ẢNH ĐẾ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN LY HÔN

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Tô Thuật nhàn nhạt mở miệng: "Tôi muốn ngủ rồi, cậu tốt nhất là tìm cách lắp đầy cái bụng rỗng của mình đi, bằng không nó cứ kêu réo cả đêm, tôi mà ngủ không được thì dễ cọc lắm đó."

THM: . . . .

THM nghĩ thầm, cái tên này thực sự cho rằng bản thân là đại thiếu gia sao, tưởng đây là nhà mình chắc!

Cậu hậm hực nằm xuống, hận không thể đem Tô Thuật và túi ngủ của cậu ta toàn bộ quăng hết ra ngoài!

Tuy rằng kết quả là Tô Thuật không bị đá ra ngoài nhưng cậu thiếu chút nữa là bị thật.

Bụng của THM réo thêm chục lần nữa, Tô Thuật sắc mặt khó coi bật dậy, trừng trừng nhìn cậu.

THM dù gì cũng đang rất hot, đi đến đâu cũng quen được người khác nịnh nọt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có một người dám trắng trợn tỏ thái độ bất mãn với mình như vậy.

THM cả giận lên tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Tô Thuật trầm mặc một lát, mặc vào áo khoác lên rồi đi ra khỏi lều.

THM còn tưởng cậu nhận thua, đắc ý cười vài tiếng, lại quay sang nói với Quý Bác Minh: "Đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời, nói thì mạnh miệng lắm nhưng cậu ta không có gan làm đâu."

Thật ra Tô Thuật không phải không dám làm, cậu chỉ là lười ra tay, cho nên thay vì tự mình động thủ, Tô Thuật đi tìm đạo diễn, để ông ra mặt giúp cậu đuổi THM đi.

Cậu gõ gõ lều của đạo diễn, nói với ông: "Tôi muốn đổi lều."

Đạo diễn không rõ chuyện gì: "Làm sao vậy? Sao lại muốn đổi lều."

"THM làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, tôi không ngủ được."

Đạo diễn có chút bất đắc dĩ, sinh hoạt tập thể, khó tránh bất đồng, nhường nhịn một chút không phải tốt hơn sao, vì sao lại cứ muốn đổi như vậy?

Ông nhìn Tô Thuật: "Cậu muốn đổi với ai?"

Tô Thuật cảm thấy ông hỏi như không hỏi vậy: "Chẳng lẽ tôi còn có thể chung lều với nữ à? Không phải chỉ còn lại Lăng Thanh, Thích Gia Hứa sao? Hoặc là tôi đổi qua, hoặc là đổi THM qua, không thì còn cách nào nữa?"

Đạo diễn đành phải cùng cậu đi đến lều của Lăng Thanh, nói với hắn ý định của cậu.

Lăng Thanh không ý kiến, chỉ cần không để hắn chung một lều với THM, còn lại đều có thể.

Thích Gia Hứa ngược lại có chút không muốn, Lăng Thanh so với THM thuận mắt cậu hơn nhiều, cậu không muốn qua bên đó.

"Cho nên ai trong các cậu đồng ý đổi với Tô Thuật?" Đạo diễn hỏi.

Lăng Thanh trầm mặc.

Thích Gia Hứa cũng không lên tiếng.

Tô Thuật đưa ra giải pháp: "Hay cả hai cậu đều đổi qua đi, để THM và Quý Bác Minh qua bên này, không phải vậy là ổn rồi sao?"

Thằng bé này đúng là không sợ phiền mà, đạo diễn mệt tâm!

Nhưng mà Thích Gia Hứa lại cảm thấy đề nghị này rất hay, cậu không muốn ở cùng THM, nhưng lại không dám đắc tội Tô Thuật, cho nên cùng đổi qua đi, ba người bọn họ ở chung, như vậy là quá tốt rồi!

"Tôi đồng ý."

Lăng Thanh nhìn cậu một cái, cũng được, vậy thì đổi thôi.

Hai người vào lều thu dọn hành lý, đạo diễn cũng nhân cơ hội đi tìm THM, nói với cậu chuyện đổi lều trại.

THM không ngờ tới Tô Thuật lại dám tìm gặp trực tiếp đạo diễn đòi đổi lều, trong lòng rất không thoải mái: "Thật đúng là được chiều quá mà sinh hư."

Tô Thuật vừa lúc trở về, nghe được mấy lời kia, bình tĩnh mà đáp lại: "Đúng vậy đó, cậu có ý kiến?"

"Cậu làm ầm ĩ cả đêm như vậy, không biết mệt à?"

"Không mệt." Tô Thuật vẫn một bộ dạng thiếu đánh.

THM cạn lời: "Người được chiều chuộng từ bé như cậu, còn tham gia tổng nghệ làm gì?"

"Bộ cậu là người đại diện của tôi chắc? Sao nhiều chuyện quá vậy."

THM: . . . .

THM cũng không muốn ở chung một lều với Tô Thuật, cậu cười lạnh một tiếng, xoay người bắt đầu thu dọn hành lý và túi ngủ.

Tô Thuật nhìn nhìn, một chút ngượng ngùng cũng không có.

Không bao lâu sau, Lăng Thanh và Thích Gia Hứa đã đổi qua đây, THM cũng Quý Bác Minh thay đổi sang bên kia.

Tô Thuật một lần nữa cởϊ áσ khoác, chuẩn bị ngủ.

Lăng Thanh hỏi Tô Thuật: "Cậu lộ liễu như vậy, không sợ tập này phát sống rồi sẽ bị cư dân mạng mắng sao?"

"Chưa chắc là được phát mà." Tô Thuật không hề hấn gì.

"Lại nói, muốn mắng thì cứ mắng đi, mắng tôi, tôi cũng đâu có chết."

Lăng Thanh không ngờ rằng cậu đã sớm nhận ra như vậy: "Thật không nghĩ đến cậu vậy mà hiểu rất tường tận."

Tô Thuật nhắm mắt lại: "Tôi làm minh tinh không phải để ủy khuất chính mình, người khác thích mắng thì cứ việc mắng, tôi nếu đã dám làm thì cũng dám nhận, có mắng thế nào cũng sẽ không chết được, càng không ảnh hướng gì đến tôi. Nếu có một ngày thật sự ảnh hưởng đến đời sống cá nhân của tôi rồi, vậy thì tôi thoát khỏi cái vòng này là được."

Lăng Thanh cảm thấy cậu nhóc thật không hổ danh là thiếu niên đang ở tuổi thanh xuân nhiệt huyết, chuyện gì cũng không sợ.

Hắn cởϊ áσ khoác, chui vào túi ngủ chuẩn bị ngủ.

Sáng hôm sau, Lăng Thanh mơ hồ cảm thấy trong lòng mình tựa hồ như có vật thể gì đó ngọ nguậy, theo bản năng còn tưởng rằng đó là Vu Thần, nên cũng không quá để tâm, thuận tay ôm lấy đối phương.

Kết quả sau khi tỉnh lại mới phát hiện, không phải Vu, mà là Tô.

Tô Thuật mặt có chút đỏ, ôm chặt lấy hắn.

Lăng Thanh xấu hổ đẩy người ra, lúc này mới phát hiện thân nhiệt người này có chút nóng.

Hắn duỗi tay đặt lên trán cậu, quả thật rất nóng.

Lăng Thanh vội vàng lục tìm trong túi đồ của mình, lấy ra nhiệt kế, định đo cho Tô Thuật.

Tô Thuật lúc bình thường thì khẩu khí rất lớn, nhưng trong lúc phát sốt lại hệt như con chó con vậy, quơ quào móng vuốt, vùng vẫy cau mày: "Làm gì đó, đừng chạm vào tôi."

"Cậu sốt rồi." Lăng Thanh nói: "Đo thân nhiệt một chút."

Tô Thuật thực không phối hợp.

Lăng Thanh bất đắc dĩ đem nhiệt kế mạnh mẽ nhét vào nách Tô Thuật: "Kẹp chặt vào."

Tô Thuật trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới chậm rãi tỉnh dậy.

Cậu ngồi dậy, sờ sờ đầu mình, lại như không có cảm giác gì, liền quay lại tìm đầu của Lăng Thanh.

Quá đột nhiên nên Lăng Thanh không kịp phòng bị, phản xạ có điều kiện liền lùi ra sau trốn.

Tô Thuật: . . . .

Cậu là virus sao? Còn dám trốn!

Bất quá cậu nghĩ lại, hiện tại bản thân xác thật là có virus.

——virus phát sốt á.

"Trán tôi rất nóng sao?"

Lăng Thanh gật đầu: "Hẳn là do dã ngoại ngoài trời, cậu chưa quen nên mới phát sốt."

Tô Thuật cảm thấy mình đúng thật là được nuông chiều từ bé mà.

Cậu không nói gì.

Lăng Thanh còn tưởng rằng người này đang lo lắng, lên tiếng trấn an: "Không sao đâu, chỉ sốt thôi không phải bệnh nặng gì, tôi có mang theo thuốc, lát nữa cậu ăn một chút rồi uống thuốc là sẽ khỏe nhanh thôi."

"Còn mang theo thuốc nữa sao?" Tô Thuật và Thích Gia Hứa không hẹn mà cùng khiếp sợ.

"Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở trong núi là rất lớn, rất dễ phát sốt hoặc bị cảm."

Lăng Thanh nhìn bọn họ: "Các cậu không tự mình chuẩn bị, còn không cho phép người khác chuẩn bị sao?"

Tô Thuật cảm thấy hắn đúng thật là chuẩn bị rất đầy đủ: "Cậu đúng là suy nghĩ rất chu đáo."

"So với hai người các cậu thì hơn một chút thôi."

Năm phút trôi qua, Lăng Thanh lấy ra nhiệt kế thủy ngân, nhìn một chút phát hiện cậu thật sự sốt nặng lắm rồi.

"Cậu đi rửa mặt trước đi, rửa xong rồi thì mới uống thuốc."

Tô Thuật gật gật đầu, thoạt nhìn uể oải ỉu xìu, giống như trái cà chua nhỏ còn chưa tỉnh ngủ vậy.

Còn rất đáng yêu.

Lăng Thanh thuận tay xoa xoa đầu cậu, Tô Thuật trợn mắt nhìn nhìn, lập tức giơ tay đánh lên tay hắn.

May là Lăng Thanh phản ứng nhanh lẹ.

"Đúng là thiếu đòn mà." Tô Thuật bất mãn lên tiếng.

Lăng Thanh thu tay, không nói gì.

Lúc này, nhóm nữ minh tinh bên kia đã có mấy người vệ sinh cá nhân xong, thấy Tô Thuật và Lăng Thanh cùng bước ra khỏi từ một lều, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Tô Thuật không phải ở cùng một lều với THM sao?"

"Đúng vậy, sao mà bây giờ đổi thành cùng một chỗ với Lăng Thanh vậy?"

"Đổi từ lúc nào? Tối hôm qua à?"

"Vì sao lại đổi nhỉ? Tô Thuật và THM có mâu thuẫn hửm?" Vương Duyệt hỏi.

Tôn Tĩnh Hàm không biết.

Đinh Lan Chi cũng không biết.

Ba người bọn họ nhìn nhau, không ai hiểu được chuyện gì đang diễn ra ở đây hết.

Cách đó không xa Vạn Nghiên "Nga nga ~" hai tiếng.

Tề Đường Hoa hỏi cô, "Làm sao vậy chị Nghiên?"

"Không có gì, chỉ là Tô Thuật hình như cùng THM ồn ào một đêm, hiện tại có vẻ ổn hơn xíu rồi."

Tề Đường Hoa không hiểu.

Vạn Nghiên cười nói: "Em đương nhiên không hiểu rồi, em đến sau cho nên không biết được. Trần Hồng Mình không ưa gì Lăng Thanh, cậu ta ở trước mặt chúng ta biểu thị rõ ràng điều này, vậy nên những người khác khẳng định cũng không dám cùng Lăng thanh quá mức thân thiết. Nhưng hiện tại, Tô Thuật cùng THM lời qua tiếng lại, chẳng khác nào cậu ấy đang đứng cùng một phía với Lăng Thanh. Vậy nên có vài người bây giờ cũng bắt đầu tìm đồng đội rồi."

Tề Đường Hoa đã hiểu, cô nhìn thoáng qua Lăng Thanh và Tô Thuật cách đó không xa, thở dài: "Thật ra con người anh Lăng khá tốt."

"Cậu ấy thật sự rất tốt, cho nên tình hình hiện tại cũng coi như vẫn ổn đi." Vạn Nghiên cười cười, tiếp tục xem kịch hay.

Tô Thuật sau khi rửa mặt xong thì đi tìm Lăng Thanh lấy thuốc hạ sốt.

Lăng Thanh lấy thuốc từ trong túi đồ của mình ra, thuận tiện lấy vài cái bánh mì nhỏ nhét cho cậu: "Bụng rỗng mà uống thuốc sẽ hại dạ dày, ăn một chút lót dạ trước đi."

"Không phải đạo diễn nói chỉ có cậu mới được ăn sao?"

Lăng Thanh cười một chút: "Chúng ta đang ở trong lều, đạo diễn cũng không biết được, ăn đi."

"Tại sao lại đối tốt với tôi?" Tô Thuật hỏi.

"Tại cậu đẹp trai."

Lăng Thanh rất thành thật trả lời: "Tôi nhìn mặt mà nói chuyện."

Tô Thuật: ? ? ? ?

Tô Thuật cảm thấy câu trả lời của Lăng Thanh còn không bằng nói hắn muốn ôm đùi cậu đi, ít ra còn đáng tin hơn.

Cậu nhận lấy mấy cái bánh mì nhỏ, ăn một chút rồi uống thuốc.

"Cậu không cần tốt với tôi như vậy, tôi sẽ không cảm kích đâu."

Lăng Thanh gật đầu: "Ò."

Tô Thuật cũng không biết mấy lời cậu nói có lọt vào tai Lăng Thanh hay không nữa, cậu cũng không để bụng, không nói gì thêm.

Lăng Thanh cũng ăn bánh mì nhỏ, xong xuôi thì cùng Tô Thuật ra khỏi lều.

Tổ điểm tâm đã chuẩn bị buổi sáng tươm tất, có sữa bò trứng gà, còn có sandwich.

"Có điều bữa sáng đang ở trên cây, nên mọi người nếu có thể thì tự leo lên, hoặc mượn thang bắt lên để hái xuống cũng được."

Mọi người: . . . .

"Một người nhiều nhất chỉ có thể lấy hai phần." Đạo diễn tiếp tục nói.

Đồng nghĩa là một người nhiều nhất chỉ có thể giúp một người.

Thích Gia Hứa nhìn cái cây cách đó không xa, hỏi Lăng Thanh: "Cậu leo lên được không?"

"Được." Lăng Thanh bình tĩnh nói.

Thích Gia Hứa còn tưởng rằng cậu sẽ không, bất thình lình nghe được đáp án từ Lăng Thanh, rất kinh ngạc: "Cậu biết nhiều thứ ghê."

Lăng Thanh cười cười: "Cũng tạm thôi."

Hắn nói xong liền đi tới cái cây ở gần mình nhất, không chút tốn sức đã có thể trèo lên.

Buổi sáng nằm trong cái rổ nhỏ, treo ở trên cây.

Lăng Thanh với tới cái rổ, gỡ bỏ sợi dây thừng đang buộc cái rổ vào thân cây, chậm rãi thả xuống.

Thích Gia Hứa ở dưới đón lấy, lại nói vọng lên: "Lại lấy thêm một phần nữa đi, bên trái cậu vẫn còn một cái rổ."

Lăng Thanh nhìn nhìn, trèo qua, không tốn chút sức nào đã có được phần ăn thứ hai.

Rất nhanh hắn đã trèo xuống.

Toàn bộ quá trình chưa đến 10 phút.

Mọi người xung quanh khiếp sợ.

Thích Gia Hứa đưa cho hắn một cái, Tô Thuật một cái: "Cậu bị bệnh, phần này cậu cầm đi."

Tô Thuật không có nhận.

"Leo cây tôi không biết, nhưng trèo thang tôi làm được."

Cậu nói xong thì mang cái thang đến, đặt dựa vào một thân cây, Lăng Thanh và Thích Gia Hứa giúp cậu đỡ phía chân thang, nhân viên công tác cũng chuẩn bị tốt dụng cụ bảo hộ.

Tô Thuật theo thang trèo lên cây, đáng tiếc là thang không đủ cao, rổ thức ăn vẫn còn cách một khoảng, cậu chỉ đành với tay theo, một hồi lâu cũng túm được.

Thích Gia Hứa xem đến kinh hồn táng đảm: "Cậu cẩn thận một chút."

Tô Thuật xoay người, một tay vịn thang, một tay chậm rãi đem rổ thả xuống.

Mắt thấy rổ đã chạm đất, cậu bất giác nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi leo xuống.

Leo đến nấc thang cuối cùng thì Tô Thuật dẫm trượt, thiếu chút nữa là té ngã.

Lăng Thanh vội vàng duỗi tay đỡ cậu.

Tô Thuật lúc này mới ngã xuống tấm nệm bảo hộ phía dưới.

"Cẩn thận một chút." Lăng Thanh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi