ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

Lạc Miểu chỉ có hai phân cảnh, hơn nữa đều là do Tống Thịnh Trạch chủ đạo, cậu phối hợp diễn là được, vô cùng thuận lợi, đều là một lần đã qua.

"Xuất sắc! Lần đầu tiên diễn trước máy quay mà không bị NG!" Sau khi kết thúc, Khương Hi xông lại gào thét.

Lạc Miểu còn chưa thoát khỏi vai diễn, xem kịch bản và diễn xuất thực cảm giác quá khác nhau, chân thật làm cho cậu không nhận rõ đây là đang diễn hay ngoài đời.

Khương Hi thấy vẻ mặt Lạc Miểu hốt hoảng, buồn cười nói: "Nhóc ngốc rồi hả? Chỉ quay cảnh ngồi trên đùi thôi mà, cũng không phải làm thật."

Làm thật...

Lạc Miểu theo bản năng sờ sờ khóe miệng, nơi đó đến bây giờ còn lưu lại hơi ấm giữa môi Tống Thịnh Trạch áp xuống, dường như chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người đối phương.

Tống ảnh đế đích thân ra mặt, thay Lạc Miểu khịa lại Khương tiểu thịt tươi: "Cậu mới choáng váng, bạn nhỏ nhà tôi rất có thiên phú, cái này gọi là nhập vai, hiểu không."

Trên mặt Khương Hi mang theo nghi ngờ nhìn sang Lạc Miểu, rồi lại nhìn Tống Thịnh Trạch, không yên lòng nói: "Lão Tống, anh đừng bảo vừa rồi anh mượn phim chiếm tiện nghi học đệ của em đấy nhá?"

"Không có!" Lạc Miểu như bị điện giật đột nhiên hô lên một tiếng.

Khương Hi cào cào lỗ tai: "Không có thì không có, ồn ào cái gì, anh chỉ đùa một chút..."

Lạc Miểu cau mày: "Học trưởng, không cho phép anh nói lung tung anh Trạch!"

Đối với sự bảo vệ vô điều kiện của Lạc Miểu, Tống Thịnh Trạch rất vui mừng, nhưng ít nhiều gì cũng hơi chột dạ.

Mới vừa rồi, đúng là anh chiếm tiện nghi...

Tống ảnh đế chột dạ thoáng nhìn, nhìn thấy vạt áo ngủ bằng lụa trên người Lạc Miểu lộ ra hai cẳng chân gầy gò, Tống Thịnh Trạch bất giác nhớ tới vừa nãy nhìn thấy thứ màu hồng kia, nhất thời lông mày nhíu thật chặt, nhanh chóng cầm áo khoác âu phục trên ghế sô pha quấn vào eo Lạc Miểu.

Lạc Miểu:???

Tống Thịnh Trạch: Không cho người khác xem!

"Nhóc con, còn lắc lư gì nữa? Còn không nhanh đi thay quần áo?" Tống Thịnh Trạch xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt của Lạc Miểu, "Rồi sấy khô tóc đi, coi chừng bị lạnh."

Thời tiết Đông Nam Á ấm quanh năm, nhưng bởi vì là khí hậu đại dương, nhiệt độ ban ngày với ban đêm trong mùa đông chênh lệch khá lớn, Lạc Miểu chưa quen với khí hậu thế này, quay phim lại phải làm ướt tóc và mặc đồ mát mẻ nên khi trở về khách sạn, lúc đầu chỉ bị nhảy mũi mấy cái, sau đó người bắt đầu nóng lên.

"Chậc, cậu bị cảm."

Tống Thịnh Trạch sờ sờ trán Lạc Miểu: "Khá nóng, khó chịu không? Đưa cậu đi gặp bác sĩ."

Lạc Miểu buồn bã ỉu xìu lắc đầu một cái: "Không sao, em có mang thuốc tới, lấy chút thuốc uống rồi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Tuy cậu hơi gầy, nhưng thể chất luôn rất tốt, rất ít khi sinh bệnh, dù có bị ốm cũng chỉ cần ngủ một đêm là ổn rồi, cảm với sốt không cần quá để tâm.

Cả người mỏi mệt, trước mắt như một tầng sương mù, nhìn Tống Thịnh Trạch mang theo vầng sáng, Lạc Miểu xoa xoa mắt đứng lên: "Anh Trạch, em sẽ sang phòng khác, chẳng may lây cho anh thì nguy lắm."

"Không lây đâu." Tống Thịnh Trạch vươn tay kéo cậu lại, không cho cậu ra khỏi cửa.

Lạc Miểu lúng túng, Tống Thịnh Trạch sức lực lớn, chỉ cần kéo một cái, Lạc Miểu theo quán tính ngã xuống, trực tiếp vùi trong lồng ngực Tống Thịnh Trạch, hai người đồng thời sững sờ.

Tống Thịnh Trạch nhìn mặt Lạc Miểu đỏ bừng bừng, giơ tay chạm một cái, rất nóng...

Lạc Miểu bị sốt đến hơi mơ hồ, thân thể vừa nóng vừa mệt, dựa vào Tống ảnh đế lành lạnh, cảm giác rất thoải mái, trong lúc nhất thời cũng không nhúc nhích, để ngón tay hơi lạnh kia cọ vào má cậu.

"Không bị lây đâu, cậu bị cảm lạnh phát sốt, không phải bệnh virus, cứ ngủ ở đây, tôi còn chăm sóc cậu, hửm?" Tống Thịnh Trạch nói nhỏ.

"Anh, anh muốn chăm sóc em?" Lạc Miểu ngẩng đầu nhìn Tống Thịnh Trạch, ánh mắt như chó con tìm chủ nhân.

Đôi mắt thiếu niên ngấn nước vì bị bệnh, hai gò má đỏ chót, chóp mũi cũng hồng, đôi môi đỏ hơn, còn ẩm ướt...

Tống Thịnh Trạch không biết nghĩ tới điều gì, yết hầu trượt xuống: "Ừm, anh chăm sóc cậu."

Lạc Miểu cảm thấy phía dưới trống trơn, bị ôm trẻ con đứng thẳng lên, cậu theo bản năng ôm lấy cổ Tống Thịnh Trạch.

Tống Thịnh Trạch cẩn thận đặt cậu trên giường, rồi ngồi xổm xuống giúp cậu cởi giày.

Lạc Miểu lúc này mới hoảng loạn: "Anh, em tự mình làm!" Đây là nam thần của cậu, sao có thể để anh Trạch ngồi xổm trước mặt làm những việc này cho cậu...

"Cậu nằm xuống đi, thoải mái chút." Tống Thịnh Trạch cũng không ngẩng đầu, ngón tay thon dài đặt trên mặt giày như tác phẩm nghệ thuật, giúp Lạc Miểu cởi dây giày.

Lạc Miểu thấy trên người càng nóng, không biết là phát sốt hay là bởi vì cái gì khác...

Cậu thật sự không còn nhiều sức lực, nghe nói người lúc thường không sinh bệnh bỗng nhiên bệnh một lần sẽ rất nghiêm trọng, Lạc Miểu cảm giác sức lực toàn thân mình như nhanh chóng bị hút ra, rốt cục vẫn không chịu đựng được, "phù phù" ngã chổng vó về phía sau.

Tống Thịnh Trạch cởi giày cho Lạc Miểu xong ngẩng đầu nhìn lên, thấy bạn nhỏ thật sự ngã xuống, anh đứng dậy ngồi bên mép giường: "Cậu ngủ một lát, tôi gọi ít đồ tới cho cậu ăn."

Mu bàn tay Lạc Miểu che trên mắt không lên tiếng, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Tống Thịnh Trạch lau mặt cho cậu, chuẩn bị đứng lên, góc áo chợt bị kéo lại một chút.

"Anh, đừng đi, ở... ở đây một chút..." Âm thanh càng nói càng nhỏ.

Lạc Miểu từ nhỏ đã như cây cỏ, mẹ mất, cha không ở bên cạnh, tá túc nhà người thân cũng không ai để cậu vào mắt, xưa nay bị bệnh không thoải mái cũng chưa từng có ai chăm sóc cậu như thế này, vừa rồi Tống Thịnh Trạch nói muốn chăm sóc cậu, cậu thật sự cảm thấy mình đã rất yếu, không tự chủ được muốn làm nũng.

Tống Thịnh Trạch cười dịu dàng: "Được, tôi không đi, nhưng lấy thuốc cho cậu uống trước đã được không?"

Như sợ anh nói không giữ lời, lén lút rời khỏi, ngón tay víu chặt góc áo kia hơi động, sau đó mới chần chờ chậm rãi buông ra: "... Được."

Tống Thịnh Trạch dùng tốc độ nhanh nhất nấu nước sôi lấy thuốc cho bạn nhỏ uống, mới quay lại ngồi bên giường, anh mới vừa ngồi xuống, góc áo lại bị bạn nhỏ kéo lại.

Căn phòng này là giường đôi, Tống Thịnh Trạch liếc nhìn giường của mình, quay đầu lại nắm tay Lạc Miểu đang chộp góc áo anh, anh suy nghĩ một chút, trực tiếp nằm xuống, ngủ bên cạnh Lạc Miểu.

Giường không lớn, Lạc Miểu cũng cảm nhận được Tống Thịnh Trạch nằm bên cạnh mình, không chỉ không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn rất ngoan ngoãn xê dịch cơ thể vào bên trong, đôi mắt vẫn không mở ra.

Chậc, một chút ý thức đề phòng cũng không có...

Tống Thịnh Trạch thầm nghĩ.

"... Anh, hôm nay em biểu hiện không tốt sao?" Lạc Miểu đột nhiên hỏi.

Tống Thịnh Trạch nghiêng người sang ôm lấy thân thể nóng hơn của đối phương: "Lần đầu tiên diễn xuất mà một lần đã qua, còn nói biểu hiện không tốt? Cố ý khiêm tốn với tôi để đòi thưởng đúng không?"

Lạc Miểu nhắm mắt lại lắc lắc đầu: "Anh đừng an ủi em, ngày hôm nay có thể qua đều là nhờ anh, em còn thất thần... Không diễn tốt..."

"Đại khái là như vậy, " Tống Thịnh Trạch nở nụ cười, "Có điều, không trách cậu được, lần đầu tiên đã diễn loại hình nhân vật đó, cũng khá khó khăn, hôm nay cậu có thể vượt qua nỗi sợ hãi ống kính cũng đã là bước vọt."

Hẳn là Lạc Miểu uống thuốc thấy buồn ngủ, dừng nửa ngày mới oan ức nói: "Không biết có vượt qua được chưa, anh, lúc anh đánh làm em rất bối rối..."

Tống Thịnh Trạch khẽ cười thành tiếng, rõ ràng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, anh lại cứ cố ý nghiêng người kề sát bên tai Lạc Miểu nhỏ giọng nói: "... Không đau chứ?"

"Không đau, " Lạc Miểu bệnh bị hồ đồ rồi, không dám mở mắt nhỏ giọng nói: "Thì... quá xấu hổ, em cho sẽ mượn..."

"Đánh mông thì mượn gì cơ?" Tầm mắt Tống Thịnh Trạch nhìn xuống phía dưới liếc mắt nơi nào đó, cười xấu xa nói.

Lạc Miểu nhắm hai mắt, không nhìn thấy vẻ mặt Tống ảnh đế rõ ràng đang còn hồi tưởng lại dư vị, lông mi cậu run lên: "Vậy... sau đó thì sao?"

"Sau đó cái gì?" Tống Thịnh Trạch liếm môi một cái.

"Cái kia... cũng không cần mượn góc?"

Lạc Miểu nói ra khỏi miệng, mới nhận ra mình hỏi kiểu này, giống như đang chất vấn tinh thần chuyên nghiệp của Tống Thịnh Trạch.

Cậu vội vàng mở mắt ra: "Anh Trạch, em không ý gì khác... chỉ là, chỉ là..."

Thực ra cậu muốn hỏi Tống Thịnh Trạch vì sao lại hôn cậu, mặc dù chỉ là hôn đến khoé môi, nhưng góc quay kia cũng không tới, rõ ràng có thể mượn góc không phải sao?

Cậu muốn hỏi rất nhiều chuyện, muốn hỏi Tống Thịnh Trạch nói câu "Anh yêu thích cậu" là có ý gì, còn muốn hỏi Tống Thịnh Trạch cái hôn chào tạm biệt trước kia là có ý gì, nhưng chung quy vẫn không dám...

Tống Thịnh Trạch còn chưa nói, chính cậu đã hấp tấp giải thích: "Anh Trạch, em bị hồ đồ rồi, hỏi lung tung, thực ra anh đã mượn góc quay đúng không? Trên kịch bản viết là phải hôn sâu, anh chỉ là... Cọ đến khoé môi..."

"Làm sao? Cậu muốn... hôn sâu??" Tống Thịnh Trạch ác ý cong khóe miệng, cố ý hỏi.

Lạc Miểu càng hoảng rồi: "Không đúng không đúng, em không phải ý này!"

"Há, vậy là cậu không thích tôi chạm vào cậu, đang trách tôi hả?" Tống Thịnh Trạch lại cười nói.

Lạc Miểu lắc đầu liên tục: "Không phải! Không trách anh! Không phải không thích được anh hôn... Hơn nữa, đó chỉ là diễn..."

"Không phải diễn, " Tống Thịnh Trạch thu hồi nụ cười, "Thực ra có thể không chạm tới."

"Hả?" Lạc Miểu sững sờ.

Tống Thịnh Trạch giơ tay vuốt ve thái dương Lạc Miểu: "Là nụ hôn đầu sao?"

Lạc Miểu cảm kích vì lần cảm lạnh lần này, nếu không phải phát sốt đỏ hết mặt, cậu căn bản không biết bây giờ nên đối mặt với Tống Thịnh Trạch làm sao.

"Không tính."

Tống Thịnh Trạch đưa ngón tay cái chuyển xuống môi Lạc Miểu, niết qua chỗ anh từng chạm: "Chỉ hôn tới đây, không phải hôn môi, không tính, bạn nhỏ, nụ hôn đầu cậu vẫn còn, đừng khó chịu."

Anh ghé sát vào hơn, nhìn đôi mắt Lạc Miểu, tròng mắt nâu vàng trong suốt, rất đẹp, bởi vì đang sốt nên nổi lên hơi nước.

Tống Thịnh Trạch nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy tín nhiệm, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi không chuyên nghiệp, xin lỗi cậu, góc máy đó quay không tới, đúng là có thể không chạm vào cậu cũng hoàn thành cảnh quay, thế nhưng..."

Anh dừng một chút: "Tôi muốn hôn cậu, cho nên, xin lỗi."

Lạc Miểu gần như nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp bên trong màng nhĩ.

"Miểu Miểu, cậu ngủ cùng tôi trên một cái giường có khó chịu không? Bị tôi ôm, hoặc là khoảng cách gần như vậy, có thấy không thoải mái không?" Tống Thịnh Trạch hỏi.

"Không..." Lạc Miểu còn đắm chìm trong câu nói trước của anh.

Cái gì gọi là muốn hôn cậu?

Nói đúng là cái hôn môi kia... Không phải vì diễn, chỉ là Trạch ca đơn thuần muốn hôn cậu nên mới...

Lạc Miểu theo bản năng sờ lên khóe miệng của mình, cậu cố gắng duy trì tỉnh táo, cũng muốn hỏi Tống Thịnh Trạch nói là có ý gì.

Nhưng bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể, mí mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi, đầu cũng càng ngày càng lơ mơ, năng lực suy tính giảm xuống nghiêm trọng.

Không thể ngủ! Lạc Tiểu Miểu mày mau tỉnh lại đi! Hỏi rõ anh Trạch đến cùng đang nói cái gì rồi ngủ tiếp!!

Đáng tiếc thân thể căn bản không nghe đại não điều khiển, Lạc Miểu cảm giác mình rơi vào mê man trở mình, sau đó bị ôm lấy từ phía sau, sau lưng dựa vào cơ thể mát mẻ, làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái, rất có cảm giác an toàn.

Giọng Tống Thịnh Trạch như truyền đến từ nơi rất xa, hư huyễn mờ mịt.

"Tại sao không ghét bị anh hôn, tại sao ngủ chung với anh cũng không khó chịu, Miểu Miểu, em vẫn chưa suy nghĩ kỹ sao? Quan hệ giữa chúng ta là gì..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi