ẢNH ĐẾ LÀ MỘT ĐỨA BÉ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Kinh Sở Dương bước tới bên cạnh Tưởng Sầm, tự nhiên đưa tay khoác lên vai cậu, dưới góc độ Triệu Thành không nhìn thấy cúi đầu hôn lên mặt cậu, dịu giọng nói, “Tiểu Sầm, đi hóa trang đi, hôm nay anh chờ em ở đây cùng nhau về nhà.” LQĐÔN

“Dạ.” Tưởng Sầm bị Triệu Thành khiến vô cùng không kiên nhẫn, đã sớm muốn tìm cớ rời đi, Kinh Sở Dương xuất hiện vừa đúng lúc thành tiện quá, cậu cảm kích mắt nhìn người trước mặt, xoay người vào phòng hóa trang.

“Anh là ai?” Thiệu Trạch không nhận ra người đàn ông này, chỉ theo bản năng cảm thấy anh ta và Tưởng Sầm có quan hệ rất tốt, cho nên trong lòng gã ghen ghét, ánh mắt nhìn anh cũng mang theo chút khinh miệt.

Kinh Sở Dương mỉm cười tiến lên một bước, bóng dáng cao lớn đứng trước mặt Triệu Trành lùn hơn, khí thế từ trên cao nhìn xuống khiến Triệu Thành lùi về sau một bước, trong ánh mắt xuất hiện vẻ bối rối, Kinh Sở Dương nhìn gã hồi lâu, đưa tay nắm chặt cổ áo Triệu Thành, cúi đầu ghé vào tai gã trầm giọng nói: “Cậu bạn, tuy không biết cậu là ai nhưng có chuyện tôi thấy nhất định phải thông báo cho cậu một tiếng, đừng quấy rầy Tiểu Sầm, em ấy là người không phải cậu có thể trêu chọc, nếu như cậu còn tiếp tục thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Anh là ai, anh là ai!” Cổ áo Triệu Thành được thả ra, người đàn ông cao lớn cứ thế đi vào studio, gã ngồi xuống một chiếc ghế trống, nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng, Triệu Thành gã không sợ nhất chính là uy hiếp, càng cảnh cáo gã như vậy gã càng muốn có được Tưởng Sầm. Nghĩ tới khuôn mặt tinh xảo kia, Triệu Thành cảm thấy thân dưới của mình đã ngốc đầu lên, một người đẹp như vậy, nếu bị gã đè trên giường rên rỉ cầu xin tha thứ thì nhất định là một chuyện vô cùng sung sướng!

Tưởng Sầm từ phòng hóa trang đi ra, cùng đối diễn với đạo diễn Minh Sâm dưới ô che nắng, cậu cảm thấy có một luồng ánh mắt cứ mãi rơi trên người cậu, khó chịu không nói nên lời. Cảnh muốn quay tiếp chính là chuyện sau khi hoàng tử được cứu về sơn trang, có một đoạn cần cởi áo phần trên để thị vệ cậu bôi thuốc, trải qua chuyện Triệu Thành vô tình hay cố ý quấy nhiễu lần trước, ấn tượng của Tưởng Sầm với gã rớt xuống số âm, nhưng nội dung cảnh quay nhất định phải hoàn thành, cậu cũng không có cách nào khác.

Năm phút sau, Tưởng Sầm chuẩn bị sẵn sàng công việc, cởi áo nằm trên giường, trên người cậu băng một lớp băng gạc, trên băng gạc có ít máu, cậu nhắm mắt lại trái tim lắng xuống, chuẩn bị quay.

Một trong những thị vệ của cậu từ ngoài cửa đi vào, đầu tiên đưa tay thử nhiệt độ trên trán cậu, sau đó đặt chai thuốc trong tay lên bàn, đưa tay thoa thuốc cho cậu.

Quay tới cảnh này, trái tim Triệu Thành đột nhiên căng thẳng, nhìn làn da trắng nõn nà, Triệu Thành nuốt nước miếng một cái, hận không thể ra tay dùng sức sờ đủ, gã mê muội đưa tay đặt lên ngực Tưởng Sầm, vạch băng gạc trên người cậu, hai tay càng không ngừng run rẩy, hoàn toàn kích động không thể khống chế được tâm tình của mình.

" Cut! Cậu cái người này xảy ra chuyện gì thế, cậu chỉ bôi thuốc thôi mà sao lại giống như động phòng thế hả? " Minh Sầm ẩn chứa sự tức giận xuất hiện trước mặt hai người, trách mắng Triệu Thành không chút lưu tình, mặc dù chỉ là diễn viên phụ nhưng cũng đừng dễ dàng vượt qua kiểm tra dưới tay anh ta vậy chứ, làm diễn viên đâu có dễ dàng thế!

" Vâng vâng vâng, tôi biết rồi. " Triệu Thành lấy lại tinh thần vội nói xin lỗi, chuẩn bị quay lại lần thứ hai, nhưng không biết gã cố ý hay vô tình, cảnh quay đơn giản như vậy mà NG vô số lần.

Chỉ có Tưởng Sầm nằm trên giường biết rõ tên Triệu Thành này hoàn toàn cố ý, cố ý NG nhiều lần như vậy, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cậu! Cậu chịu đựng khó chịu trong lòng, vẫn chống đỡ đến lúc cảnh quay chấm dứt.

Tưởng Sầm có thể nhịn không có nghĩa Kinh Sở Dương nhịn được, mắt nhìn bà xã mình bị tay heo của đàn ông khác sờ soạng, còn sờ soạng nhiều lần như vậy, sao Kinh Sở Dương không tức giận? Thừa dịp không ai chú ý, anh nắm chặt cổ áo Triệu Thành hạ giọng nói, " Tôi đã cảnh cáo cậu rồi đúng không? Đừng quấy rối Tưởng Sầm, cậu xem như gió thoảng bên tai hả? "

" Này tôi nói anh là ai vậy, cố quản nhiều chuyện thế! " Triệu Thành vốn không xem anh là gì, làn da Tưởng Sầm sờ vào xúc cảm rất tốt, gã có phần không nhịn được khi nhìn cậu trên giường, nghĩ một hồi trong đầu Triệu Thành có chủ ý.

Hôm nay nhiệm vụ quay chấm dứt, Tưởng Sầm thay xong quần áo từ trong phòng hóa trang đi ra, liếc thấy Kinh Sở Dương trầm mặt đứng cách đó không xa, ánh mặt trời chiếu thẳng trên người anh, dù mặt trời đã lặn phía Tây nhưng mặt trời mùa hè vẫn không thể xem nhẹ, cậu bung dù đi tới trước mặt Kinh Sở Dương, kéo tay anh đi về phía xe.

Vào trong xe, Kinh Sở Dương nghiêng người ôm Tưởng Sầm, nghiến răng nghiến lợi, " Tên kia lại chiếm tiện nghi của em! Anh muốn chặt tay gã. "

Tưởng Sầm được anh nhắc tới cũng muốn nói về chuyện này, trong lòng có phần tức giận, may mà sau này không còn phần diễn của Triệu Thành nữa, cậu là một người đàn ông cũng không tiện níu gã nói gã khiếm nhã với cậu, hi vọng sau này nhắm mắt làm ngơ, coi như bị chó cắn một miếng.

" Quên đi, chó cắn anh chẳng lẽ anh còn muốn cắn lại à? Em đói, chúng ta đi mua thức ăn rồi nhanh về nhà đi. " Tưởng Sầm lắc lắc cánh tay anh, chủ động hôn má người trước mặt.

Cơn giận trong lòng Kinh Sở Dương không hiểu sao cứ như vậy bị tắt ngúm, anh hôn Tưởng Sầm, khởi động xe tới chỗ chợ bán thức ăn, anh xuống xe mua đồ ăn bảo Tưởng Sầm ngồi trên xe chờ cậu.

Tưởng Sầm đang cúi đầu nghịch điện thoại, chợt nghe tiếng cửa kính xe bị gõ, quay đầu nhìn lại, là Triệu Thành, cậu nghi ngờ xuống xe lạnh giọng hỏi, " Chuyện gì thế? " 

" Ừm, hôm nay lúc quay NG nhiều lần, thật sự ngại quá. " Triệu Thành gãi gãi đầu, tác phong như cậu bé, gã liếc trộm gò má trắng nõn của Tưởng Sầm, đột nhiên đưa tay kéo cậu vào trong ngõ nhỏ, cố lấy dũng khí nói, " Tưởng Sầm, tôi để ý anh lâu lắm rồi, tôi rất thích anh, không bằng hôm nay chúng ta ở cùng một chỗ đi! " Vừa dứt lời, Triệu Thành ôm lấy Tưởng Sầm, mang theo mùi thuốc lá tính hôn lên miệng cậu.

Bốp một tiếng, đau đớn mãnh liệt đánh tới, Triệu Thành ngã xuống đất, hơi nóng phả qua má, lấy tay sờ thì là máu.

Lại nói Kinh Sở Dương từ chợ đi ra, thấy trên xe không một bóng người, anh hoảng hốt một lúc, tìm kiếm Tưởng Sầm xung quanh, vừa mới đi qua một ngõ nhỏ thì nghe giọng nói quen thuộc, tập trung nhìn vào, quả nhiên là tên trời đánh Triệu Thành kia! Gã lại muốn khiếm nhã với Tiểu Sầm! Không kịp suy nghĩ gì thêm, Kinh Sở Dương bước vội tới vung nắm đấm vào mặt  Triệu Thành, đánh mặt mũi hắn tràn đầy máu.

" Tôi đã cảnh cáo cậu không được quấy nhiễu Tiểu Sầm rồi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, là tai cậu điếc. " Kinh Sở Dương hoàn toàn nổi giận, lấy tay kéo Triệu Thành đứng lên, lại đả thêm một cú tới. 

" Được rồi Sở Dương, đừng gây chuyện. " Tưởng Sầm sợ có người nghe động tĩnh chạy tới, kéo Kinh Sở Dương nhanh chạy đi, Kinh Sở Dương được xem là nửa nhân vật công chúng, đánh người trên đường không phải là chuyện tốt đẹp gì. 

Nhưng Tưởng Sầm cho rằng nhân nhượng cho khỏi phiền là đủ, có điều Triệu Thành bị đánh lại giận dữ không kiềm chế được, gã cười lạnh, về nhà xử lý miệng vết thương, lại uống không ít rượu, vừa say nói không ít lời bôi đen Tưởng Sầm trên weibo, lại gửi tin nhắn chứa không ít từ có tính xúc phạm Tưởng Sầm, lúc đó mới nguôi giận nằm trên giường ngáy o o.

Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm về tới nhà thì thấy những bình luận và tin nhắn kia, hai người liếc nhau, trong lòng biết nhất định là Triệu Thành làm, vì vậy Kinh Sở Dương nhanh chóng chụp màn hình tất cả rồi lưu lại, liên hệ luật sư riêng của giải trí Hoa Tụng, bảo anh ta suốt đêm viết một bức thư luật sư, chính thức cảnh cáo Triệu Thành.

Chuyện này tất nhiên truyền tới tai đạo diễn Minh Sâm, từ trước tới giờ anh ta luôn ghét những diễn viên không có tác phong, cho dù là diễn viên phụ cũng không được, vì vậy anh ta trưng cầu ý kiến của Tưởng Sầm, quyết định đổi phần diễn của Triệu Thành, tìm diễn viên khác thay thế vai của gã, đồng thời tỏ vẻ không dùng Triệu Thành nữa.

Bị những cuộc tấn công cá nhân hoặc lớn hoặc nhỏ trong làng giải trí, nhất là trải qua cửa truyền thông thêm mắm dặm muối, Triệu Thành xem như hoàn toàn mất nghề nghiệp diễn viên phụ rồi, lúc này gã mới hiểu người đàn ông kia cảnh cáo không chỉ nói mà thôi, nhưng mình chỉ là một nhân vật nhỏ không đấu lại anh ta, đành phải ảo não rời khỏi thành phố A.

Mấy ngày sau, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm phải tham gia hoạt động công ích ở vùng núi thành phố D, hoạt động này là tặng quà cho học trò nghèo, đã như vậy, Tưởng Sầm nghĩ mình hẳn nên mang ít quà tới, vì vậy chiều hôm đó cậu kéo Kinh Sở Dương tới một văn phòng phẩm, chọn trái chọn phải mới chọn được không ít giấy bút cặp sách, lại tới nhà sách thành phố mua rất nhiều truyện con nít thích xem, chuẩn bị dùng xe chở tới.

Hôm sau, đoàn người tới vùng núi thành phố D, từ nội thành phồn hoa xe chạy thẳng một đường tới vùng núi, vào trong núi thì xe không có đường để đi chỉ có thể đi bộ vào, tay Tưởng Sầm ôm không ít đồ, cùng những người khác đi tới một căn nhà nhỏ cũ nát trong núi, bên trong có hai ba mươi đứa bé mặt xám mày tro đang ngồi, trên mặt bé nào cũng đều mang theo khát vọng đối với tri thức, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương liếc nhau, phân phát đồ mua tới theo thứ tự cho đám trẻ, nhân viên công tác sau lưng khiêng camera chụp, quay lần hoạt động công ích này.

Tưởng Sầm ôm một đứa bé vào lòng, nhiệt độ thành phố D thấp hơn thành phố A rất nhiều, nhất là trong núi, gió nhẹ thổi qua vậy mà thấy hơi lạnh, Tưởng Sầm cúi đầu nhìn tay đứa bé vẫn còn dấu vết nứt da mùa đông chưa khỏi hẳn, đau lòng lấy chiếc áo khoác duy nhất mình mang tới choàng lên người đứa bé, tay lại cầm bàn tay nhỏ bé của bé, săn sóc lấy thuốc mỡ ra tự mình bôi thuốc cho bé.

Áo khoác của Kinh Sở Dương cũng tặng rồi, vốn số tiền đài truyền hình chuẩn bị tặng cho bọn nhỏ học trò là hai mươi vạn, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm tự bàn bạc một lúc, lặng lẽ móc tiền túi, tặng gấp đôi số tiền cho những đứa trẻ này. Đám nhân viên công tác từng thấy không ít ngôi sao trước ống kính giả bộ rất yêu thích những đứa bé này, nhưng thật sự nguyện ý tự mình bỏ tiền ra quyên góp cho chúng, lại còn quan tâm mua quà tặng, Tưởng Sầm là người duy nhất. 

Đến tối, trong núi đột nhiên nổi gió lớn, không bao lâu thì mưa trút xuống, mọi người hết cách đành phải ở lại trong núi một đêm, đợi mưa tạnh mới đi. Áo khoác của Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đều cho mấy đứa bé kia, hai người chỉ mặc áo ngắn tay, dưới gió lạnh gào thét trong đêm, cảm thấy cả người đều lạnh buốt.

Kinh Sở Dương thở hơi nóng vào lòng bàn tay, nghiêng người nhìn Tưởng Sầm, " Tiểu Sầm, chi bằng chúng ta ghé sát vào nhau ôm nhau? " Tốt xấu gì cũng có thể ấm áp chút xíu.

Tưởng Sầm mở mắt nhìn anh, chủ động cọ vào ngực anh, cửa sổ rách nát, gió lạnh thổi qua chỗ bị rách, trên giường nghỏ, hai người ôm chặt nhau, giúp nhau sưởi ấm.

Rất lâu sau.

" Á! Kinh Sở Dương, tay anh sờ chỗ nào thế? " Trong bóng tối, Tưởng Sầm trừng mắt.

Kinh Sở Dương nhếch miệng, không ngừng động tác trên tay, từ lưng duyên dáng người trong ngực đi xuống mông nhỏ vểnh cao, anh bóp một cái rồi thu tay về, cảm giác mình sắp thành tiên. 

Cuộc sống dục vọng chưa thỏa mãn như vậy, rốt cuộc còn kéo dài tới chừng nào đây?

Kinh Sở Dương nhìn trời, vô cùng đáng thương.

Hết chương 62

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi