ẢNH ĐẾ, ANH ĐI NHẦM PHÒNG RỒI


Lục Chiếu: “Sáng nay muốn ăn gì? ”
“Tùy tiện, đều được.” Chu Vu không chọn, trong vali của cô có rất nhiều đồ ăn,nếu thật sự không được thì nấu mì ăn liền cũng giải quyết xong.
Lục Chiếu giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Đi ra ngoài ăn đi, lát nữa mang về cho bọn họ.


“Chỉ có hai chúng ta?”
“Mang theo đứa nhỏ đi nữa.”
Viên Tử ở xa xa vừa nghe thấy hai chữ “Đi ra ngoài”, tay chân đều sử dụng để chạy tới, ôm chân Lục Chiếu, “Ra ngoài chơi, ra ngoài chơi.


“Vậy anh dẫn hắn đi đi, sợ mọi người tỉnh dậy mà trong nhà không có ai…”
Chu Vu chính là lười ra cửa, lên rồi xuống dốc, cô ngẫm lại tay chân đều trở nên run rẩy.
“Chị cùng đi.” Viên Tử ôm tay Lục Chiếu còn chưa hết, tay kia lại kéo quần áo Chu Vu.
“Tôi tìm bọn họ mượn xe, cùng đi đi.”
Lục Vanh không biết dùng cách gì, đạo diễn đáng lẽ không muốn cuối cùng vẫn phải đưa chìa khóa xe cho anh.
Chu Vu cùng Viên Tử ngồi ở hàng ghế sau, Viên Tử ngồi ở ghế trẻ em, tay chân không ngừng lắc lư.
“Thầy Lục, anh có biết đường không?”
“Không biết.”
Trong đầu Chu Vu hiện lên một đống dấu chấm hỏi, không biết mà cũng có thể nói tư tin như vậy sao?
Lục Chiếu lái rất chậm, đường cũng không lớn, hơn nữa có rất nhiều người dậy sớm đi bộ đi mua đồ ăn.
Anh theo chân các cô các chú ra chợ đi mua đồ ăn, rẽ trái rẽ phải là đến chợ.

Nơi này không có chợ chính thức, những người bán rau đều kéo xe ba bánh hoặc trải tấm nhưa trên mặt đất để bán rau.
Cứ cách vài bước lại có quầy bán đồ ăn sáng, mì hoành thánh, sữa đậu nành, còn có bánh bao mà khi còn bé Chu Vu đã ăn qua.
Chu Vu: “Viên Tử,em muốn ăn cái gì? ”
“Ăn Bánh trôi!” Viên Tử vỗ tay nói thêm: “Bánh trôi hạt mè ”
Chu Vu nhìn Lục Chiếu cười bất đắc dĩ, “Nếu mà biết thế này, trong tủ lạnh những thứ khác không có chứ bánh trôi thì không thiếu, Viên Viên muốn bao nhiêu có bao nhiêu.


Nhà tài trợ lúc này của bọn họ chính là đồ ăn đông lạnh, đừng nói là viên tròn, bánh bao sủi cảo, hoành thánh, chỉ cần bọn họ mở miệng, cô không tin tổ tiết mục sẽ không cho.
Lục Chiếu: “Cậu ăn cái gì vậy? ”
“Cái này đi.” Chu Vu kéo viên tròn đến quầy cơm, “Thầy Lục, anh ăn không? ”
“Ừm.”
“Bà nội, muốn một cái ngọt một cái mặn còn muốn hai chén sữa đậu nành, cơm ngọt kia bỏ ít cũng được.” Nhiều hơn cô ăn không hết cũng là một sự lãng phí.
Bà nội bán cơm nhanh nhẹn múc cơm trong thùng lên gạc, ép dẹp, sau đó trải một lớp đường cát trắng ở giữa, sau đó đặt những que bột chiên, sau đó múc một thìa cơm đầy vào, bọc kín vào giấy dầu, gói chặt lại.
“Nào, vị ngọt của con đây.” Chu Vu sau khi nhận lấy cắn một miếng nhỏ, cơm dẻo, đường cát trắng bên trong theo hơi nóng của cơm có chút hòa tan, nhai vào trong miệng tạo cảm giác sần sật.
Chẳng mấy chố, phần kia của Lục Chiếu cũng đã làm xong.
Khác với nếp đen của Chu Vu, Lục Chiếu là nếp trắng, bên trong có dưa muối và bánh rán, bên ngoài còn rắc vừng.
“Nào, của con.”
Bà nội lại dùng gạo nếp đen nặn một cái cơm nắm nho nhỏ cho Viên Tử, ước chừng chỉ to bằng nắm tay của Viên Tử, cũng không tròn lắm.
“Cảm ơn bà nội!” Không cần Chu Vu nhắc nhở, Viên Tử trong tay cầm cơm nắm, cười vô cùng rạng rỡ với bà lão.
Viên Tử dọc theo đường đi gặm nắm cơm nắm, Chu Vu còn chưa ăn xong hắn đã ăn hết xuống bụng.
Cầm kinh phí của tổ tiết mục mua đồ ăn, cuối cùng Chu Vu và Lục Chiếu lại vòng về quầy cơm.


Bọn họ vừa rồi lúc ăn đã quên mua phần mang về cho bọn Ôn Nhã, cũng rồi vừa rồi cùng đạo diễn quay phim nói một cái mới nhớ tới.
Buổi sáng ở chợ trong chợ người già nhiều hơn, ít thấy người trẻ tuổi, Lục Chiếu nghênh ngang lắc lư bên ngoài nửa ngày cũng không ai nhận ra.
Đi dạo dưới ánh mặt trời cả buổi, Lục Chiếu tay trái cầm gà, tay phải cầm thịt, trên trán mồ hôi đầm đìa.
Chu Vu ở quầy hàng nhỏ ở bên cạnh mua cho anh một cái mũ năm đồng, Lục Chiếu đội một cái, trong tay mang theo một con gà sống, đứng trong đám người không hề có cảm giác bất hòa nào.
Lúc bọn họ về đến nhà, Chu Quang Diệu tập thể dục buổi sáng vừa trở về, cả người đầy mồ hôi, đang ngồi trong sân quạt gió bằng chiếc quạt hương bồ.
Ông bà có vẻ không muốn bật điều hòa, thích ngồi dưới gốc cây vừa hóng mát vừa quạt chiếc quạt hương bồ.
“Ông nội Chu, mời vào ăn cơm.” Lục Chiếu miệng còn ngọt hơn so với đứa cháu gái Chu Vu này, từng tiếng từng tiếng kêu Ông nội Chu làm cho Chu Quang Diệu mặt mày hớn hở.
Chu Quang Diệu cắn hai miếng cơm, gọi thẳng là rất ngon, nói là rất giống đồ của bà Chu làm.
Hai chị em Chu Vu khi còn nhỏ mỗi lần đến nhà ông bà nội, Bà Chu đều nấu cơm cho bọn cô ăn, bánh rán đều là đồ của nhà làm, so với bên ngoài chiên lâu hơn một chút, cũng càng thơm hơn.
Sau đó ông bà chuyển đến huyện L, Chu Vu cũng rất ít khi tìm được người bánh này ở thành phố M.
Chu Vu sau khi lên lầu lấy ly nước, thấy Dạ Thanh ở trong phòng không biết đang tìm cái gì, thấy một đống đồ đang nằm rải rác trên đất.
“Mất cái gì à?” Chu Vu dựa vào cửa không đi vào.
“Tôi không tìm thấy máy ghi âm để ghi lại cảm hứng.”
“Hôm qua cô có dùng nó không?”
Trong ấn tượng của Chu Vu hình như chưa từng thấy qua diện mạo của bút ghi âm của cô, hôm qua chưa từng thấy cô lấy ra.
“Lúc cậu và Tiểu Ôn tắm rửa tôi vẫn còn dùng, về sau…” Dạ Thanh suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra lúc sau cô làm gì.
“Đừng nóng vội, ngẫm lại ngày hôm qua đã cầm đi đâu, tôi giúp cô xuống dưới lầu tìm một chút.”
Chu Vu ở trong phòng khách tìm một vòng cũng không thấy, vừa chuẩn bị lên lầu đi tìm Dạ Thanh, cô đã thay quần áo xong rồi đi xuống lầu.
“Tìm được chưa?”

“Tìm được rồi, rơi xuống một bên bồn rửa tay.”
Chu Vu gật gật đầu, “Không có bị hỏng chứ? ”
Đối với tác giả mà nói loại vật này rất quan trọng, cảm hứng của Chu Vu hình như đều là chữ viết tay, lần trước mất đi một tấm ghi chú, hận không thể phá nhà tìm nó.

Truyện Quan Trường
Dạ Thanh: “Không, không, đang sạc trên lầu.” ”
“Vậy thì tốt rồi, đi ăn sáng đi, ở trong nồi hấp ấm á.”
Trong phòng sáu người đều đã thức dậy, lục tục ăn sáng sau đó lại xếp hàng ngồi trên sô pha trợn mắt to nhỏ.
Chu Vu cho rằng tổ tiết mục ít nhất phải cho chút nhiệm vụ gì, sáu người đều ngồi trên ghế sa lon suốt một ngày, nào có người xem?
Đương nhiên, ngoại trừ fan của Ảnh đế Lục.
Loại fan trung thành như Eich,cho dù là nhìn ảnh của Lục Chiếu cũng có thể theo dõi ba tiếng, lau nước miếng hơn mười lần.
Đạo diễn cầm một tấm thiệp trong tay, vẫy vẫy về phía sáu người.
Ngoại trừ Viên Tử ra, năm người còn lại đều lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng.
Đạo diễn: ” Một người tới nhận đi.” ”
Ba cô gái đồng loạt nhìn về phía Lục Chiếu, Chu Quang Diệu dùng quạt bồ điểm lên vai Lục Chiếu, “Tiểu Lục.


Lục Chiếu sau khi nhận lấy thẻ nhiệm vụ mở ra nhìn thoáng qua, sau đó… Khép lại.
Đạo diễn: “Thầy Lục, xin hãy đọc to.


Lục Chiếu đưa thẻ cho Chu Vu, tựa vào lưng sô pha, vẻ mặt đều lộ vẻ phản kháng.
Chu Vu hắng giọng, “Hai người một tổ, mỗi tổ chọn một hộ gia đình để hỗ trợ làm việc, buổi tối không được phép ở nhà họ ăn cơm.



“Không còn nữa?” Ôn nhã nhìn tấm thiệp kia hình như viết không ít chữ.
“Không có, nói nhảm quá nhiều, tôi tóm tắt lại.”
Chu Vu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chiếu đã nhìn qua thẻ nhiệm vụ, người sau gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy chúng ta dùng phương pháp nguyên thủy nhất để phân nhóm?”
Lời này của Chu Vu vừa nói ra, Dạ Thanh cùng Ôn Nhã đều vươn nắm đấm chuẩn bị đấu trắng đen.
Ngay cả Viên Tử cũng lắc lắc mông lại đây, giơ tay hai bàn tay đầy thịt háo hức muốn thử.
Vẻ mặt mờ mịt của Lục Chiếu giống hệt Chu Quang Diệu.
“Đấu đen trắng, có biết không?”
Lục Chiếu đứng thẳng người, chần chờ vươn tay ra.
Chu Vu: “Ông nội…”
Chu Quang Diệu khoát tay, “Ông sẽ, Ông sẽ.


“Được, đến…”
“Đen và trắng…”
Đầu tiên đi ra ngoài là hai người Ôn Nhã cùng Dạ Thanh, sau đó là Chu Vu.
Cuối cùng, Lục Chiếu lấy mu bàn tay chống lại lòng bàn tay của Chu Quang Diệu và Viên Tử.
“Nếu không đổi một chút đi, Viên Tử vẫn nên đi theo tôi chứ?” Cô sợ đứa bé sẽ quá ồn ào, sẽ làm Chu Quang Diệu mệt mỏi.
Chu Quang Diệu: “Không đổi không đổi, Viên Tử đến, đến chỗ ông nội.


Đạo diễn vui vẻ xoa xoa tay, đây chính là phân nhóm mà anh thích xem nhất, nếu Lục Chiếu và Chu Quang Diệu đi cùng nhau, chẳng phải sẽ không có gì đáng xem sao.
- “Xuất phát!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi