ẢNH ĐẾ LÀ MIÊU NÔ

Edit: Simi

Khi viết kịch bản xong, đúng lúc bộ phim của Lục Phong tuyên bố đóng máy.

Du Nhiên đặc biệt chạy đi xem. Xem xong bộ phim, tự đáy lòng cô cảm thấy thật thất vọng, "Có theo khuôn mẫu cũng phải để ý một chút chứ... Khuôn mẫu sử dụng chưa triệt để, sẽ thành thất bại đó."

"Nam chính ở giai đoạn trước cặn bã thì nhất định phải thật cặn bã, chuyên làm những điều không phải việc của mình, như vậy người xem mới có thể mong chờ hắn bị ngược tàn nhẫn vào phần sau chứ."

"Ngược cũng không đến nơi, làm khó một chút rồi lại hóa nhẹ nhàng buông tha, chẳng thỏa mãn chút nào. Cái này không thể nói là tính cách nữ chính thiện lương, tốt bụng, mà là nhát gan, xem nhẹ bản thân không có giá trị."

Cân nhắc một chút, Du Nhiên lại mơ hồ phát giác được gì đó, suy đoán, "Chẳng lẽ là vì biên kịch thật sự là bạn gái của Lục Phong?"

Giai đoạn trước thì câu tam đáp tứ [1] khiến người ta căm tức, giai đoạn sau lại không nỡ hành hạ dù chỉ một chút, cho nên làm trò hề sửa lại hết?

[1] ý chỉ người đàn bà tính nết lăng loàn, dụ dỗ đàn ông, tương tự như câu "mèo mả gà đồng" bên mình.

Lắc đầu, Du Nhiên thở dài nói, "Khuôn mẫu cũng không thể tùy tiện thay đổi được."

Quét mắt qua khu bình luận, quả nhiên, danh tiếng quá bình thường.

"Nam chính cặn bã, nhưng hình như cũng không cặn bã đến mức phải tan đàn xẻ nghé, cũng không cần phải báo thù gì hết."

"Xem hết video, ý niệm duy nhất của tôi là, cái quần què gì đây, mấy người đang cho tôi xem cái gì vậy? Cái này mà cũng gọi là báo thù? Nghẹn cả một hơi trong cổ họng mà đợi hoài chả thấy đâu."

"Chết tiệt, tức chết mất! Đây mà là nữ chính á hả? Hồi trước bị sỉ nhục thì không phản kháng, đến lúc sau thì mạnh mẽ hơn, có oan báo oan, có thù báo thù, rồi thành thánh mẫu tha thứ cho chồng trước... Thứ cho tôi nói thẳng, chứ đáng đời cô bị sỉ nhục! Sớm biết vậy đã không xem rồi, hối hận ghê luôn, xem cho thêm bực mình."

Bỗng nhiên điện thoại cô liên tiếp nhận được tin nhắn.

Tin nhắn thứ nhất, Cố Khải, "Hôm nay mèo nhỏ ăn gì?"

Tin nhắn thứ hai, Cố Khải, "Có hình của mèo nhỏ không?"

Tin nhắn thứ ba, Cố Khải, "Video cũng được."

Du Nhiên nghiêm mặt nghĩ, anh nói gần đây công việc bận rộn mà? Nhìn qua thì lại thấy không giống lắm nha.

Cô hoàn toàn không định biến thành mèo rồi chụp ảnh cho anh, nên trả lời Cố ảnh để ngắn gọn mà rõ ràng, "Không nói cho anh biết, không cho, không có." Đặc biệt tàn nhẫn vô tình.

*

Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, Du Nhiên nhận được một số bản thảo, nhưng không phải là thể loại mà cô muốn viết.

Chỉ hít không khí cũng không thể sống nổi. Đang lúc Du Nhiên có ý định muốn phá sản, chợt có chuyển biến bất ngờ.

"Tôi đã xem qua bộ phim ngắn về miêu yêu, rất thích phong cách của phim. Cho nên tôi đang có dự định làm một bột phim chiếu mạng dài mười sáu tập, mỗi tập là một câu chuyện ngắn, không biết biên kịch Hứa có đồng ý tham gia không?"

Giọng nói khàn khàn của đối phương khi rơi vào trong tai của Du Nhiên lại tựa như âm thanh của thiên nhiên vậy.

"Không vấn đề gì!" Du Nhiên đáp ứng ngay lập tức.

"Cô còn kịch bản ngắn nào không? Tôi muốn xem kịch bản một chút."

"Có. Cho tôi địa chỉ mail, tôi sẽ gửi qua cho anh." Du Nhiên vui vẻ, rạo rực nghĩ, kịch bản "Mất trí nhớ" vừa vặn có chút công dụng rồi.

"Vậy chúng ta gặp mặt nói chuyện về kịch bản đi." Nói xong, đối phương báo địa chỉ mail, cũng hẹn thời gian gặp mặt.

Chấm dứt cuộc trò chuyện, Du Nhiên vội vàng gọi cho Chu Khả Tâm, muốn chia sẻ tin tốt với bạn mình. Kết quả đợi một hồi lâu cũng không có ai bắt máy.

Du Nhiên chỉ đành cúp điện thoại.

Sau khi quay "Miêu yêu", Chu Khả Tâm như bị kích thích, bắt đầu luyện tập diễn xuất. Bây giờ nhận được mấy kịch bản truyền hình cũng bắt đầu đi đóng phim, mỗi ngày đều đi sớm về muộn vô cùng bận rộn, thời gian ngủ cũng không đủ nữa.

Bởi vậy không tìm thấy người, Du Nhiên cũng không cố chấp nữa.

Hay là nói với Cố Khải?

Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng bỏ qua suy nghĩ này. Vì trong mắt Cố Khải, bọn họ chỉ là người xa lạ, mối liên hệ duy nhất chỉ là mèo, tùy tiện gọi điện thoại thì có vẻ kì quái quá.

*

Du Nhiên cho rằng đây là thời cơ để chuyển mình, sắp đi đến đỉnh cao của đời người, nhưng sau khi gặp mặt cô mới phát hiện mình đã hiểu lầm.

Liên hệ với cô không phải công ty điện ảnh và truyền hình, mà là một nữ diễn viên tuyến thứ hai.

Cô được mời làm biên kịch, ngoài ra còn có một người khác cũng được mời.

Đơn giản mà nói, là diễn viên tự móc tiền túi [2], tự mình đóng vai chính, hi vọng tạo ra một tác phẩm khiến người xem trầm trồ khen ngợi, một tác phẩm nổi tiếng.

[2] bản gốc là 人民币玩家 – người chơi tiền thật, chỉ những người chơi nạp tiền thật vào game để tăng XP, tiền, mức độ VIP, cùng quần áo và trang sức đặc biệt, có sự khác biệt rõ ràng với người chơi bình thường. Ở đây ý chỉ những người tự bỏ tiền túi của mình ra để hoàn thành mong muốn nào đó, chứ không phải là đi làm công cho người khác.

Quả thực có tiền thì làm gì cũng được.

"Phim dài từ 20 đến 30 phút, chiếu vào tám giờ tối thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, dự tính có mười sáu tập." Vị diễn viên tên Cao Oánh nói rõ ràng với cô.

"Hai biên kịch mỗi tuần sẽ đưa ra một phần kịch bản, nội dung đề tài không giới hạn. Bất kể là tưởng tượng huyền ảo hay câu chuyện thường ngày đều được, quan trọng nhất là phải có tình tiết thú vị. Ngoài ra có một điều cần lưu ý là kịch bản lấy nữ chính làm chủ."

"Bởi vì thời gian phát sóng là tám giờ tối thứ bảy, chủ nhật, nên phải hoàn thành quay phim vào trước thứ tư, hoàn thành chế tác hậu kì vào trước thứ sáu. Thời gian hơi nhanh, hai người không có vấn đề gì chứ?"

Du Nhiên gật đầu, thoải mái trả lời, "Không có vấn đề gì."

Nữ bên kịch hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh đẩy kính mắt, không vui nói, "Hai biên kịch cùng viết? Như vậy không hay lắm thì phải?"

Cao Oánh giải thích, "Vì là phim theo từng tập riêng biệt, nội dung cốt truyện độc lập không ảnh hưởng lẫn nhau, nên có lẽ sẽ không sao đâu."

"Theo kiến thức chuyên môn của tôi, biên kịch sáng tác theo linh cảm rất khó. Nếu chỉ có một biên kịch, phải nghĩ ra hai câu chuyện hàng tuần thì áp lực sẽ rất lớn."

"Hai người mà nói thì, một người phụ trách thứ bảy, một người phụ trách chủ nhật, áp lực sẽ nhỏ đi rất nhiều."

Biên kịch họ Vương đầy chất vấn, hành nghề cũng hơn hai mươi năm, đã từng viết không ít tác phẩm ưu tú, danh tiếng không tồi. Lúc này bà ta không thèm nhượng bộ, truy vấn thêm một bước nữa, "Lỡ như chất lượng tác phẩm chênh lệch quá lớn thì sao? Khả năng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của người xem với toàn bộ những phim ngắn này mất."

Cao Oánh nghiêm mặt nói, "Cả hai vị đều là do tôi chọn kỹ lựa khéo mới tìm ra được đối tượng hợp tác, tôi tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của hai vị."

Biên kịch Vương im lặng. Kim chủ cho rằng không có vấn đề, bà ta đương nhiên cũng không phản đối nữa.

Du Nhiên sờ sờ mũi, trong lòng hiểu rõ cái gọi là chất lượng chênh lệch quá lớn là đang ám chỉ khả năng của cô sẽ gây cản trở.

"Tôi sẽ nỗ lực hết sức mình." Cô chân thành nói.

Khóe miệng biên kịch Vương cong lên đầy trào phúng. Bà ta từng gặp nhiều người mới, hiểu vô cùng rõ rằng, không phải chỉ cần nỗ lực là có thể bù trừ cho sự chênh lệch thực lực được.

"Vậy thì tốt quá." Cao Oánh mỉm cười, tiếp tục chủ đề, "Còn về thù lao, sau ba ngày hoàn thành kịch bản sẽ được gửi vào trong tài khoản của hai vị."

Thương lượng chi tiết, tỉ mỉ xong, cả hai biên kịch đưa kịch bản của mình ra.

Cao Oánh đọc qua một lần, vô cùng hài lòng, "Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Du Nhiên, "Hợp tác vui vẻ."

Biên kịch Vương, "Hợp tác vui vẻ."

*

Giao kịch bản xong, những việc khác Du Nhiên không cần quan tâm. Tuy vậy cô cũng muốn đến xem trường quay, bất quá cô còn phải cân nhắc kịch bản kế tiếp nên viết như thế nào. Du Nhiên quyết định vùi đầu làm việc trong ký túc xá.

Cô vạch ý cho tình tiết, hoàn thành sơ thảo xong còn phải sửa chữa lại cho trau chuốt, công việc bề bộn rất nhiều. Mà một tuần lễ lại quá ngắn, cô không thể lãng phí thời gian được.

Nhưng một giờ đã trôi qua, Du Nhiên không viết được chữ nào.

Hai giờ trôi qua, công việc không hề có tiến triển, Du Nhiên bực bội muốn đập bàn.

Thở dài, cô dứt khoát không cưỡng cầu nữa, quay đầu lên mạng dạo diễn đàn. Ai ngờ vừa mở Thiên độ [3] ra, khóe mắt quét đến một đề mục, "Tác phẩm đồ sộ bom tấn lần nữa đột kích, [Tử thần 10] sắp ra mắt khán giả."

[3] tranh web thành lập ngày 18/12/2002, ngày 22/5/2012 đổi tên thành Tạp chí Thiên Độ, để phát triển tốt hơn, ngày 15/8/2013 đổi thành Lớp học Thiên Độ, lấy chủ đề về sân trường lớp học, hẹn nhau ngàn năm, cùng nhau trưởng thành.

Du Nhiên liền giật mình, series [Tử thần]?

Bỗng nhiên trong đầu như được chiếu sáng.

Du Nhiên bất chấp mọi thứ, nhanh chóng bắt tay vào viết.

Một nhóm học sinh lên xe buýt ra ngoài du lịch.

Xe vững vàng chạy. Trên xe, có người hát, có người đánh bài, có người nói chuyện phiếm.

Nữ chính đang ngủ. Bỗng nhiên, cơ thể cô run dữ dội, như đang gặp ác mộng.

Đột ngột mở mắt, nữ chính thở hổn hển, như đang sợ hãi.

"Cậu không sao chứ?" Bạn học nhịn không được quan tâm hỏi.

Nữ chính không trả lời, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, gió mây bỗng thay đổi. Thời tiết vốn đang nắng ráo sáng sủa, vạn dặm không mây, đột nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, những hạt mưa phùn rơi xuống.

Vẻ mặt nữ chính càng kinh hãi hơn. Cô đột ngột bắt lấy vai bạn học, nghiêm giọng hỏi, "Không phải cậu nói hôm nay trời không mưa sao?"

Bạn học bị cô làm cho hoảng sợ, khó hiểu trả lời, "Dự báo thời tiết cũng chỉ là dự báo thôi mà, không phải điều này rất bình thường sao?"

Nữ chính mím chặt môi, không nói lời nào.

Đột nhiên, trong xe có tiếng ai đó gầm lên giận dữ, "Hai tụi bây mắt đi mày lại, là do ăn gian phải không?"

Trong lúc đang nói chuyện, vài nam sinh ẩu đả nhau.

Bên cạnh, hai nữ sinh trò đang nói chuyện cũng dựa đầu vào nhau ngủ say.

Nữ chính càng ngày càng cảm thấy bất an, "Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe!"

Một tiếng ồn nổ ra, nhưng khắp nơi đều là giọng điệu đang cãi nhau, không thể nghe thấy họ nói gì.

Chuyển cảnh, tấm biển lớn trên đường đập xuống, đè bẹp xe buýt, những người trong xe không ai sống sót.

Lúc này, có người qua đường giơ tay phải lên, vén tay áo nhìn thời gian, trên đồng hồ vừa vặn hiển thị ba giờ chiều.

*

Nữ chính trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh. Cơ thể run dữ dội, như đang mơ thấy ác mộng.

Cô thở hổn hển, như bị giấc mơ hù sợ.

"Cậu không sao chứ?" Bạn học quan tâm hỏi.

Giống y chang trong giấc mơ kia.

Nữ chính không trả lời, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, gió mây bỗng thay đổi. Thời tiết vốn đang nắng ráo sáng sủa, vạn dặm không mây, đột nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, những hạt mưa phùn rơi xuống.

Vẻ mặt nữ chính càng kinh hãi hơn. Cô đột ngột bắt lấy vai bạn học, không thể khống chế giọng nói, "Không phải cậu nói hôm nay trời không mưa sao?"

Bạn học bị cô làm cho hoảng sợ, khó hiểu trả lời, "Dự báo thời tiết cũng chỉ là dự báo thôi mà, không phải điều này rất bình thường sao?"

Nữ chính mím chặt môi không nói lời nào.

Thật sự giống trong mơ như đúc, cô không thể không nghĩ ngợi thêm.

Đột nhiên, trong xe có tiếng ai đó gầm lên giận dữ, "Hai tụi bây mắt đi mày lại, là do ăn gian phải không?"

Trong lúc đang nói chuyện, vài nam sinh ẩu đả nhau.

Bên cạnh, hai nữ sinh trò đang nói chuyện cũng dựa đầu vào nhau ngủ say.

Nữ chính càng ngày càng cảm thấy bất an. Không lâu sau, chiếc xe này sẽ bị tấm biến lớn đè nát, tất cả những người ngồi trên xe chắc chắn sẽ chết!

"Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe!" Trong mắt cô khó giấu nổi sự sợ hãi.

Lái xe căn bản không quan tâm đến, "Đừng ồn ào nữa, trở về chỗ ngồi đi. Sẽ đến nơi ngay đây."

"Chút nữa sẽ có tai nạn đó! Mọi người trên xe sẽ chết hết!" Nữ chính gần như phát điên, nhịn không được khóc to.

"Cô gái nhỏ mơ thấy ác mộng à?" Lái xe bật cười, "Yên tâm, chú lái xe vững lắm."

Nữ chính nói với mọi người, "Tụi mình không thể ở trên xe được đâu, tụi mình phải xuống xe ngay."

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nữ chính, như nhìn một kẻ điên.

Lái xe kinh hoàng, "Ha, nhóc con này, có ai quản không hả?"

Giáo viên đi cùng không biết phải làm sao, chủ động nói, "Tinh thần của em ấy không ổn lắm. Như vậy đi, để tôi dẫn em ấy xuống xe. Đợi em ấy tỉnh táo lại, cả hai sẽ bắt xe khác đến sau. Còn mọi người thì cứ đi trước."

"Chỉ có thể làm vậy thôi."

Lái xe dừng lại, bỏ lại nữ chính với giáo viên đi cùng rồi phóng ga chạy đi.

Bên trong xe buýt, có người cười toe toét, "Đồ nhát gan! Mơ mà tưởng là thật."

"Đánh rắm nhiều thật."

"Không có ai bị lừa chẳng thú vị chút nào. Nếu không tụi mình cũng giả bộ tin, cùng xuống xe đi?"

Vừa dứt lời, tấm biển lớn ngã xuống, đè nát xe buýt, người trên xe không ai may mắn sống sót.

Người qua đường thất kinh.

Giáo viên đi cùng hốt hoảng che miệng lại, ngăn mình thốt ra tiếng.

Nữ chính run rẩy nâng tay phải lên, vén tay áo nhìn thời gian, trên đồng hồ quen thuộc hiển thị ba giờ chiều, y chang trong giấc mơ.

Thì ra cô biết trước tương lai cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn khiến cho hiện thực diễn ra hoàn hảo như trong kịch bản.

Một hơi viết xong kịch bản, Du Nhiên trịnh trọng hạ bút đặt tiêu đề - "Giấc mơ dự báo".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi