ẢNH ĐẾ CŨNG YÊU MÈO

Bạch Du Du chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng Giang Ninh nói chuyện, nhưng nghe không rõ lắm đã nói cái gì.

Lục Hàn Chi nói: “... Không cần, tôi mang em ấy đi về, sáng mai trực tiếp đến công ty.”

Bạch Du Du: “???”

Không riêng gì Bạch Du Du, ngay cả Khang Văn Trạch cũng kinh ngạc nhìn Lục Hàn Chi, chỉ có tài xế là vẫn tập trung tinh thần lái xe.

Giang Ninh đại khái cũng không ngờ tới Lục Hàn Chi lại ra quyết định như vậy, ở đầu bên kia điện thoại nói mấy câu gì đó, Lục Hàn Chi nói: “Không sao.”

“Được, ngày mai gặp.” Lục Hàn Chi nói xong câu này liền cúp điện thoại.

Khang Văn Trạch không nhịn được hỏi: “Lục tiên sinh, anh muốn mang Bánh Trôi về biệt thự sao?”

“Ừm.” Lục Hàn Chi hơi dừng lại, lại nói: “Ở nơi đó của tôi không có đồ mèo có thể ăn được, cậu tìm chỗ mua một ít.”

“Dạ được.” Khang Văn Trạch nhìn nhìn Bạch Du Du, hơi do dự nói: “Nếu như ngài không tiện, em có thể mang Bánh Trôi về nhà em chăm sóc.”

“Không cần.”

Khang Văn Trạch dường như chưa từng nêu ý kiến khác với quyết định của Lục Hàn Chi, nếu Lục Hàn Chi đã nói như vậy, anh ta cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có hơi không tưởng…

Có lẽ vì anh ta cảm thấy Lục tiên sinh sẽ không thích Bánh Trôi chăng?

Cũng không phải không thích, có lẽ là… sẽ không để ý.

Nhưng nhìn Lục tiên sinh đối xử với Bánh Trôi như vậy, lại giống như khá thích…

Hoặc nói là, để ý?

Tuy rằng Khang Văn Trạch cũng không nghĩ ra suy nghĩ của Lục Hàn Chi bây giờ, có điều suy cho cùng, tính tình của Lục Hàn Chi ngay cả người bên cạnh anh ấy cũng đoán không ra.

Tầm giờ này, cửa hàng thú cưng trên cơ bản đều đã đóng cửa, tài xế đã vòng mấy nơi, cuối cùng tìm được một phòng khám thú cưng, Khang Văn Trạch vào mua được túi lớn túi nhỏ đồ rồi lên xe.

Trên dọc đường đi kế tiếp, cả người mèo Bạch Du Du đều có hơi mông lung.

Đây là cô sắp đến nhà Lục Hàn Chi?!

Nói thật, vừa rồi cô cũng từng nghĩ vào khoảng giờ này rồi, Giang Ninh có thể sẽ vì quá bận rộn không có thời gian tới đón cô, nhưng khả năng cao nhất cũng là Khang Văn Trạch mang cô về nhà chăm sóc một đêm, ngày mai lại mang cô đến trả Giang Ninh.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Hàn Chi lại mở miệng nói muốn đưa cô về nhà.

Bạch Du Du cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nhưng mà thật ra cô không sợ Lục Hàn Chi sẽ làm gì mình… Nói đi nói lại thì đường đường là ảnh đế thì có thể làm gì một con mèo chứ, nhưng vừa nghĩ đến sắp đến nhà Lục Hàn Chi, làm sao thì cô cũng cảm thấy không thực tế.

Tài xế lái xe gần một tiếng, trong lúc này Bạch Du Du vẫn luôn nằm bò trên đùi Lục Hàn Chi, lúc thì cào mặt, lúc thì vẫy đuỗi, chính là ngồi không yên, nhưng cử động thế nào cũng thận trọng, bởi vì cô cảm thấy mỗi lần mình vừa động đậy Lục Hàn Chi sẽ cúi đầu nhìn cô…

Trên lý thuyết hẳn là cô nên hưởng thụ, nhưng thế nào Bạch Du Du cũng cảm thấy là một kiểu giày vò.

Không dễ dàng gì xe mới dừng lại, Lục Hàn Chi ôm cô xuống xe.

Bạch Du Du ngoan ngoãn nằm bò trên cánh tay Lục Hàn Chi, vừa ngẩng đầu nhìn là một căn biệt thự ba tầng sừng sững trước mắt, xung quanh dường như là một vườn hoa, cây cối đa dạng, có lẽ bởi vì là buổi tối, biệt thự cao lớn lộ ra một chút lạnh lùng.

Có người từ bên trong mở cửa, một quản gia dáng vẻ là một người đàn ông trung niên ra nghênh đón, “Tiên sinh, ngài đã trở lại.”

Ông ấy đi tới có lẽ là muốn nhận lấy áo khoác của Lục Hàn Chi, vào cửa mới phát hiện, trong lòng Lục Hàn Chi còn ôm một động vật nhỏ là Bạch Du Du, lập tức có hơi sững sờ.

Bạch Du Du nghe thấy Khang Văn Trạch nói chuyện với quản gia, nhưng lực chú ý của cô hoàn toàn bị cách bày trí trong phòng khách hấp dẫn, Lục Hàn Chi ôm cô cởi giày, đi lên cầu thang lót thảm, đột nhiên dừng bước lại quay đầu dặn dò: “Chuẩn bị cho em ấy chút thức ăn đưa lên đây.”

“Vâng, thưa tiên sinh.”

Chờ Lục Hàn Chi đi lên tầng, quản gia mới ngập ngừng nói: “Tiên sinh nói chính là đồ ăn cho mèo con kia sao?”

“... Đúng vậy, em ấy tên là Bánh Trôi.”

Khang Văn Trạch nói: “Hôm nay Bánh Trôi phối hợp với công việc của tiên sinh rất vất vả.”

… Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Lục tiên sinh mang Bánh Trôi về nhà?

Bạch Du Du trơ mắt nhìn hình bóng Khang Văn Trạch rời khỏi mình càng ngày càng xa, không nhịn được kêu một tiếng.

Cầu dẫn theo anh trai nhỏ trợ lý ơi!!!

Thế nhưng cô dốc toàn lực kêu một tiếng kia cũng chỉ là một tiếng mèo kêu mềm mại đáng yêu, cô còn nhìn thấy Khang Văn Trạch mỉm cười vẫy vẫy tay với cô, nói ngày mai gặp Bánh Trôi.

Không phải tôi muốn chào tạm biệt anh đâu!

Bạch Du Du có hơi phát điên, tới nay đây vẫn là lần đầu tiên làm mèo cô cảm thấy thất bại như vậy.

Bạch Du Du cứ như vậy bị Lục Hàn Chi ôm vào phòng, sau đó được anh đặt trên sofa.

“Ngoan ngoãn ở đây, không được chạy loạn, biết chưa?”

Âm thanh trầm thấp của Lục Hàn Chi rõ ràng lộ ra giọng điệu mệnh lệnh, cộng thêm ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô, khiến trái tim Bạch Du Du lập tức căng thẳng một chút, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo cô mới nhận thấy bản thân đã làm cái gì, phản ứng cực nhanh lắc lư đầu, ngay sau đó nâng chân sau lên gãi lỗ tai.

… Động tác có hơi hèn mọn này không sai, đặc biệt là trước mặt nam thần, nhưng cô cũng rất tuyệt vọng rồi, một con mèo thì gật đầu cái quái gì chứ!

Đôi mắt Lục Hàn Chi hơi híp lại.

Mèo con trắng như tuyết lại ngáp một cái, xoay một vòng cuộn mình thành hình tròn.

Bạch Du Du cố gắng để bản thân nhìn qua rất bình thường, rất bình thường… Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng Lục Hàn Chi xoay người đi đóng cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Dọa chết mèo cô rồi!

Cái tật xấu động tý là nghe hiểu tiếng người gật đầu loạn xạ này nhất định phải sửa lại!

Bạch Du Du quan sát một chút, chắc là Lục Hàn Chi đã vào phòng tắm, cô khẳng định anh sẽ không quay lại trong một thời gian ngắn, lập tức phịch một cái đứng lên, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. 

Không thể nghi ngờ, đây chắc hẳn là phòng ngủ của Lục Hàn Chi.

Bời vì toàn bộ phòng ngủ đều cho người ta cảm giác tương đối… sạch sẽ.

Mặc dù ánh đèn rất tối, nhưng vẫn như cũ nhìn ra được sàn nhà không nhiêm một hạt bụi, trên giường lớn chỉ có hai màu sắc là xanh lam đậm và trắng, ngay ngắn đến một chút nếp nhăn cũng không nhìn ra...  

Rèm cửa sổ màu lam đậm được vén lên một nửa, ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy vườn hoa được ánh trăng chiếu lên, trong bình hoa trên bàn trước cửa sổ cắm một bó hoa hồng trắng vừa nhìn là biết cực kỳ tươi mới.

Ngoại trừ sạch sẽ, toàn bộ căn phòng giống như cảm giác Lục Hàn Chi mang đến cho người khác, ưu nhã cao quý, khắp nơi đều không nhìn ra được chút tạp chất nào.

Hơn nữa ngoại trừ mấy quyển sách và loa cổ ở giá trên tủ đầu giường, cô gần như không tìm ra được một chút đồ liên quan đến sở thích của Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du đột nhiên có một suy nghĩ kỳ diệu.

Nam thần có phần ưa sạch sẽ, gần như hoàn mỹ như Lục Hàn Chi, ở trong giới giải trí trắng đen lẫn lộn có thể làm được việc không nhiễm một hại bụi, ngay cả scandal cũng rất ít, có lẽ nào là… kiểu lãnh đạm?

Không thể không nói, phong cách này thật sự quá giống.

Có điều ngược lại cô vừa nghĩ, nói không chừng ở góc nào đó của căn phòng này giấu bí mật không muốn người khác biết gì đó chăng?

Trên đời này không có người nào thập toàn thập mỹ, cho dù Lục Hàn Chi gần như hoàn mỹ, cũng có một hai chỗ khuyết điểm đi?

Thí dụ như, bệnh ưa sạch sẽ và tật tức giận khi rời giường? Hoặc là những đam mê kỳ lạ khác gì đó.

Bạch Du Du đột nhiên nhớ ra bạn cùng phòng của cô từng nhắc mãi có truyền thông từng suy đoán nhiều năm như vậy Lục Hàn Chi vẫn độc thân, không phải vì sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao công ty không cho phép yêu đương, mà là sớm đã có người trong lòng, nhưng không ai biết.

Người này là ai, hoặc nói là nam hay nữ…

Có nhiều người truyền scandal với Lục Hàn Chi, nhưng sau này đều được làm sáng tỏ từng người. Truyền thông khắp nơi đào bới nhiều năm như vậy, cũng không đào ra được chút chân tướng nào Lục Hàn Chi đối xử đặc biệt với ai.

Bạch Du Du cẩn thận nhảy xuống sofa, dạo quanh chiếc giường đối với cô mà nói rộng đến dọa người.

Giường lớn như vậy! Ngoài trừ Lục Hàn Chi có phải có thể còn có người khác từng ngủ ở trên đó hay không?

Là nam hay nữ?

Hoặc nói là người ngoài hành tinh?

Thế giới rộng lớn chuyện lạ gì chả có, cô cũng có thể biến thành mèo, Lục ảnh đế ngủ với người ngoài hành tinh có gì kỳ quái đâu.

Bạch Du Du vẫy đuôi, vừa nghĩ như vậy, não cô liền hoạt động đến mức không phanh lại được. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi