ẢNH ĐẾ KHÓ THEO ĐUỔI


Edit: Bé Cỏ của Giang Triệt
“Số báo danh 97 Phương Niên, đến lượt bạn.”
“Vâng, tôi đến ngay.”
Trong đại sảnh khách sạn, Phương Niên vội vàng đứng dậy chỉnh lại vạt áo, đi vào phòng thi.
Vai diễn hôm nay cô đến thử là vai nữ thứ ba trong bộ phim cổ trang mà Thạch Nham sắp quay.
Thạch Nham là đạo diễn rất nổi tiếng, anh ta từng giành được ba huy chương vàng trong nước và lọt vào danh sách đề cử giải Oscar.

Trước đây, anh ta chỉ quay những bộ phim điện ảnh lớn, lần này quay phim truyền hình, nghe nói một là do kịch bản hay, hai là vì bên sản xuất là bạn cũ của anh ta.
Vai nữ thứ ba này cũng có gần một trăm người đến thử vai, có thể thấy sức hấp dẫn của vị đạo diễn này.
Trong số đó, có không ít những tiểu hoa lưu lượng, nhân khí đang cao.
Hôm nay trên đường đi Phương Niên bị trễ, lúc đến nơi, vị trí đã bị sắp xếp lại, do đó mới đứng tới thứ 97, cũng là vị trí cuối cùng.

Lúc này, các nữ diễn viên trong khu vực chờ mấy tiếng trước đã đi về, chỉ còn lại mình cô.
Nhưng may mắn là cô vẫn còn cơ hội thử sức.
Giữ tay nắm cửa, cô hít một hơi thật sâu, tự động viên mình: “Cố lên Phương Niên, mày có thể!”
“Chào mọi người, tôi là Phương Niên số báo danh 97.”

“Bắt đầu đi.”
Hầu hết ban giám khảo, từ đạo diễn đến nhà sản xuất, mọi người đều mang vẻ mặt mệt mỏi.
Cũng đúng, bắt đầu từ lúc một giờ chiều, đến giờ đã là sáu giờ tối, nhìn hơn chín mươi người thử vai, cho dù là ai cũng không chịu đựng nổi.
Phương Niên đã sớm học thuộc kịch bản, Lệ phi trong kịch bản là một sủng phi, nhờ vào nhan sắc khuynh thành, bà rất được hoàng thượng sủng ái.
Mà phần sủng ái này, đã giảm dần sau khi nữ chính Tô Nhược vào cung.
Sau đó, bởi vì ghen ghét, Lệ phi luôn âm thầm mưu hại Tô Nhược, cuối cùng rơi vào kết cuộc bị ban rượu độc.

Lúc này Phương Niên phải diễn cảnh Lệ phi múa trong thọ yến của hoàng thượng.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu hồng lộng lẫy, phối hợp với gương mặt được trang điểm tỉ mỉ và đôi môi đỏ mọng, rất có dáng vẻ kiều diễm của đệ nhất sủng phi triều Đại Dận.

Nhấc chân lên, cô bắt đầu múa, vừa múa vừa đong đưa đôi mắt hồ thu về phía Thạch Nham bên ghế giám khảo trước mặt.
Cô xem anh ta như hoàng đế, tất cả những gì cô muốn làm giờ phút này, chính là khiến hoàng đế chú ý đến cô, giành lại thịnh sủng.
Điệu múa kết thúc, Phương Niên khom người thật sâu chào khán giả, sau đó hồi hộp chờ đợi nhận xét.
“Bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên, Thạch Nham là người vỗ tay đầu tiên.
Ngay sau đó, các giám khảo khác cũng bắt đầu vỗ tay.
“Cô tên là Phương Niên?”
“Đúng vậy, đạo diễn Thạch.”
“Trước đây có từng học qua múa cơ bản à?”
“Từng học năm năm.”
“Ừm, đóng phim của tôi, không thể cùng lúc tham gia nhiều bộ phim, cũng không chấp nhận nghỉ phép tạm thời để tham gia các hoạt động thương mại.

Trước khi chính thức khai máy còn phải vào đoàn trước hai tháng học lễ nghi, cô có thể làm được không?”
“Có thể, em không có vấn đề gì.”
Phương Niên không thể tin vận khí của mình tốt như vậy, ý của Thạch Nham là chọn cô rồi sao?
Đang mừng thầm, lại nghe một người chế tác bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Thạch, cô ta đúng là khuôn mặt, dáng người đều nổi bật, khả năng múa của không tệ, nhưng có lẽ ngài không để ý đến tin tức giải trí, cô ta không kính nghiệp, lại còn tự cao tự đại.”
Cho dù giả vờ bình tĩnh như thế nào, nhưng khi nghe thấy những lời này, hy vọng trong mắt Phương Niên cũng tối dần đi.
Cô nói rồi mà, cô nào có vận khí tốt như vậy?

Cô đã dùng hết may mắn trong đời mình từ rất nhiều năm trước.
Chỉ là năm đó, cô còn chẳng hề hay biết mà thôi.
Lời nói của người chế tác hẳn là có ảnh hưởng không nhỏ đối với Thạch Nham, anh ta suy tư một chút, sau đó nói với cô: “Cô về trước chờ thông báo nhé.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.”
Phương Niên mỉm cười, sau khi cúi đầu thật sâu mới xoay người bước ra cửa.
Vừa định mở cửa thì bên ngoài bất ngờ có người đẩy vào.
Người đàn ông trước mặt chải đầu bóng bẩy, ăn mặc lộng lẫy, bởi vì tất cả các mốt thời trang hiện nay đều khoác lên người, cho nên nhìn có vẻ dở dở ương ương.
Phía sau người kia là một người nữa.
Người này dáng người rất cao, mặc áo thun đen, quần jean màu xanh, giày thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu, đội mũ lưỡi trai, vành mũ đè thấp xuống, che đi gần hết ngũ quan, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt kia cực kỳ thanh tú.
Bước chân của anh không nhanh không chậm, hai tay thảnh thơi đút vào túi quần, mặc dù là dáng vẻ hờ hững, nhưng vẫn mang theo sức hấp dẫn chết người.
Bước chân Phương Niên dừng lại ngay lập tức, cô ngây ngẩn nhìn người đi tới, đầu óc trống rỗng.
Có những người, cho dù qua bao nhiêu năm, cho dù anh ta có thay đổi như thế nào, bạn vẫn có thể nhận ra ngay từ cái từ cái nhìn đầu tiên.
Giang Ngộ chính là một người như vậy đối với Phương Niên.

Sáu năm, cô không ngờ cuộc hội ngộ của họ sẽ đến muộn như vậy, lại còn bất ngờ thế này.
Cô đang nghĩ nên chào anh như thế nào, nhưng anh dường như không nhìn thấy cô, hoặc giả nhìn thấy rồi, nhưng chẳng qua là cảm thấy phiền chán.

Bước chân anh không ngừng lại, cứ thế lướt qua người cô, giống như một người xa lạ.
Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng chào hỏi nhiệt tình.
“Chào thầy Giang.”

“Thầy Giang, mời ngồi.”
Những người kia vừa rồi còn chẳng buồn nhìn Phương Niên một cái, giờ phút này giống như quần tinh ủng nguyệt*, vây quanh Giang Ngộ.
“Giang Ngộ, sao cậu cũng tới đây?” Đạo diễn Thạch vui vẻ vỗ vai anh.
Mối quan hệ giữa hai người nổi tiếng là tốt, năm đó Thạch Nham giành được giải Kim Phượng cho đạo diễn có tác phẩm xuất sắc nhất, nam chính trong phim đó chính là Giang Ngộ.
Sau này cũng nhờ vào khả năng diễn xuất ưu việt trong phim, thu hoạch được nhiều giải Ảnh đế trong và ngoài nước.
“Tình cờ trao đổi hợp tác gần đây, nghe nói anh đang tổ chức casting ở chỗ này, tôi tiện đường tới xem thử, chọn được người chưa?”
Giang Ảnh đế không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp, giàu từ tính.
Trước đó, trên mạng có một hot search là “Mang thai giọng nói của Giang Ngộ”, ý là giọng nói của anh hay đến nỗi khiến lỗ tai mang thai.
“Cô bé cậu vừa gặp ở cửa không tệ, đáng tiếc danh tiếng không tốt lắm.”
“Nếu không… Tôi thay anh diễn thử với cô ấy được chứ?”
“Cậu đồng ý thì còn gì bằng.”
Thính lực của Phương Niên rất tốt, bọn họ cũng không cố tình nói nhỏ, cho nên cô nghe hết không sót câu nào.
Anh nói, muốn diễn thử với cô?
Năm đó khi chia tay, chẳng phải anh đã nói, cả đời này không muốn gặp lại?
Vậy thì, cô nên đi hay là ở lại đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi