ẢNH ĐẾ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN LY HÔN

Lăng Thanh quay đầu lại hỏi: "Tôi có giỡn chơi với anh à?"

Vu Thần: "Không, là tôi giỡn."

Lăng Thanh nghe anh nói thế lúc này mới đem người xoay lại nhìn: "Tôi có sức hút không?"

Vu Thần cạn lời: "Có, vô cùng có sức hút, được chưa?"

Lăng Thanh cười hì hì vừa lòng, từ trong ổ chăn của mình ngồi dậy, huyên thuyên: "Cho nên á, anh không cần nghi ngờ về sức hút của tôi đâu, biết chưa?"

"Được, biết rồi." Vu Thần bất đắc dĩ.

"Xì, coi như anh biết dũng cảm thừa nhận lỗi sai, tôi đại nhân rộng lượng không thèm cùng tiểu nhân anh tranh chấp, nói cho anh biết, đừng có mà nghĩ xấu trong bụng, tui biết cả đấy nhớ."

Vu Thần: . . . .Cái tên dở hơi này đúng là tận dụng mọi lúc để tự tâng bốc bản thân.

"Hôm nay lúc tôi dẫn Duyệt Duyệt đi chơi game thì gặp hai người bạn học của em ấy, một nam, một nữ. Nam thì thích em ấy, còn nữ thì lại ghen ghét. Một đứa là tra nam, còn một đứa thì hung dữ, vì vậy hai đứa này chắc là nhìn nhau thuận mắt quá nên sau đó hẹn hò với nhau."

Lăng Thanh kể cho Vu Thần nghe từ đầu đến cuối.

"Cái thằng nhóc tra nam kia hiểu lầm tôi với Duyệt Duyệt là người yêu cho nên khiêu khích tôi, còn con bé kia cũng nhân cơ hội này muốn làm xấu mặt Duyệt Duyệt. Thế nên tôi mới tương kế tựu kế, giả vờ làm anh trai trúc mã đẹp trai hàng xóm của Duyệt Duyệt, hơn nữa còn thích em ấy, cho bọn họ một bài học. Vừa rồi Duyệt Duyệt gọi tôi lên để nói cảm ơn, thuận tiện kể nội tình của hai người họ với cô bé cho tôi nghe."

"Duyệt Duyệt thích thằng nhóc kia?" Vu Thần hỏi.

"Không biết có thích nhiều hay không nhưng đại khái là có cảm giác, cái kiểu mà tình cảm ngây ngô tuổi học trò ấy, anh hiểu vậy đi."

Vu Thần: . . . .

Đến tận tuổi này chưa một lần yêu đương - Vu Thần: . . . .ờ không hiểu lắm.

Lăng Thanh thấy sự nghi hoặc trong mắt anh, kinh ngạc hỏi: "Đừng nói là anh không hiểu nha? Là cái loại mà cảm thấy đối phương thích mình, mình cũng thích đối phương nên không tự giác hay len lén nhìn người ta. Giống như nụ hoa sắp nở vậy, nhưng mà bởi vì chưa nở nên tình cảm không đủ mặn nồng, mông lung như sương mù, kiểu kiểu vậy đó."

Vu Thần: . . . . .

Không, càng nói càng không hiểu.

Nhưng mà. . . .

"Cậu biết nhiều quá nhỉ." Vu Thần đánh giá hắn từ trên xuống: "Cậu trước kia cũng đem tình cảm mập mờ giống sương mù cho ai à?"

Lăng Thanh bật cười: "Tôi với anh đang nói về Duyệt Duyệt đấy nhé, tự nhiên lôi tôi vào làm gì, tôi chẳng đem tình cảm sương mù linh ta linh tinh gì đấy cho ai cả, ngược lại là anh kìa, không phải tình cảm của anh với Tiểu Bạch cũng giống vậy à?"

"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn bảo hộ cậu ta, nghĩa trên mặt chữ, đơn thuần bảo hộ thôi."

"Chứ không phải có cảm giác với nhau à?" Lăng Thanh hơi kinh ngạc.

Vu Thần nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Tôi không có lén nhìn cậu ta, cũng cảm thấy không cần thiết phải như vậy."

Cái này hơi ngoài dự kiến của Lăng Thanh, hắn lúc đầu còn tưởng Vu Thần trước kia thích thầm Lăng Bạch.

Mặc dù là anh luôn cường điệu nói chính mình chỉ muốn bảo hộ Lăng Bạch, nhưng thú thật là hắn không tin đấy chỉ là đơn thuần muốn bảo hộ thôi đâu.

Thế mà không nghĩ tới, đấy lại là sự thật.

"Vậy vì sao anh muốn bảo hộ cậu ta? Anh không thích cậu ta vậy vì sao nghĩ muốn bảo hộ làm cái gì?"

Vu Thần trầm mặc một lúc.

Anh nhìn Lăng Thanh, thoáng suy nghĩ vài giây, cảm thấy dù sao bọn họ đã kết hôn với nhau, xác thật không nên giấu diếm chuyện gì.

"Thời điểm tôi và cậu ta quen biết nhau là lúc cậu ta mới vào cấp hai, nhỏ nhỏ gầy gầy cũng không đi đánh nhau như lũ trẻ con thời đấy. Nhưng có một lần cậu ta bị một đám bạn học khi dễ, tôi giúp cậu ta, sau đó cậu ta hy vọng tôi và cậu ta có thể trở thành bạn bè, muốn tôi có thể bảo hộ cậu ta. Tôi lúc đó đang là học sinh cấp ba, tính cách. . . .cậu hiểu đấy, cái tuổi trẻ trâu thích làm anh hùng, thấy cậu ta đáng thương nên tôi đồng ý."

"Sau đó anh bảo hộ cậu ta đến bây giờ?"

Vu Thần gật đầu: "Ừ, đối với tôi mà nói, quan hệ giữa tôi và cậu ta như là bạn bè anh em thân thiết."

"Nhưng mà Lăng Bạch thì cảm thấy anh thích cậu ta."

"Cậu ta đúng là cảm thấy như vậy." Vu Thần nhăn mặt, cân nhắc từng câu tưng chữ, nói: "Cậu ta thậm chí đã hỏi tôi là có phải vì tôi thích cậu ta cho nên mới muốn cậu ta rời khỏi Tô Việt hay không. Tô Việt là cái người dạo gần đây hay đi theo cậu ta đấy."

Lăng Thanh gật đầu, hắn đương nhiên biết Tô Việt, kẻ này lúc sau đem Lăng Bạch ngược đến thừa sống thiếu chết, khiến Lăng gia lụi bại phá sản, sao hắn có thể quên cho được.

"Tôi biết."

"Tôi lúc đấy cảm thấy khá kinh ngạc, bởi vì tôi không có, nhưng cậu ta lại cảm thấy là tôi có, cậu ta nói tôi đối với cậu ta rất tốt, hay quan tâm đến cậu ta, có khi nào là do tôi thích cậu ta hay không, thú thật tôi chỉ xem cậu ta là anh em bạn bè nên mới ưu ái cậu ta như vậy, dù sao cậu ta so với người khác cũng khá yếu ớt, cho nên khó tránh nhiều chuyện tôi hay nhường nhịn cậu ta."

"Nhưng Lăng Bạch nói nghe chắc chắn như vậy, tôi lại chưa từng yêu đương bao giờ, cho nên nhất thời mới không biết cậu ta nói thế có đúng hay không, nên tôi mới không trả lời cậu ta. Sau đó chúng ta kết hôn, tôi cũng quên mất chuyện này."

"Ngày đó ở phòng khách cậu hỏi tôi: "Chỉ muốn bảo hộ cậu ta thôi, không muốn cùng cậu ta kết hôn à?" Lúc đấy tôi trả lời là: "Nếu trước kia không muốn, thì sau này càng không." tôi không hề lừa cậu."

Vu Thần nhìn hắn: "Tôi chỉ là không nghĩ đến, trước kia tôi đối tốt với Lăng Bạch, làm cậu ta lầm tưởng là tôi thích cậu ta, nhưng thật ra, đó chỉ là tình cảm bạn bè bình thường mà thôi."

Lăng Thanh chớp chớp mắt, hoàn toàn không nghĩ đến sự tình lại ra như vậy.

Ầm ĩ mấy hôm nay, cuối cùng Vu Thần thật ra không có ý gì với Lăng Bạch cả, bằng không khi Lăng Bạch cố tình nói muốn phân chia ranh giới rõ ràng với anh, Vu Thần cũng không thờ ơ như bây giờ.

Anh quả thật không thích Lăng Bạch, cũng như từ đó đến nay chưa từng cùng ai nói chuyện yêu đương, cho nên mới nghi hoặc mình và Lăng Bạch rốt cuộc ai đúng ai sai.

Sau đó mới xảy ra sự tình kia.

Lăng Thanh lúc này chỉ cảm thấy mình đúng là nhặt được bảo bối, một đại mỹ nhân như vậy, hiện tại đối với chuyện tình cảm còn chưa thông suốt, chỉ cần mình giúp anh ấy khai thông, vậy thì mình chắc chắn sẽ là mối tình đầu của anh rồi!

Loại dụ hoặc này đúng là khiến người ta khó có thể nhịn được mà, hắn có chút chịu không nổi nóng lòng muốn thử.

Lăng Thanh vỗ vai Vu Thần: "Cục cưng à, hôm nay tôi sẽ giúp anh trả lời vấn đề này, cảm giác của anh là hoàn toàn đúng, anh không hề thích Tiểu Bạch. Nếu anh thích cậu ta, thì lúc mà cậu ta hỏi cái câu kia, cho là anh đang mông lung không hiểu chính mình đi nữa, anh cũng sẽ không cầm lòng được mà tim đập mạnh, hoặc là khẩn trương, thấp thỏm, thế nhưng anh nói anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn cảm thấy không phải như vậy. Nên là, điều đó chứng tỏ anh không hề thích cậu ta."

Vu Thần nghe vậy thì bình tĩnh gật đầu: "Tôi cũng đoán là như vậy."

"Cho nên ý, cưng à, hai chúng ta giống nhau, đều chưa từng yêu đương qua."

Vu Thần không tin: "Cậu kinh nghiệm đầy mình như vậy còn nói là chưa từng yêu đương qua?"

"Xem sách thôi à."

Còn có nhờ kiếp trước nghiền ngẫm được khi đóng phim nữa.

"Xét về bản chất thì chúng ta giống nhau, đều là tay mơ trong chuyện tình cảm thôi."

"Ồ, vậy thì cậu đã ngụy trang thành dân chuyên rất thành công."

Lăng Thanh cười khẽ: "Cảm ơn đã quá khen."

"Nhưng lần sau, nếu cậu với Duyệt Duyệt hoặc bọn Hoan Hoan lại gặp phải tình huống như lúc chiều thì cậu có thể nói cậu là anh trai của chúng nó là được."

Lăng Thanh hơi cám thán EQ của mỹ nhân trước mặt: " Nói cho anh nghe, bạn trai đương nhiên sẽ có lực sát thương hơn là anh trai rồi. Nếu mà tôi nói là anh trai, người khác chỉ hâm mộ Duyệt Duyệt có một anh trai ôn nhu mà thôi, còn nếu như tôi nói là bạn trai thì sẽ khiến mọi người ghen tị vì bọn họ không thể có bạn trai ôn nhu đẹp trai siêu ngầu như Duyệt Duyệt được, hiểu chưa?"

"Hâm mộ và ghen tỵ, hai từ này khác nhau lắm nhé."

Vu Thần bất đắc dĩ: "Ít ngụy biện lại đi."

"Tôi đang suy nghĩ cho Duyệt Duyệt mà thôi, nếu như muốn giúp cô bé phản kích, đương nhiên phải chọn cái nào có sát thương cao để nói rồi. Tốt nhất là sát thương đủ mạnh để đánh bay cái tên tra nam kia hết hy vọng, không dám nổi lên tâm tư với Duyệt Duyệt nữa."

Vu Thần nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cho người đi xem cậu ta, tránh cho ngày sau cậu ta lại đi tìm Duyệt Duyệt dây dưa."

Lăng Thanh cười khẽ: "Thôi bỏ đi."

Hắn khuyên nhủ: "Không cần thiết phải như vậy đâu, Duyệt Duyệt đã là học sinh cấp ba rồi, không phải mấy đứa con nít 3-4 tuổi. Em ấy có đủ khả năng để tự mình xử lí chuyện này, dù sao thì chuyện tình cảm của mình cũng nên để tự mình giải quyết mới ổn thõa. Nếu thật sự quá sức, Duyệt Duyệt không thể tự mình xử lí được, em ấy sẽ nói với chúng ta, vậy nên hiện tại đừng nên làm gì hết."

"Anh cũng không muốn ba mẹ anh nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh mà đúng không? Mấy đứa nhỏ bây giờ cũng không muốn đâu, cho nên tốt hơn hết đừng nhúng tay vào, mặc kệ chúng nó đi."

"Duyệt Duyệt nói với cậu như vậy à?"

"Không phải, nhưng em ấy không muốn cho quá nhiều người biết chuyện này. Duyệt Duyệt đã nguyện ý đem chuyện này tâm sự cho anh nghe, vì sợ nếu tôi không nói cho anh, chúng ta sẽ vì chuyện này giấu giếm, tổn hại tình cảm lẫn nhau, đúng là cô bé hiểu chuyện. Nhưng mà, Duyệt Duyệt cũng đã nói qua, không thể có thêm người biết chuyện này nữa, kể cả ba mẹ cô bé hay Hoan Hoan, Hân Hân cũng không thể biết, điều này chứng minh, vốn từ ban đầu, Duyệt Duyệt không muốn cho ai biết chuyện của mình."

Vu Thần suy tư một lát liền gật đầu: "Vậy được, tôi nghe theo cậu, chuyện này tôi sẽ không xen vào."

"Yên tâm." Lăng Thanh muốn anh yên lòng, an ủi: "Duyệt Duyệt sẽ xử lí tốt thôi, nếu không được nữa, em ấy sẽ nói với tôi."

Vu Thần nghe vậy không khỏi liếc hắn mấy cái, ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi: "Cậu lợi hại đấy nhỉ, Duyệt Duyệt không chỉ chia sẻ bí mật của nó cho cậu nghe, còn có việc gì cũng tìm đến cậu, tôi là anh họ nó mà nó còn không nhớ đến. Lợi hại đấy Vu phu nhân, mới đến nhà chồng chưa được bao lâu mà đã thu phục cả nhà chồng từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là mấy đứa nhỏ, dính cậu như sam nhỉ?"

Lăng Thanh vẫy vẫy tay: "Haiz cái mị lực này, thiệt là. . . .người ta cũng đâu có muốn đâu mà, ai biểu người ta ôn nhu săn sóc quá chi~"

Vu Thần bật cười, trước khi đem Lăng Thanh về nhà, anh cảm thấy khá là lo vì tính tình của Lăng Thanh không được tốt lắm, sợ hắn về nhà sẽ quậy ba mẹ mình.

Kết quả không thể ngờ được là người này thậm chí còn không phá phách, ngược lại, còn khá là hợp với chú bác họ hàng nhà anh.

Thậm chí, hắn còn giúp Duyệt Duyệt giải quyết vấn đề của cô bé.

Vu Thần nhìn hắn đang ngồi đó tự luyến, cảm giác trái tim mềm nhũn.

"Cảm ơn." Anh ôn nhu nói: "Chuyện của Duyệt Duyệt cậu làm rất tốt, tôi với Duyệt Duyệt phải cảm ơn cậu rồi."

Lăng Thanh không nghĩ đến anh vậy mà nghiêm túc nói cảm ơn mình, cười khẽ: "Không phải cô bé là em của anh à? Em anh thì khác gì là em của tôi đâu, không cần khách khí."

"Cơ mà." Hắn cười cười, dựa sát mình vào Vu Thần: "Nếu anh muốn cảm ơn thì có thể dùng hành động thực tế để báo đáp cũng được nè, tôi không từ chối đâu."

Vu Thần nhìn gương mặt đang dí sát vào mình: "Muốn gì?"

Lăng Thanh đẩy người nằm lên giường cười hì hì: "Muốn người nào đó vì yêu mà chịu nằm dưới á."

Vu Thần: . . . . .

Vu Thần yên lặng kéo chăn mình lên đắp: "Ừ ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh thở dài không cam lòng: "Thật sự là không được à? Lại đây tôi hun anh một cái rồi anh suy nghĩ lại có được không? Trước tiên đừng vô tình như vậy mà. Nói không chừng còn mở ra một cánh cửa mới nữa ấy chứ, thử đi mà cưng ơi~"

Vu Thần chẹp miệng khuyên hắn tỉnh táo: "Đừng chơi đồ rồi ảo tưởng nữa có được không?"

"Anh hông yêu em hỏ?"

"Không."

"Xí, plastic quá đi!" Lăng Thanh liếc anh: "Hay anh thử một lần thôi, thật đấy, thử không mất tiền mà, thử một lần thấy ok thì lần sau thử tiếp."

"Thử cái gì?" Vu Thần hỏi ngược lại hăn: "Thử yêu cậu à?"

Lăng Thanh: . . . .

"Tôi bảo anh thử nằm dưới ấy."

"Vậy còn không bằng nói để tôi thử yêu cậu."

Mặc dù như vậy cũng không tồi, thế nhưng mà nó không thực tế lắm.

Lăng Thanh thở dài, nhìn Vu Thần đang nằm cạnh mình, cứ cảm thấy nếu mình không làm cái gì đó thì thiệt là cmn phí của "giời" mà.

Thôi thì dù sao cũng chưa làm người ta được, chi bằng kiếm chút tiện nghi cho mình vậy.

Hắn nghĩ thế liền cúi người hôn Vu Thần một cái.

"Coi như đây là quà cảm ơn của anh đi." Lăng Thanh hôn người ta xong còn tự mình lí sự.

Vu Thần chưa phòng bị đột nhiên bị người ta hôn cho một cái thì đờ người ra, nhìn có hơi ngốc.

Anh nhìn Lăng Thanh đang ngồi đấy thõa mãn đắc ý, nghĩ ngợi một lúc thì cảm thấy coi như chấp nhận được đi, anh với Lăng Thanh hiện tại cũng đã là chồng chồng, ôm ấp hôn hít gì đó đều là chuyện bình thường.

Nhưng mà . . . .

Vu Thần nhìn Lăng Thanh đang chuẩn bị đắp chăn ngủ bên kia giường, nhìn cậu ta như vậy, hẳn cũng có chút chút thích mình nhỉ? Ít nhất là thích khuôn mặt này. . . .

Lăng Thanh ở nhà ba mẹ Vu Thần được tiếp đãi nồng nhiệt ba ngày, đến ngày thứ tư hai người cùng nhau trở về.

Trước khi đi, bọn Hoan Hoan, Hân Hân níu giữ bịn rịn không buông, bắt hắn hứa là cho dù có về nhà thì cũng sẽ tiếp tục chơi game chung với bọn nó.

Vu Thần đứng đó nghe thấy không chút nương tay gõ đầu từng đứa: "Lo mà học tập cho tốt đi, Hoan Hoan, Hân Hân, nhất là hai đứa sắp thi chuyển cấp tới nơi rồi mà còn chơi game à? Sau này chị dâu mấy đứa chơi game mỗi một lần thấy các em online thì anh sẽ đăng kí cho mấy đứa một lớp phụ đạo hè kéo dài một tháng, online hai lần thì phải học hai tháng, nhớ cho kĩ đấy."

Cặp song sinh nghe thấy cảnh cáo mà cảm giác như trời sắp sập xuống, trước mắt mình toàn là màu đen, thậm chí còn biết rõ cái màu đen đó là do đâu mà ra —— còn không phải nhờ phước ông anh họ này chọc cho tức đến đen thui à?

Lăng Thanh xoa đầu hai đứa nhỏ đang muốn bùng nổ, khẽ khuyên bảo: "Chờ hai đứa thi xong, anh lại dắt hai đứa đi chơi được không?"

Cặp song sinh đáng thương nhìn hắn, nhìn như hai đóa hồng nhỏ bị bão táp quật cho gãy cành.

Vu Thần đưa Lăng Thanh trở về nhà, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn chút thời gian, liền đi dặn dò công việc với quản gia, nói với Lăng Thanh một tiếng rồi trở lại công ty.

Lăng Thanh nhìn anh như vậy cảm thấy người này đúng là kiểu nam nhân cuồng công tác, không tồi.

Hắn nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cũng đã đến lúc mình nên gây dựng sự nghiệp rồi, không biết gần đây có chương trình tuyển tú nào không.

Vu Thần vừa đến công ty chưa được bao lâu, muốn gọi Hoắc Kỳ vào phòng để hỏi thêm một chút về tiến triển của dự án quay phim truyền hình, thì nhận được điện thoại của thư ký, nói là Lăng Bạch đến, muốn gặp anh.

"Lăng tiên sinh hôm qua cũng đến đây một lần nhưng vì sếp không có ở đây nên tôi bảo cậu ấy về trước." Thư ký báo cáo lại sự việc hôm qua: "Hôm nay cậu ấy lại đến nữa, Vu tổng, anh có muốn gặp không?"

----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Sự nghiệp của Thanh Thanh mau mở ra ~

Quản gia: Nghe nói mấy người muốn gặp lại tui hả, tui tới rồi đây ~

Quản gia: Thiếu gia, cậu với phu nhân về nhà ba ngày, tình cảm có mặn nồng hơn miếng nào không?

Vu Thần: Có mặn nồng, nhưng là cậu ta với mấy đứa em họ nhà tôi mặn nồng!

Quản gia: . . . . .chuyện này hẳn cũng ngoài ý muốn.

Lăng Thanh: Anh có thể đi bồi đắp để tình cảm thêm mặn nồng với em trai tôi đấy, kìa, nó đến tìm anh kìa ~

Vu Thần: . . . .

Vu Thần: Tôi đá bay cậu ta đi liền đây!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi