?”

Ông Sở có thể coi là một người không có đầu óc nhất trong nhóm bọn ông. Nhưng ông ấy vẫn có thể đạt được vị trí như bọn họ cũng là nhờ vào sức mạnh của mình.

Công trạng của ông đều nhờ vào sức lực, vô địch, dũng mãnh. Bây giờ bị ông ấy phát hiện, đặc biệt là dáng vẻ ngốc nghếch khi ấy của mình… đánh Cố Thần một trận là còn nhẹ chán.

Ông đoán có khi sau này mỗi lần gặp, ông Sở sẽ xách dép lên mà đánh.

Đáng tiếc là ông không được thấy.

Cố Thần cứng đờ người, cậu mất tự nhiên hỏi, “Ông ngoại… ông biết ạ?”

“Gọi ông ngoại luôn rồi…” Ông Tôn bật cười nhìn cậu rồi bảo cậu tránh ra, chắp tay đi tới, “Để ông gọi giúp con.”

Lúc nãy không được nhìn, bây giờ có thể nhìn rồi.

Trong nháy mắt Cố Thần liền hiểu rõ, cậu im lặng.

Ông Tôn ung dung đứng đó, chờ một hồi mới gõ cửa.

Ông Sở đứng bên trong nhà một lát, thấy bên ngoài im lìm thì mặt càng đen.

Chút xíu nghị lực cũng không có…

Đến khi nghe tiếng ông Tôn ngoài cửa, ông đen mặt mở cửa, sau đó mới phát hiện Cố Thần vẫn còn ở ngoài đó.



***

Không ai biết ngày hôm đó Cố Thần và ông Sở nói với nhau cái gì.

Chỉ biết lúc ra khỏi thư phòng, hàng chân mày Cố Thần đắc ý vểnh cả lên, mặt ông Sở càng thối, đen mặt miễn cưỡng đồng ý để cậu gọi là ông ngoại, sau đó chống gậy đến nhà họ Cố tìm ông Cố đánh nhau.

Xem cháu trai cưng của ông này!

Đến khi Cố Thần vội vàng chia sẻ tin tức này với cô thì Sở Dư mới biết ông ngoại đã phát hiện, đồng thời đã đồng ý chuyện hai người họ.

Mặt cô ửng đỏ, Sở Dư nhìn tin nhắn trên màn hình thôi cũng biết người kia kích động thế nào.

Trong đêm tối, hương vị ngọt ngào ngập tràn cõi lòng.

Ý cười trong mắt Sở Dư càng lúc càng đong đầy, tựa như những vì sao trên bầu trên đêm.

—— Cố Thần: Sở Tiểu Dư, lần này thì cậu đúng là cô vợ nhỏ của tôi rồi.

***

Ông Sở chỉ miễn cưỡng chấp nhận chứ sự đề phòng trong lòng ông vẫn chưa biến mất.

Cố Thần khoe khoang một vòng, sau đó mới phát hiện ra, đãi ngộ thường xuyên đến tìm Sở Tiểu Dư lúc xưa đã mất rồi, thậm chí càng thêm gay go.

Thế là, nhà họ Sở thường xuyên bắt gặp cảnh tượng thế này.

Cảnh một:

“Ông ngoại ơi, Sở Tiểu Dư có ở nhà…”

Sở Dư đứng dậy khỏi bàn cờ, “Thằng nhóc Tiểu Cố! Tới đây giúp ông hạ cờ đi.”

Cố Thần, “Ông ngoại, con muốn dạy kèm cho Sở Tiểu Dư…”

Ông Sở, “Không cần, ông gọi cho giáo viên rồi, cô giáo bảo An An không cần dạy kèm.”

Cố Thần: …

Mấy ông lão: … Ha ha ha.

Họ phát hiện nhà họ Sở ngày càng náo nhiệt, thế là thường xuyên ghé chơi.

Cảnh hai:

Mấy ông lão ngồi bên ngoài đánh cờ.

Cố Thần đã có kinh nghiệm, cậu nghiêm mặt, định lén trèo tường.

Ông Cố nhìn sang, đối chọi càng thêm gay gắt.

Lúc sắp thành công.

Ông Sở bỗng ném quân cờ, “Tiểu Cố!”

Trò đánh cờ mà ông thích nhất cũng không cần, đứng dậy giữ cậu, “Đi, ông định nấu cơm, con theo giúp ông.”

Cố Thần nhìn con dao được nhét vào tay, rồi nhìn hướng phòng Sở Dư cách cả một viện: …

Mấy ông lão: ha ha ha~

Cảnh ba:

Rốt cục Cố Thần đã tìm được cớ có thể đi vào phòng của Sở Dư.

Cậu chỉ hận không thể nhét Sở Dư vào túi để mình có thể mang đi, đã mấy ngày rồi không được gặp cô, một ngày không gặp như cách ba năm, sự nhớ nhung như nước tràn bờ.

Bây giờ đã gặp được cô, phản ứng đầu tiên chính là ôm cô thật chặt.

Sự ấm áp và mềm mại đã bù đắp cho nỗi trống rỗng trong lòng, trái tim mềm nhũn, dần bình tĩnh lại.

Thật lâu sau, cậu cọ cọ vào hõm cổ của cô, rầu rỉ nói, “Lâu rồi không gặp cậu.”

“Ông ngoại không cho tôi đến.”

Tủi thân, “Tôi nhớ cậu lắm lắm ~~”

Nũng nịu, “Cậu có nhớ tôi không?”

Nhưng chưa nói được mấy câu thì bên ngoài có người gõ cửa, ông Sở hô to, “Tiểu Cố!”

Cố Thần: …

Sao ông ngoại thích cậu thế hả?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi