ẢNH ĐẾ LÀ MỘT ĐỨA BÉ

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Mặc dù đã uống thuốc nhưng Tưởng Sầm vẫn còn đau đầu, nằm bẹp trên giường một lúc lâu có điều vẫn không thể ngủ, đầu như bị kim đâm khó chịu, cậu dứt khoát mở TV, bắt đầu nhàm chán xem TV cho hết thời gian, sau nửa đêm cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. LQĐÔIN

Tỉnh dậy, bệnh cảm của Tưởng Sầm chẳng những không khỏi mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn, cổ họng ngứa rát như kiến bò, cũng không hẳn là đau đớn, chỉ là thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, Tưởng Sầm từ trên giường choáng váng đứng lên, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.

Kinh Sở Dương làm xong bữa sáng mang qua, nhìn thấy Tưởng Sầm buồn thiu mở cửa thì lại hoảng sợ, vội nâng người cậu đi vào phòng khách, dùng ngón tay đè lên trán cậu, không thấy nóng, vì vậy Kinh Sở ăn ba bốn miếng điểm tâm rồi nói, “Đợi lát nữa tôi đưa cậu tới bệnh viện, lên giường nằm nghỉ chút đi.”

“Không sao, vài ngày nữa là ổn.” Tưởng Sầm từ chối, từ nhỏ cậu đã không thích gặp bác sĩ, trong lòng có mâu thuẫn với bác sĩ, có lẽ nguyên nhân vì lúc mới từ trong bụng ra chui ra thân thể đã không tốt, suốt ngày đi bệnh viện.    

“Đừng tùy hứng, cảm mạo không phải bệnh nhẹ, nếu không để ý làm thời gian trở thành người bình thường ít đi, hoặc là không có quy luật thì thế nào?” Kinh Sở Dương liên tục dụ dỗ lừa gạt, cố sức khuyên bảo cậu. Đột nhiên anh cảm thấy may là tối qua chưa cho Tưởng Sầm uống thuốc con nhộng, thuốc tây mà hòa với thuốc đông dược, thành phần thuốc đông dược khác hẳn, ngộ nhỡ ảnh hưởng không tốt tới thân thể cậu vậy thì rất phiền phức.

Tưởng Sầm rũ đầu xuống, dù không vui nhưng không thể phủ nhận anh nói như vậy là rất có đạo lý, đành không tình nguyện gật đầu, ngồi trên giường chờ đến giữa trưa.

Phòng chủ nhân sát bên cạnh, trong nhà chính là thiên đường của Kẹo Đường, sau khi dọn tới có không ít thùng giấy, những thùng này là đồ chơi giả trí của Kẹo Đường, thỉnh thoảng nó lại nhảy vào trong thùng, trợn tròn mắt ngồi bên trong một hồi rồi lại tự mình nhảy ra, nhảy tới nhảy lui rất nhiều lần, chơi vô cùng vui vẻ.

Qua một lúc, nó cảm thấy buồn tẻ liền dạo bước ra ban công, đi qua lối nhỏ vào ban công phòng bên cạnh, giương mắt nhìn thấy chủ nhân mình và Tưởng Sầm đang nói chuyện phiếm ở bên trong, vì vậy meo meo một tiếng, chen qua khe đi vào trong.

Chủ nhân từng nói, từ giờ về sau Tưởng Sầm cũng sẽ trở thành chủ nhân của nó, sẽ đối xử tốt với nó, Kẹo Đường vốn rất thích người tí hon kia, nó nghiêng đầu nhìn hai người trên giường rồi nhảy tới nằm bên cạnh Tưởng Sầm.

Hai người câu được câu chăng trò chuyện, thấm thoắt đồng hồ báo thức chỉ 12h trưa, Tưởng Sầm đúng giờ biến trở thành người bình thường, vào phòng mặc quần áo tử tế rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

“Đi thôi.” Kinh Sở Dương đã thay xong quần áo đang đợi ở phòng khách, Kẹo Đường chạy đến bên chân hai người, ngửa đầu nhìn họ, anh cúi đầu sờ đầu Kẹo Đường, “Ngoan nào, ở nhà chờ tao về.”

Tưởng Sầm theo anh đi ra cửa, hôm nay nhiệt độ vừa hạ xuống, gió thu hơi lạnh, cậu mặc một bộ đồ không đủ ngăn gió lạnh, hai người cùng lên xe, xe khởi động chạy đi, Tưởng Sầm phát hiện hình như đây không phải là đường tới bệnh viện A.

“Chúng ta đi khám đông y.” Kinh Sở Dương giải thích nghi vấn, “Thân thể cậu đặc biệt nên vẫn tới đông y thì bảo đảm hơn.”

Tưởng Sầm trợn mắt, đông đông đông đông y?

Xe dừng lại trước một tòa kiến trúc cổ kính, Cửu Vân Đường là phòng khám đông y có lịch sử lâu đời ở thành phố A, nghe nói đã trải qua hơn 100 năm lịch sử, cho nên hàng ngày người tới khám bệnh không ngớt, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm đi vào, lấy số xếp hàng, ngồi trên ghế ở hành lang chờ đợi.

Hắt xì!

Tưởng Sầm lại hắt hơi một cái, cảm giác mũi hơi ngứa, vì vậy lấy tay xoa xoa, một bàn tay to lớn bên cạnh đột nhiên đưa qua giữ cậu, “Đừng xoa, coi chừng mạch máu bị xoa vỡ.”

Tưởng Sầm tùy tiện gật đầu, dù không sốt nhưng đầu vẫn choáng mặt vẫn thấy nặng nề, rất muốn ngủ, cậu híp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, bất tri bất giác lại ngủ quên mất.

Vai Kinh Sở Dương ngồi bên cạnh cậu bỗng nặng xuống, Tưởng Sầm nghiêng đầu gối lên vai anh, nhắm mặt ngủ say, người hối hả qua lại trên hành lang, thỉnh thoảng có tiếng ầm ĩ náo loạn của đám trẻ con truyền tới, người trên vai giật giật, vô thức nhíu mày, Kinh Sở Dương đưa tay che lỗ tai cậu lại, để cậu ngủ được yên tĩnh hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, số trên màn hình điện tử nhảy từng số một, dần dần tới lượt Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương vỗ nhẹ lưng cậu, ấm giọng đánh thức cậu dậy.

“Đến tôi rồi à?” Tưởng Sầm mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy mình ngủ lâu lắm rồi, đưa mắt nhìn thời gian thì mới hơn một tiếng.

“Vào đi thôi.” Kinh Sở Dương nghiêng người, phủi vai áo sơ mi bị đè nhăn, giật giật cánh tay đau nhức, theo Tưởng Sầm vào trong phòng khám.

Ngồi khám đông y là một ông già hơn 60 tuổi, nghe nói đã ở trong Cửu Vân Đường này 40 năm rồi, kinh nghiệm phong phú, lúc cười rộ lên lộ nếp nhăn vô cùng hiền từ.

Tưởng Sầm ngồi trước mặt ông, phối hợp để thầy thuốc kiểm tra, quả nhiên là bị trúng gió làm cảm lạnh, cộng thêm gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn nên có triệu chứng đau đầu và ho khan, nhưng không nghiêm trọng, uống vài thang thuốc đông y, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.

Kinh Sở Dương cầm đơn thầy thuốc ghi cho xuống lầu một bốc thuốc, mùi thuốc đông y tràn trong không khí, thầy thuốc bốc thuốc tay chân thuần thục mở từng ngăn kéo, lấy lượng thuốc vừa đủ từ trong ra chia liều trong từng bọc, vì trong nhà không có nồi sắc thuốc nên Kinh Sở Dương lại chạy đi mua một nồi sắc thuốc, lúc này mới yên lòng về nhà.

Ngồi trên xe, Tưởng Sầm ngồi bên cạnh chẳng biết lại ngủ tự lúc nào, Kinh Sở Dương vững tay lái xe, đôi khi quay đầu liếc nhìn cậu một cái, đến đèn đỏ, anh dừng lại, đưa tay nghịch nhẹ trên mặt Tưởng Sầm.

Dễ dàng bệnh như vậy, sao anh có thể yên tâm để cậu tiến vào làng giải trí vàng thau lẫn lộn? Kinh Sở Dương rũ mắt, liếc thấy trong lúc ngủ Tưởng Sầm hơi run rẩy, vì vậy cởi áo khoác choàng lên người cậu, chân giẫm ga tiếp tục lái xe đi về nhà.

Vào trong tiểu khu, Kinh Sở Dương tắt máy mở cửa xuống xe, một luồng gió lạnh thổi vào xe, Tưởng Sầm lập tức tỉnh lại, cúi đầu nhìn áo khoác trên người mình, lại nhìn Kinh Sở Dương đứng ngoài xe chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cậu sải chân bước xuống xe, đưa tay cởi áo khoác muốn trả lại cho người trước mắt.

“Khoác đi, tôi không lạnh.” Kinh Sở Dương đưa cậu về nhà, lấy nồi ra, mở một bọc thuốc đông y đổ vào nồi, đong nước đủ rồi đặt trên bếp gas bắt đầu sắc thuốc, không bao lâu trong phòng tràn ngập mùi thuốc đông y, ngửi nhiều còn làm đầu óc người ta tỉnh táo hơn.

Tưởng Sầm ngồi trên sofa, mũi bị cảm nên phản ứng hơi chậm, hồi lâu sau mới ngửi thấy mùi thuốc đông y, vẻ mặt cậu đau khổ không nhìn phòng bếp, vừa nghĩ tới vị thuốc đen ngòm đắng ngắt kia, cậu hận không thể lập tức chạy trốn, nói không chừng trong lòng buồn bực ngủ một giấc tỉnh dậy thì khỏi bệnh.

Thuốc đông y trong nồi sôi sùng sục bốc hơi nóng, Kinh Sở Dương lấy khăn lau ra đổ thuốc vào trong chén, thuốc đông y nóng hổi tỏa mùi đắng chát, anh cẩn thận bưng chén đi tới phòng khách, đặt trên bàn trà.

“Không thể không uống à?” Tưởng Sầm nhìn chằm chằm vào bát thuốc còn bốc hơi kia, chưa uống mà đã cảm thấy đắng tận trong cổ họng, cảm thấy buồn nôn ghê gớm, cậu cau mày bưng chén lên, hít sâu một hơi, chẳng sá gì nhỉ!

Tưởng Sầm ngẩng đầu, nhắm mắt lại nuốt mấy ngụm thuốc vào bụng, cậu đột nhiên quăng chén chạy vào phòng vệ sinh, nôn ọe nửa ngày trên bồn cầu mới thấy khá hơn chút, Kinh Sở Dương đi theo giúp đỡ, vuốt xuôi lưng cho cậu.

“Khá hơn chút nào không?” Nhìn cậu như vậy Kinh Sở Dương rất đau lòng, đáng tiếc thuốc đông y không thể ăn kẹo cũng không thể uống nước, nếu không sẽ giảm bớt hiệu quả của thuốc, anh dìu cậu đến bên ghế sofa ngồi xuống, bảo cậu nghỉ ngơi một lúc.

Kinh Sở Dương về bên nhà, suy nghĩ một lúc, quyết định đêm nay nấu cho Tưởng Sầm mấy món ăn thanh đạm, anh lấy mấy nguyên liệu tươi mới từ trong tủ lạnh ra, rửa tay bắt đầu làm cơm tối.

Phòng bên cạnh, sau khi Tưởng Sầm thu nhỏ, mặc quần áo nhỏ nằm trên sofa, Kẹo Đường từ ban công chạy tới chơi với cậu, cậu vuốt ve lông nó, gối đầu trên người nó, nhắm mắt để đó.

Một giờ sau, Kinh Sở Dương qua gọi Tưởng Sầm ăn cơm, hai người ngồi bên bàn cơm, Kẹo Đường ngồi bên kế bên anh, anh ăn một miếng nó chăm chú liếc nhìn, nếu không phải Kinh Sở Dương trừng mắt ngăn cản thì thiếu điều nó vươn móng vuốt ra.

Kinh Sở Dương đuổi Kẹo Đường xuống bàn, kêu nó đi ăn thức ăn của mèo, điện thoại đặt trong túi đột nhiên rung lên, anh nhìn màn hình hiển thị, gạt màn hình nghe máy, “Mẹ, sao vậy ạ?” 

Hai tháng trước khi cả nhà Kinh Sở Dương từ nước ngoài trở về thì ở thành phố A, vì để đi làm tiện hơn Kinh Sở Dương tự mình chuyển ra ngoài, cuối cùng mua một phòng ở đây.

“Sở Dương, gần đây khỏe không?” Đầu dây bên kia là mẹ Kinh Sở Dương, giọng bà dịu dàng ôn hòa, nhà họ Kinh không có quy củ nghiêm khác gì, nên mẹ Kinh cũng nói chuyện với con trai như thể bạn bè, ân cần thăm hỏi.

“Rất khỏe ạ.” Kinh Sở Dương đổ thức ăn cho mèo xong quay lại bàn ăn ngồi xuống.

“Đã có người mình thích à?” Mẹ Kinh hỏi thẳng, ba năm trước đây ở nước ngoài, con trai đã nói thật xu hướng tình dục của mình cho họ biết, dù họ chấn động một thời gian những vẫn tiếp nhận, chỉ có điều hơn ba năm qua, con trai vẫn một mình cô đơn, khiến bà không khỏi nghi ngờ con trai come out là nghiêm túc sao?

Kinh Sở Dương bị chẹn họng, đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi tới trước của sổ phòng khách, dựa vào bệ cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt có sự dịu dàng không dễ phát hiện, “Dạ.”

“Có thật à?” Mẹ Kinh rất cao hứng, giọng điệu đột nhiên cao hẳn lên.

“Dạ.” Sợ mẹ Kinh không nghe thấy, Kinh Sở Dương lại nhắc lại, anh quay đầu nhìn Tưởng Sầm đang dùng cơm, khóe môi cười cười.

Không phải mới có mà là từ trước tới giờ chưa từng thay đổi, từ đầu đến cuối đều là em ấy.

“Vậy có thời gian thì dẫn về nhà xem thế nào.” Mẹ Kinh rất ngạc nhiên, người có thể khiến trong giọng nói của con trai mình lộ ra sự dịu dàng khó nén là ai.

“Nói sau đi ạ, còn chưa được đâu, không vội ạ.” Kinh Sở Dương thay đổi tai nghe, mắt chứa ý cười, “Con có kiên nhẫn chờ em ấy.”

Mẹ Kinh là người thông minh, tất nhiên nghe ra ý tứ của con trai, “Đã như vậy thì chờ con theo đuổi được nhớ dẫn về ba mẹ gặp nhé.”

“Vâng, con sẽ làm vậy.” Kinh Sở Dương cúp máy trở lại bàn tiếp tục ăn cơm, phát hiện người trước mắt nhìn anh, anh ngẩng đầu, dối diện hai mắt trong suốt của Tưởng Sầm, bật cười, “Nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” Vừa rồi Tưởng Sầm nghe loáng thoáng mấy chữ người trong lòng, trong lòng không khỏi có chút tò mò, người có thể khiến Kinh Sở Dương động tâm, rốt cuộc là ai.

“Sở Dương, ngày mai dạy tôi làm cơm nhé, phiền anh mãi thì không hay đâu.” Kinh Sở Dương bận công việc, nhưng vì nấu cơm cho cậu nên trưa nào cũng khăng khăng vội về nhà, tuy hai người là bạn bè nhưng Tưởng Sầm vẫn thấy băn khoăn, nếu như mình học nấu cơm thì có thể giảm bớt phiền toái cho người khác.

“Được.” Trong lòng Kinh Sở Dương ước gì cậu vĩnh viễn ỷ lại mình như vậy, cậu không biết làm cơm thì anh nuôi là được, nhưng vì Tiểu Sầm của anh đã đưa ra yêu cầu này thì sao anh có thể từ chối.

Nhưng, Kinh Sở Dương hiển nhiên là lo lắng dư thừa.

Tưởng Sầm đánh giá cao chính cậu rồi, hôm sau, sau khi biến thành người bình thường, cậu đi qua phòng Kinh Sở Dương, theo anh học nấu ăn, nhưng –

Bộp! Tiếng động lanh lảnh vang lên trong phòng bếp, cậu cúi đầu vô tội nhìn quả trứng gà không biết thứ bao nhiêu bị cậu làm rơi vỡ, cùng với mấy nguyên liệu nấu ăn bày ngổn ngang trên bàn, cậu muốn thái rau thì suýt nữa cắt vào tay mình, đành để Kinh Sở Dương làm, còn mình mở bếp, không chút suy nghĩ đã trực tiếp ném đồ ăn vào, dầu còn chưa nóng. 

Kinh Sở Dương thái rau bên cạnh: “……..”

Cuối cùng, khi Tưởng Sầm suýt chút nữa nổ banh nhà bếp Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương đỡ trán mời cậu ra phòng khách, lặng lẽ dọn đống hỗn độn trong nhà bếp, mai này vẫn để anh làm cơm thôi, người vợ này hơi ngốc, cũng may anh có chút kỹ năng, nếu không từ nay về sau chẳng phải sẽ chết đói à

Hai người cùng ngồi xổm trong phòng bếp, anh nhìn em em nhìn anh, chẳng ai nấu cơm, hình ảnh này vừa nghĩ tới đã thấy rất đỗi thê thảm.

Người của anh, anh có trách nhiệm đút ăn no bụng là được.

Hết chương 9


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi