ẢNH ĐẾ MẤT TRÍ TỒI

"Thầy Lê, thầy Khương, sao hai người lại tới đây?" Thái Kiệt Hồng đi lên trước cười hỏi, thái độ khiêm tốn hữu lễ.

Khương Nham nói: "Giữa trưa cùng Thành Lãng ăn cơm, cậu ấy nói muốn tới đây xem đạo diễn Chu quay phim, chúng tôi liền cùng nhau tới. A, hai người hôm nay ăn mặc rất có tinh thần kiệt xuất đó."

Bởi vì cảnh trước đó là Võ Mị Nương tại trường mã cầu lần đầu gặp Thái tử Lý Trị, dưới tình huống hai người không biết thân phận của đối phương đấu một trận, cho nên Nghi Hi và Thái Kiệt Hồng đều thay đổi thành trang phục và đạo cụ đánh mã cầu cổ đại. Đầu đội khăn vấn, chân đi ủng đen, khác biệt duy nhất là Nghi Hi mặc áo bào màu xanh thẫm, còn Thái Kiệt Hồng mặc áo bào đỏ, hai người đứng chung một chỗ, quả thật như lời Khương Nham đã nói, nhìn qua tư thế oai hùng hiên ngang... Hơn nữa, tương đối xứng đôi.

Ánh mắt của Lê Thành Lãng lướt qua trên mặt hai người, chẳng hề lên tiếng. Nghi Hi nói: "Em cũng cảm thấy, thầy Địch bên phục trang luôn khảo cứu, chiếc áo bào này phần viền tay áo còn nạm vàng, vừa đẹp đẽ quý giá lại soái khí, là đặc biệt chuẩn bị cho thầy Khương ngài. Chính là cảnh trong trường đánh bóng vào cuối tuần."

Cô đem lực chú ý đều để ở trên người Khương Nham, hy vọng thầy giáo có thể cùng cô tán gẫu vài câu, tốt nhất là cho cô cơ hội báo cáo tâm đắc của mình ở học kỳ trước, không thì ngay tại chỗ sắp xếp cho cô làm bài tập nghỉ hè cũng được! Dù sao chỉ cần không cần đối mặt với Lê Thành Lãng, cô sẽ không cần sợ hãi!

Thế nhưng ông trời sao có thể làm theo ý nguyện của con người, người nào đó vẫn là không nhanh không chậm mở miệng, "Em sẽ đánh cầu ngựa?"

Nghi Hi ngừng 2 giây, mới nói: "Không, sở dĩ chỉ quay một ít hình ảnh chúng tôi ở trên ngựa, làm kiểu dáng thôi..."

Cô nói xong liền nổi lên dũng khí nhìn về phía Lê Thành Lãng, lại kinh ngạc phát hiện anh cũng không có nhìn cô, mà là nhìn chằm chằm vào Thái Kiệt Hồng. Thái Kiệt Hồng nhún nhún vai, "Trình độ của tôi thầy Lê còn không hiểu sao! Cưỡi chạy còn được, loại hoạt động có độ khó như đánh mã cầu này, chỉ có thể nhờ vào thế thân."

Lê Thành Lãng vỗ vỗ bờ vai anh ta, "Đừng nản chí, tôi cũng không biết."

Thái Kiệt Hồng cười tít mắt, "Ở khách sạn tôi đã đặt trước phòng bao, ngày mai thầy Khương và tôi đều không phải quay phim, đêm nay chúng ta cùng nhau uống rượu, đúng lúc tôi có thể cùng hai vị lãnh giáo đôi phần."

Khương Nham cùng Lê Thành Lãng đều cười đáp ứng, Nghi Hi nháy mắt mấy cái, rốt cục cũng nếm được mùi vị thức tỉnh.

Xem ra, ba người bọn họ đã hẹn xong việc đêm nay tụ họp, Lê Thành Lãng và Thái Kiệt Hồng đã sớm quen biết, hiện tại nhìn qua anh và Khương Nham cũng rất thân, thân đến mức trưa đã ăn cơm với nhau, buổi tối còn muốn ăn tiếp...

Cho nên, anh thật sự là tới đây thăm bạn tốt? Vấn đề vừa rồi cũng không phải hỏi cô, mà là hỏi Thái Kiệt Hồng? Cô lại nghĩ nhiều rồi?!

Lê Thành Lãng lúc này mới đem lực chú ý tới Nghi Hi, cau mày nói: "Em nóng lắm sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Nghi Hi sờ sờ gò má, "Tôi... Nóng lắm! Đúng vậy, khí hậu hôm nay thật là nóng mà!"

Khương Nham lấy bình nước lạnh đưa cho cô, ôn hòa nói: "Thầy thấy ở đoàn phim cực khổ nhất bây giờ, trừ đạo diễn Chu thì chính là em. Đứa trẻ như em cũng thật khiến cho người ta bận tâm, mặc kệ là lúc đi học hay khi quay phim đều ngang bướng như vậy, đừng làm mình mệt mỏi suy sụp."

Nghi Hi nhận lấy nước, vâng dạ gật đầu. Lê Thành Lãng đang đứng bên cạnh Khương Nham, ánh mắt yên tĩnh, nhưng rơi vào trong mắt Nghi Hi, lại lộ ra một cỗ lạnh lùng. Cô nhìn anh như vậy, bỗng nhiên cũng có chút mất mát, rõ ràng tối hôm qua hai người mới cùng nhau uống rượu, nhưng chỉ chớp mắt, anh liền đối với cô xa cách như vậy, ngay cả nói cũng lười phải nhiều lời hai câu.

Cô thật là tự mình nghĩ bản thân quá tốt đẹp, mới sẽ lo lắng anh đối với cô theo đuổi tới cùng!

Cầm lấy thân bình mát lạnh, cô mất mát, bỗng nhiên một suy nghĩ lại nảy ra trong đầu. Thái độ của Lê Thành Lãng biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự là do mình tối hôm qua đã làm ra chuyện gì, cho nên mới đắc tội với anh?

Anh giận cô?!

Toàn thân cô căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, lo âu đến mức không biết làm thế nào mới tốt. Đúng lúc đó Lê Thành Lãng gọi: "Nghi Hi."

"Dạ?"

Anh nói: "Phải quay phim, qua chuẩn bị đi."

Nghi Hi vừa nhìn, quả nhiên Thái Kiệt Hồng đã qua, ngay cả Khương Nham cũng đi bên cạnh Chu Hạnh Phương, đang nói chuyện cùng phó đạo diễn. Chung quanh không còn ai khác, cô giãy dụa một chút, dứt khoát nói: "Cái đó, tôi còn chưa cảm ơn thầy Lê, tối hôm qua đã phiền để ngài chiếu cố tôi rồi."

"Nên thế, không cần khách khí như vậy."

Hình như anh muốn rời khỏi, Nghi Hi vội vàng nói: "Còn nữa, tôi là người khi uống nhiều có thể, có thể sẽ làm ra một số chuyện kỳ quái, chính tôi cũng không biết, tôi rất ít khi uống say... Dù sao, nếu như tôi say rượu thất thố, mạo phạm ngài, mong rằng thầy Lê vạn lần đừng chấp nhặt với tôi. Tôi không phải cố ý..."

Mạo phạm anh. Gọi anh là chú có tính không?

Lê Thành Lãng nhìn cô, cô gái lo lắng rõ ràng như thế, sắp làm cho anh sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng nghĩ đến tiếng gọi "chú Lê" chấn động lòng người đêm qua, anh vẫn quyết định bảo trì trầm mặc.

Lời an ủi vụng về của Allen còn xoay vòng vòng bên tai, "Cái đó, thầy Lê à, bây giờ nhóm các cô gái trẻ đều thịnh hành kiểu xưng hô với đàn ông như vậy, thật. Chú thôi mà! Anh đừng nghĩ quá nhiều, Nghi tiểu thư khẳng định... Khẳng định không phải thật sự coi anh là chú đâu!"

Lê Thành Lãng cảm thấy, cậu ta hẳn phải vui mừng vì Tống Chấp không phải ông chủ của cậu ta, bằng không tháng này tiền lương cũng không có đâu.

"Thầy Lê..." Nghi Hi không đợi được câu trả lời, càng thêm thấp thỏm bất an.

Anh khẽ mỉm cười, "Em nghĩ nhiều rồi. Em không có làm ra chuyện kỳ quái gì, suốt đường đi đều ngủ, rất an tĩnh."

"Thật sao?" Nghi Hi nửa tin nửa ngờ.

Lê Thành Lãng khẳng định, "Thật sự, yên tâm đi. Chẳng qua em thật sự không đi à? Nếu lát nữa bị đạo diễn Chu mắng, tôi không giúp em được đâu."

Nghi Hi lúc này mới phát hiện mình trì hoãn quá lâu, cũng không kịp truy cứu sao thái độ của anh lại chuyển biến như vậy, mấy bước chạy đến bên cạnh Thái Kiệt Hồng. Lê Thành Lãng nhìn bóng lưng yểu điệu đó, có chút bất đắc dĩ xoa xoa trán.

Cũng nhờ phúc của "chú Lê", đại khái anh cũng biết được nguyên nhân cô kháng cự anh là gì, không nghĩ rằng mình có một ngày sẽ bởi vì quá già mà bị một cô bé ghét bỏ, nói ra chỉ sợ sẽ bị Tư Kỳ bọn họ cười chết mất.

Chẳng qua, điều này cũng giúp anh tỉnh ngộ. Nếu cô đã có mâu thuẫn gay gắt, anh vẫn không nên tới gần quá mức rõ ràng, trước để tiêu trừ hoài nghi của cô. Dù sao nếu dọa làm cho người trốn đi thật xa, lại muốn kéo về thì rất là khó.

Cảnh quay thật sự không được thuận lợi. Thái Kiệt Hồng vốn dễ dàng NG, trước kia có Nghi Hi dẫn dắt thì còn tàm tạm, nguy hiểm là hôm nay trạng thái của Nghi Hi cũng không thích hợp, hai người liên lụy lẫn nhau, một cảnh quay đến lần thứ năm mà còn chưa được.

Chu Hạnh Phương giận không kiềm được, dứt khoát đi đến bên cạnh hai người, lạnh lùng nói: "Hai người làm cái gì vậy, phó đạo diễn không nói cảnh quay cho hai người sao! Thái tử điện hạ, đây là mẹ kế của cậu, cũng là người phụ nữ xuất hiện khiến ánh mắt cậu sáng ngời, trong phút chốc cậu biết được thân phận của cô ấy, biểu tình không phải là chịu sự kinh hãi, cô ấy cũng không ăn thịt cậu! Còn Mị Nương nữa, cảm xúc của cô quá quang minh chính đại, quá nghiêm nghị, cô cho rằng cô là Từ Huệ sao? Tài nữ đoan trang hiền lành, đối với sự ái mộ của Thái tử tránh không kịp? Vai cô đang đóng là Võ hoàng!"

Nghi Hi và Thái Kiệt Hồng đều rất ngượng ngùng, nghĩ đến Lê Thành Lãng và Khương Nham đang ở bên cạnh xem, còn cảm thấy có chút bẽ mặt. Thái Kiệt Hồng thấp giọng nói: "Là tôi không tốt, kéo theo cô cũng bị khớp."

Nghi Hi lắc đầu, đưa tới một ánh mắt cổ vũ. Bên kia Chu Hạnh Phương cũng nghĩ đến chuyện này, trạng thái của Nghi Hi dĩ nhiên bình thường, nhưng so với Thái Kiệt Hồng vẫn tốt hơn nhiều. Vả lại đoạn này cảm xúc của Lý Trị mới là phương diện cần chú trọng nhất, chính Thái Kiệt Hồng diễn không tốt, Nghi Hi cũng không giúp được cậu ta.

Chị ta suy nghĩ, quay đầu nói: "Thầy Khương, anh có thể làm mẫu cho Zac không? Tôi đóng đàn ông sẽ rất kỳ quái, anh tới nhắc nhở cậu ta một chút."

Khương Nham là tiền bối trong nghề, Thái Kiệt Hồng cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, cho ông ấy đến dạy anh ta đóng phim cũng chẳng làm tổn hại đến thể diện của Thái Kiệt Hồng, ngay cả bản thân anh ta cũng mong đợi đi qua xem.

Khương Nham có chút ngoài ý muốn, "Tôi sao? Nhưng tôi chưa xem qua kịch bản của đoạn này. Hơn nữa đạo diễn Chu à, tôi cũng một bó tuổi rồi, tới diễn đoạn này cũng rất kỳ quái đi. Lúc này Lý Trị mới 16 tuổi..."

Khương Nham năm nay 57, cho dù kỹ năng diễn xuất có cao siêu đi nữa, thiếu niên 16 tuổi cũng không phải nói tới liền có thể tới. Khoảng cách lớn như vậy, chỉ vô ý một cái sợ rằng không phải chỉ đạo, mà là bẽ mặt.

Chu Hạnh Phương hiểu rõ băn khoăn của ông ấy, ánh mắt lộ ra tiếc nuối. Thái Kiệt Hồng lại nhìn sang Lê Thành Lãng, thăm dò nói: "Thầy Khương đã nói không tiện, còn thầy Lê thì sao? Anh tới cùng Nghi Hi đóng đoạn này, chỉ đạo cho tôi một chút?"

Nghi Hi bất ngờ, vô ý thức nói: "Tình huống của thầy Lê và thầy Khương không khác là mấy, phải... Cũng không tiện đi..."

Cô nghĩ là, Khương Nham cũng chưa xem qua kịch bản đoạn này, Lê Thành Lãng lại càng chưa xem qua, nếu anh diễn không tốt sẽ tổn hại đến mặt mũi Ảnh đế. Nhưng rơi vào trong tai Lê Thành Lãng, lại thành đem so sánh anh và Khương Nham đều ngang nhau mà nói, hai người đều quá lớn tuổi, không thích hợp đóng lang quân thiếu niên...

Anh trầm mặc phút chốc, mỉm cười nói: "Được, dù sao đoạn này lời thoại cũng không nhiều, tôi sẽ thử xem."

Chu Hạnh Phương kinh ngạc, "Cậu không nói đùa chứ?"

"Phạm Tư Quân còn chạy tới đóng vai khách mời, tôi giúp ngài dẫn dắt người mới thì có tính là gì? Chỉ mong tôi sẽ không diễn hỏng, lãng phí thời gian của mọi người một cách vô ích."

Anh quá khiêm tốn, quần chúng vây xem lại sôi trào, ai cũng không nghĩ rằng lại có thể được thấy trực tiếp Ảnh đế, cả đám đều giơ điện thoại di động lên. Nghi Hi nhìn Lê Thành Lãng đến gần, con tim cũng đập nhanh hơn, tay phải nắm chặt đường may cạnh sườn áo bào. Tuy rằng khi quay Đoạt cung không thiếu cảnh đối diện nhau, nhưng dù sao đã lâu như vậy, cô lại nhiều lần gặp phải tình tiết cản trở, thật sự cô rất lo lắng ở trước mặt anh bị xấu mặt. Trái lại Lê Thành Lãng, anh đang cầm kịch bản của Thái Kiệt Hồng nhanh chóng lưu lời thoại vào trong trí nhớ, dường như không biết chính mình đang mang đến cho người khác áp lực như thế nào.

Hai phút sau, anh hướng về phía Chu Hạnh Phương nói: "Có thể."

Mọi người đều lùi lại một bước, tuy rằng chỉ là làm mẫu, nhưng vẫn mở máy quay lên, giống như lúc bình thường quay phim. Chuyện này trước kia cũng từng có, quay lại từ đầu mà làm không tốt còn có thể giở chút mánh khóe, cắt xén ngoài lề đánh lừa mọi người.

Chu Hạnh Phương tự mình kéo bảng phân cảnh, hô: "Diễn!"

Ánh sáng mặt trời men theo bờ sân mã cầu, Võ Mị Nương cầm trong tay chiếc trượng đánh cầu hình bán nguyệt, từng bước một đi ra phía ngoài sân. Nàng vừa mới đánh một trận đấu đặc sắc, trên sân bóng tự nhiên tuỳ ý, đại sát tứ phương, dường như được trở lại những năm tháng tự tại còn ở khuê phòng. Nhưng vừa rời khỏi lưng ngựa, liền ngã xuống quay về hiện thực, nàng vô cùng tỉnh táo ý thức được rằng, mình chỉ là một tài nhân nhỏ bé bị vây khốn trong thâm cung, không được bệ hạ sủng ái, mỗi ngày đều ở trong ba ngàn cung điện hao phí thanh xuân.

Điều này làm cho nàng thống khổ. Nàng không phải vì chết ở chỗ này mới vào cung!

Phía sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh của tiếng bước chân, nàng nghe thấy có người gọi nàng, ngữ khí vội vã, "Tiểu nương tử... Tiểu nương tử đợi đã!"

Cô quay đầu lại, thấy gương mặt anh tuấn của Lê Thành Lãng.

Trong nháy mắt đó, Nghi Hi cho rằng mình bị hoa mắt. Ở trước mặt cô, không phải người đàn ông vĩnh viễn đều bình tĩnh lạnh nhạt đó, thậm chí cũng không phải Thái tử âm trầm bất thường trong Đoạt cung. Ánh mắt của anh rất sáng, khi nhìn cô tràn ngập vui vướng tha thiết, còn có ngượng ngùng như có như không. Đây là bóng dáng chàng thiếu niên mới biết yêu. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh, làm cho cả khuôn mặt anh đều lấp lánh ánh sáng rực rỡ, cũng trẻ trung đến ngạc nhiên.

Nghi Hi cảm thấy kinh ngạc. Không có hoá trang, không có tạo hình, chỉ dựa vào ánh mắt cùng biểu cảm thay đổi, Lê Thành Lãng liền làm cho bản thân trẻ ra mười tuổi. Kỳ diệu giống như có phép thuật của ma quỷ.

"Tiểu nương tử có tài cưỡi ngựa hơn người, cô khâm phục không thôi. Chỉ là ngươi đã thắng trận đấu, sao lại không lấy giải thưởng?" Anh chắp tay về phía Nghi Hi, ôn nhu nói.

Nàng phục hồi lại tinh thần, cũng hành lễ, "Thiếp tự tiện xông vào sân bóng, quấy rầy nhã hứng đánh cầu của chư vị quân tử, ngài không trách cứ đã là may mắn rồi. Giải thưởng không dám nhận."

"Vốn là tài nghệ của chúng ta không bằng ngươi, thua cũng phải, không thể trách nương tử được." Dừng một chút, "Cô là người con thứ chín của đương kim bệ hạ, còn chưa thỉnh giáo quý tính của tiểu nương tử."

Nghi Hi chấn kinh ngước mắt, "Người con thứ chín? Ngươi có phải... Thái tử điện hạ?"

Suốt một năm nay, trưởng tử Hoàng thái tử Lý Thừa Kiền cùng dòng chính thứ tử Ngụy vương Lý Thái lần lượt bị phế, thân là đứa con thứ ba của vợ cả - Văn Đức Hoàng hậu, Tấn vương Lý Trị được sắc lập làm Thái tử, cũng chiêu cáo thiên hạ.

Nàng không có nghĩ đến, thiếu niên oai hùng bất phàm, hăng hái trước mắt này, chính là quốc vương tương lai của Đại Đường.

Chàng còn đang nhìn nàng, trong mắt là tình cảm nóng bỏng như vậy, nàng sớm đã không còn là thiếu nữ hồ đồ lúc trước, sao lại nhìn không ra? Trong lòng rùng mình, nàng lui về phía sau một bước, tận lực giữ vững âm thanh trả lời: "Tài nhân Võ thị, tham kiến Thái tử điện hạ."

Tài nhân Võ thị?

Lông mày chàng nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, tựa hồ không nghe rõ ràng. Nhưng mà 1 giây sau, chàng liền mở to hai mắt, thất thanh nói: "Tài nhân... Ngươi là thiếp thất của phụ hoàng?"

Thái Kiệt Hồng đứng ở trước máy theo dõi, chăm chú nhìn Lê Thành Lãng chằm chằm, không dám bỏ qua một biểu cảm nào của anh. Trước NG nhiều lần như vậy, vấn đề chính là ở chỗ này, anh ta thật sự rất muốn biết, vị Ảnh đế quốc tế này sẽ xử lý biến hóa tâm lý của Lý Trị giờ khắc này thế nào.

Nghi Hi im lặng không nói, mà Lê Thành Lãng lại ngơ ngác nhìn cô, trên mặt cảm xúc đầu tiên xuất hiên, không phải là thất vọng và kinh hãi của Thái Kiệt Hồng, mà là chật vật.

Cho đến giờ phút này, chàng mới hiểu mình sẽ đối với người như thế nào tim đập thình thịch. Chàng là quân tử đọc sách thánh hiền lớn lên, là Thái tử mới được phụ hoàng sắc phong gần đây, đáng lý phải làm gương cho thiên hạ. Nhưng trước khoảnh khắc đó, chàng lại ôm trong lòng tâm tình như thế, gọi lại thứ mẫu của mình.

Quả thực là hậu thế cũng không dung tha.

Chàng xấu hổ không thôi, đan xen vào đó là sự hoảng sợ, hận không thể quay đầu rời đi, chính là 1 giây sau, tầm mắt lại chạm phải gương mặt nàng. Xinh đẹp, tràn đầy sức sống như thế, bộ dáng khi đánh bóng giống như tướng quân chinh chiến trên sa trường, tiêu sái không tưởng tượng nổi. Sống mười sáu năm, chàng chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, ngay cả tươi cười nhan sắc cũng rực rỡ, khiến chàng suýt nữa ngay cả trượng cầu cũng không cầm được.

Bất giác, ánh mắt của chàng lại nóng bỏng hơn. Tới cùng là do chàng còn quá trẻ, cho dù đã cật lực che giấu, ái mộ trong mắt cũng không che đậy được. Khắc chế như thế, nhưng cũng bởi vì sự khắc chế ấy, lại làm cho tình cảm này càng rung động lòng người hơn.

Nghi Hi đối diện với tầm mắt của anh, trong phút chốc tim đập rộn lên, đây là cảm nhận hoàn toàn khác biệt khi quay phim đối diện cùng Thái Kiệt Hồng. Cô không cần tìm mọi cách để dẫn dắt đối phương nhập vai, chỉ cần được Lê Thành Lãng kéo theo, dễ như trở bàn tay liền tiến vào một thế giới khác.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ, một suy nghĩ vô cùng điên cuồng. Bệ hạ không thích nàng, nhưng nam nhân này thích nàng, nếu như lúc trước nàng gả cho chàng, hôm nay tình cảnh này sẽ không thành như vậy!

Nếu như nàng gả cho chàng...

Ánh mặt trời chiếu lên mặt chàng, giống như cảnh cáo của ông trời, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ mình lại đang suy nghĩ gì, sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Thần thái trong mắt quay lại vẻ tĩnh lặng, nàng nghiêng người, tránh đi ánh nhìn chăm chú của chàng, âm thanh lạnh như băng ngàn năm, "Thái tử điện hạ."

Xưng hô này giống như một gáo nước lạnh hắt xuống, chàng hoàn toàn tỉnh ngộ, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, khó chịu đến mức ngay cả dáng vẻ của Thái tử cũng không có cách nào duy trì được. Chắp tay làm lễ, chàng hoảng loạn nói: "Cô không biết thân phận của tài nhân, nếu có mạo phạm, mong được tài nhân khoan thứ."

"Điện hạ khách khí. Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, ngài không cần để ở trong lòng. Thời gian không còn sớm, thiếp thân cáo lui."

Lê Thành Lãng cúi đầu, dùng khóe mắt nhìn Nghi Hi chậm rãi đi xa.  Bỗng nhiên anh lại có một liên tưởng kỳ quái, Lý Trị đối với Võ Mị Nương vừa gặp đã thương, lại bởi vì đối phương là trưởng bối của mình mà lựa chọn buông tha. Mà trong lòng Nghi Hi, đại khái là ngược lại đi, cô cảm thấy anh quá lớn tuổi. Xem ra như vậy, có phải anh cũng nên làm theo tâm ý của cô, buông tha mới là thỏa đáng?

Thái Kiệt Hồng nhìn Nghi Hi đã sắp rời khỏi màn ảnh, cho rằng cảnh này đến đây là kết thúc, thu thập xong một lòng tràn đầy khâm phục cùng lòng tán thưởng, đang lúc chuẩn bị đi đầu vỗ tay, lại phát hiện Lê Thành Lãng bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Máy quay phim đẩy vào, trên máy giám sát, khuôn mặt anh phóng đại, ánh mắt cũng rành mạch rõ ràng. Chứa đựng nhu hòa vui cười, giống như vừa mới sinh ra suy nghĩ hoang đường nào đó, anh gạt nó ra, nhìn phương hướng Nghi Hi biến mất, trong mắt là thần thái rõ ràng, thậm chí chắc chắn.

HẾT CHƯƠNG 34

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi