ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

Mọi chuyện không tồi tệ đến mức như Tống Thịnh Trạch nghĩ ban đầu, nhưng không có nghĩa là nó tốt.

Người đàn ông trong hai tấm hình kia đúng là thầy của Lạc Miểu.

Thời điểm Lạc Miểu học lớp 11, người đàn ông này chuyển đến trường cậu đang theo học, dạy môn Toán, còn đặc biệt chăm sóc Lạc Miểu.

Sự quan tâm đặc biệt đến từ thầy khiến một Lạc Miểu thiếu tình thương cảm giác thật ấm áp.

Theo thời gian trôi đi, cậu càng ngày càng tín nhiệm người thầy này, trong mắt Lạc Miểu thì gã ta vừa là thầy vừa là bạn, thậm chí còn quan tâm cậu như một người cha, thiếu niên hồn nhiên làm sao biết, cậu cho là có mục đích tốt, nhưng mối quan hệ không phải như đối phương muốn.

Thực ra, ngay từ đầu đã mang theo tâm tư khác để đến gần cậu, đợi khi thiếu niên đối buông bỏ đề phòng với gã ta, người đàn ông bắt đầu thỉnh thoảng làm một vài cử chỉ thân mật quá giới hạn.

Khi đó Lạc Miểu còn nhỏ tuổi, cậu không giống như những đứa trẻ khác được cha mẹ giáo dục thể chất, đối với rất nhiều chuyện, cậu căn bản không hiểu, còn bởi vì đều là phái nam, cậu cũng không nghĩ quá nhiều về những hành động kỳ lạ của thầy Vu.

Có lẽ vì cậu không để ý, cử chỉ của gã ta càng ngày càng quá phận, coi như không hiểu, Lạc Miểu cũng bắt đầu theo bản năng bài xích chuyện bị thầy đụng chạm, nhưng cậu chỉ cảm thấy hẳn vì mình quá mức nhạy cảm.

Mãi đến có một ngày, cậu ngơ ngơ ngác ngác bị gã ta đẩy ngã xuống ghế sô pha, Lạc Miểu mới biết mình có bao nhiêu ngây thơ.

Lúc đó cậu nhanh chóng phản ứng lại, dùng đầu đập vào mũi đối phương, lại đạp thêm một cái, nam nhân căn bản không nghĩ đến cậu sẽ chống cự mạnh như vậy, nhất thời không ngăn cản, để Lạc Miểu có thể chạy trốn.

Ngày kế tiếp, người đàn ông kia lại bắt đầu chơi bài tình cảm với Lạc Miểu, nói mình thật tâm yêu cậu, còn muốn tẩy não cho cậu, nói Lạc Miểu đối với gã ta cũng là tình yêu, ý đồ muốn điểm tô cho tội ác thành tình yêu.

Lúc này Lạc Miểu không còn hồ đồ, cậu về nhà tìm hiểu những phương diện này, đã rõ ràng ý đồ của gã ta.

Gã ta bị từ chối, rốt cuộc cũng xé bộ mặt giả nhân giả nghĩa, gã ta vừa lo lắng bị Lạc Miểu tố giác, nhưng cũng còn chưa hết mơ tưởng, vì vậy đã sớm chuẩn bị hình ảnh để uy hiếp Lạc Miểu.

Bầu không khí trong bức ảnh thoạt nhìn ám muội, chẳng qua là Lạc Miểu bị tính kế mà thôi.

Người đàn ông cố ý dẫn cậu đến một số nơi, làm ra một số biểu hiện, sắp xếp người chụp trộm từ xa.

Tấm thứ nhất là trong phòng làm việc của giáo viên, gã ta nói với Lạc Miểu phải đổi ca trực đêm, dẫn Lạc Miểu đi.

Còn một tấm khác là đang ở lối vào khách sạn, cũng chỉ là đi tới gần đó, bỗng nhiên gã ta nói không thoải mái, muốn mượn phòng vệ sinh trong đại sảnh khách sạn để rửa mặt, cố ý ôm lấy Lạc Miểu nhanh chóng đi vào trong khách sạn.

Lạc Miểu cũng không ngốc, cậu biết gã ta muốn lợi dụng hai tấm hình này để thực hiện ý đồ tẩy trắng dụ dỗ gian dâm thành hai bên tình nguyện.

Có thể ngay cả khi mọi người cho là cậu tự nguyện, nhưng cậu vẫn là vị thành niên, nếu thật sự bị lộ ra, đối phương không chỉ mất việc mà còn có thể bị khởi tố.

Cho nên ngay từ đầu Lạc Miểu cũng không để những lời uy hiếp ngốc nghếch này trong lòng, trực tiếp từ chối gã ta quầy rầy và đi báo cáo.

Đáng tiếc, bất kể là cách xử lý của trường học hay là ban ngành liên quan đều làm cho cậu thất vọng, hai bên đều nói chứng cứ cậu cung cấp không hữu hiệu, đối phương bên kia cũng thề thốt phủ nhận, đã chưa toại cũng không bằng.

Cậu đánh giá cao năng lực làm rõ đúng sai của con người, nhưng quên con người truyền bá tin đồn rất đáng sợ, quê nhà cậu là một thị trấn nhỏ, thường thường những tin tức về chuyện trăng hoa mập mờ sẽ lan tràn rất nhanh giống như virus, huống chi còn là đồng tính, tuổi tác cũng rất nhạy cảm.

Rất nhanh, trong trường học xuất hiện những lời đồn kỳ lạ.

Không chỉ trích người đàn kia, ngược lại rất nhiều người lén lút nói Lạc Miểu không có cha mẹ dạy dỗ, tuổi còn nhỏ đi dụ dỗ giáo viên nhưng không thành, còn không biết xấu hổ mà báo cáo.

Lạc Miểu gặp phải bạo lực học đường một cách nghiêm trọng, ban đầu chỉ là bị xa lánh, sau đó tình huống lại càng ngày càng tồi tệ hơn.

Cậu ở trong trường học, luôn có người dùng di động chụp trộm cậu, và cái người không có tư cách làm giáo viên kia còn đang không ngừng quấy rầy cậu.

Có một ngày, thậm chí cậu bị mấy cái nam sinh lôi vào phòng vệ sinh, nói muốn nhìn xem cậu không giống những nam sinh khác ở chỗ nào...

Bị vài camera điện thoại di động chĩa thẳng vào mình, Lạc Miểu không nhìn thấy những người lôi cậu đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười quỷ dị mà bọn họ phát ra sau chiếc điện thoại di động.

Nếu như chỉ có một hai người, Lạc Miểu còn có thể chống cự một chút, nhưng bên kia rất đông...

Khương Hi đã giúp cậu trong tình cảnh này.

Khương Hi tình cờ đi vệ sinh nhìn thấy một màn làm người giận sôi này, lập tức ngăn các nam sinh kia.

Gia cảnh nhà Khương Hi khác biệt hơn các nam sinh kia, ở trong trường học cũng rất hot, đám nam sinh không dám trêu gã, mới thả Lạc Miểu.

Sau đó, Khương Hi còn cổ vũ Lạc Miểu thu tập chứng cứ tiếp tục báo cáo, nhưng mà bọn họ bên này còn chưa kịp hành động, người đàn ông kia đã bị bắt được, nguyên nhân là dâm loạn một tân sinh lớp 10...

"Mọi chuyện là như vậy... Em sợ ống kính, liên quan đến đoạn thời gian bạo lực học đường khi đó, bị người khác ác ý chĩa điện thoại vào mình, cảm giác rất đáng sợ..."

Lạc Miểu ấp úng nói, cẩn thận ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt Tống Thịnh Trạch.

Tối sầm... Thoạt nhìn rất tức giận...

Ấn đường cảm nhận được một chút ấm áp, hai hàng lông mày từ từ giãn ra, Tống Thịnh Trạch mở to mắt, nhìn thấy gương mặt đáng yêu khuếch đại ngay trước mắt mình.

"Hôn nhẹ anh có được không? Anh, đừng tức giận, đều đã qua..."

Trên trán được vuốt ve một chút, như cá nhỏ, vừa chạm vào liền tách ra, cảm giác như bị điện giật.

Cuối cùng Tống Thịnh Trạch cũng đã rõ ràng nguyên nhân Lạc Miểu sợ ống kính, cũng lý giải được lý do Lạc Miểu không muốn nhắc đến chuyện năm đó.

Đây căn bản không phải tội của một cá nhân, là bạo lực đến từ quá nhiều người.

Như phép ẩn dụ trong bài đồng dao "Ai giết chết chim cổ đỏ".

Thông thường, hung thủ mới là người thực sự giết chết nạn nhân, nhưng làm hại người khác, còn có dư luận do con người tạo ra, truyền bá, thậm chí quần chúng ăn dưa, những người lạnh lùng đều dính máu tươi...

"Sao em còn phải an ủi ngược lại anh? Miểu Miểu, nếu như anh có thể quen biết em sớm hơn thì tốt, em sẽ không cần trải qua những thứ này..." Lần đầu tiên Tống Thịnh Trạch hiểu sâu sắc khái niệm của hai chữ "đau lòng".

Bất kể là quay phim hay là kinh doanh công ty, chưa từng có chuyện nào khiến Tống Thịnh Trạch vô lực đến vậy.

Nhóc con của anh đã chịu đựng quá nhiều oan ức ở những nơi mà anh không nhìn thấy, anh lại không thể giúp gì, dù trong giới giải trí anh có thể thông thiên triệt địa, anh cũng không cách nào xuyên qua thời gian để quay lại quá khứ.

"Nhưng trải qua những chuyện đó, em mới được gặp anh."

Lạc thiên sứ nhỏ nâng mặt Tống ảnh đế ủ rũ, cười mắt cong cong: "Anh, anh biết không, lúc trước em đã từng nghĩ, e rằng đã từng trải qua chuyện không vui đều là dùng để đổi lại cơ hội được gặp anh, nếu như là vậy, coi như chuyện không vui gấp bội, em cũng nguyện ý chịu đựng."

Đáp lại cậu là cái hôn mãnh liệt.

Khẩn trương mà bạo ngược lẫm liệt, như chỉ lo cậu bị đoạt đi, vừa giống như muốn ép cậu vùi vào trong xương cốt, riêng lực cánh tay đối phương giữ chặt lấy cậu cũng làm cho Lạc Miểu cảm thấy hồi hộp.

Đến khi tách ra, Lạc Miểu có thể cảm giác rõ ràng được hô hấp Tống Thịnh Trạch nặng thêm mấy phần.

Lời này nói ra khỏi miệng, Lạc Miểu cảm thấy không hay cho lắm, nhưng ngẫm lại cũng không vấn đề gì, đều là đàn ông con trai, không phải câu nệ những thứ đó.

Tuy nhiên, bây giờ cậu cũng không có dũng khí nhìn vào mắt Tống Thịnh Trạch.

Lạc Miểu né tránh tầm mắt, tiếng như muỗi kêu: "Anh, muốn làm không?"

Hô hấp Tống Thịnh Trạch cứng lại, cơ thể như trải qua một trận núi lửa phun trào, nhiệt độ toàn thân đều dồn lại một chỗ, nóng đến mức anh không thể không nhanh chóng dùng tư thế chống đẩy tiêu chuẩn để chống đỡ, chỉ sợ nóng lan sang Lạc Miểu.

Rốt cuộc nhóc con có biết lời nói kiểu này có thể lấy mạng anh luôn không!

"Anh Trạch... muốn làm không?" Lời đòi mạng phát ra khỏi miệng bạn trai nhỏ một lần nữa, Tống Thịnh Trạch sắp nổ tung.

Một chút lý trí hiếm hoi còn sót lại cuối cùng nói cho anh biết ngày hôm nay không phải thời điểm để làm chuyện như vậy, biết hết ngọn nguồn năm đó, anh biết nên làm sao để thanh minh cho Lạc Miểu, thời gian gấp rút, nếu như làm chuyện đó, sợ là hai người không biết đến khi nào mới có tinh thần làm chuyện chính.

Tống Thịnh Trạch suy nghĩ nhiều lắm, anh cũng không muốn ôm ấp Lạc Miểu sau khi những nghe những bi thảm mà Lạc Miểu từng trải qua, anh sợ sau đó nhóc con sẽ lầm tưởng anh giống họ.

Làm chuyện này nên lãng mạn một xíu, bầu không khí ngày hôm nay cũng không hoàn mỹ, lần đầu tiên của nhóc con nhà anh, anh phải dành nhiều thời gian nhất để thưởng thức nơi hoàn hảo nhất.

Không bằng...

Thoáng phát tiết một chút vẫn có thể...

"Miểu Miểu, em muốn không?" Tống Thịnh Trạch hỏi.

Lúc chạm vào nhau, Lạc Miểu như động vật nhỏ khẽ kêu một tiếng, cậu không trả lời vấn đề, không nói ra được!

Tống Thịnh Trạch nở nụ cười: "Nhưng thời điểm ngày hôm nay không đúng, phải nhanh xử lý chuyện của em..."

"Vậy, vậy anh dừng lại..." Lạc Miểu run rẩy nói.

"Miểu Miểu cũng giúp anh một chút được không? Giúp lẫn nhau mà..." Tống lão lưu manh thành công login.

Tống Thịnh Trạch muốn như vậy, nếu máy bay đã khởi hành, thế nào cũng phải để nó hạ cánh an toàn...

Sau khi bay lượn chân trời xong, Lạc Miểu ngơ ngác nghĩ, chuyến bay vừa nãy... Kích thích quá đi...

Biết đến ngọn nguồn mọi chuyện, lại có Khương Hi bên kia cung cấp tư liệu, tiếp đến xử lý cũng dễ dàng hơn nhiều.

Mấy ngày nay nhóm quan hệ công chúng của Tinh Dập đã tiến hành áp chế hot search, chỉ là bị vướng chỗ không có chứng cứ tẩy trắng quyết định, vẫn luôn không dám lên tiếng, chỉ có thể bị động chịu đòn.

Nhưng hiện tại đã có tư liệu, lập tức liên lạc với trường cấp ba Lạc Miểu từng theo học, tìm tới những giáo viên và bạn học đồng ý chứng minh cho Lạc Miểu, tuyên bố người đàn ông kia bị tước tư cách giáo viên và văn kiện bị trường học sa thải, chứng minh bức ảnh đó là Lạc Miểu bị tính kế chụp trộm, đồng thời gửi công hàm luật sư đến phương tiện truyền thông đã đăng tải vụ việc, yêu cầu truy cứu trách nhiệm phát luật, liên quan đến danh dự và tổn thất của nghệ sĩ Lạc Miểu thuộc Tinh Dập truyền thông...

Côn Bằng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vô cùng đau lòng cho Lạc Miểu: "Ai u, trời đất, loại điên này đáng đời này nên bị bắt lại! Còn nữa, mấy người bắt nạt Miểu Miểu, cậu nói sao đám đó lại láo như vậy! Ai u, làm Côn nương nương tức chết rồi!"

"Sau này đừng nhắc việc đó trước mặt Miểu Miểu, anh coi như anh không biết đi." Tống Thịnh Trạch lật kịch bản được chỉnh sửa "Âm thanh của mặt biển" trên tay, thuận tiện nhắc nhở Côn Bằng.

Côn Bằng gật đầu: "Đó là đương nhiên rồi, những chuyện thế này nên quên hết mới đúng!"

Côn Kinh Tế ý vị sâu xa: "Thịnh Trạch à, Miểu Miểu đáng thương như vậy, khi còn bé không có cha mẹ yêu thương, lớn lên thì gặp những chuyện đó trong trường học, cậu nhớ đối xử tốt với nhóc đó nha, đừng bắt nạt người ta."

"Đương nhiên, còn cần anh phải nhắc à." Tống Thịnh Trạch vừa xem kịch bản vừa nói, "Có điều, tôi đối xử tốt với em ấy không phải vì đáng thương, mà là vì tôi yêu em ấy."

Côn Bằng nhướn mày, còn chưa kịp chua thêm vài câu, thấy Tống ảnh đế thả kịch bản xuống: "Béo, tôi vừa có một quyết định."

Côn Bằng nuốt nước miếng một cái, nhất thời không dám hỏi quyết định này đến cùng là cái gì.

Y có cảm giác cực kỳ không tốt...

—— Quyết định này của Tống ảnh đế sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cả nghệ sĩ cùng ảnh đế trong tương lai, cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Côn Bằng, e rằng, sự nghiệp của Côn Kinh Tế cũng sắp đến lúc vẽ lên dấu chấm tròn...

Tống Thịnh Trạch trầm ngâm chốc lát, trịnh trọng nói: "Tôi muốn cầu hôn em ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi