ẢNH ĐẾ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN LY HÔN

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Hắn trừng mắt lên nhìn Vu Thần, cực kì phẫn nộ: "Tôi muốn thích anh, không phải bởi vì tôi không thích anh, mà bởi tôi thích anh, cho nên mới muốn thích anh!"

(Di: Gì quằn z má :)) này tui edit không có sai đâu, tác giả viết quằn z thiệt đó, mé bả sao á@@ )

Lăng Thanh cắn răng, trong lòng lúc này vô cùng ủy khuất, tựa như núi lửa chết lắng đọng đã lâu, trong nháy mắt mà phun trào dung nham.

Hắn không rõ, vì cái gì mà vòng đi vòng lại, đi hết nửa đời người, hắn lại trở về nơi xuất phát.

Hắn rõ ràng đã tự nhủ, bản thân tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của ba mẹ, thế nhưng cuối cùng vẫn là cùng ba mẹ hắn có chung một kết cục.

Cái gì đều có thể thay đổi, thế nhưng chỉ có vận mệnh của hắn là không thay đổi.

Hắn nỗ lực như thế, kết quả vẫn không thay đổi được gì.

Hắn dùng sức đẩy người trước mặt ra, muốn quay về phòng của mình, thế nhưng lại bị Vu Thần nắm cổ tay, ôm chặt vào lòng.

"Anh buông ra, bây giờ sao anh không cảm thấy tôi bị ủy khuất bản thân nữa đi!" Lăng Thanh quát.

Hắn tức giận cùng oán hận, chưa bao giờ bản thân lại có bộ dáng phẫn nộ đến như vậy.

Rõ ràng kẻ nói sẽ luôn thích mình là anh ta.

Thế mà hiện tại, cũng chính anh ta là người nói: "Anh nguyện ý cùng em ly hôn."

Những lời yêu lời thương đâu cả rồi?

Chỉ là nói cho có thôi đúng không?

Cũng giống như ba mẹ hắn từng nói: "Yêu con trai cưng nhất.", chẳng qua cũng là trò hề, nói cho có lệ mà thôi!

Lăng Thanh cáu kỉnh đẩy anh ra, Vu Thần nhất quyết ôm hắn không buông.

Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Lăng Thanh bây giờ không ổn, tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng anh có thể khẳng định là có liên quan đến những gì mình vừa nói.

Anh ôm lấy Lăng, cảm nhận được cơ thể của đối phương đang run rẩy, nhẹ nhàng trấn an hắn: " xin lỗi, là anh không tốt, em đừng giận nữa, chúng ta từ từ nói chuyện có được không?"

"Nói cái gì?" Lăng Thanh tức giận nói: "Nói chúng ta ly hôn đi à? Được, tôi đáp ứng anh, tôi bây giờ đồng ý ly hôn! Tôi với anh ly hôn! Ngay bây giờ!"

Vu Thần nhìn đôi mắt đỏ lên của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Anh nói: "Anh sai rồi, anh không nói như vậy nữa được không? Em đừng như vậy, em ngồi xuống trước đã, nha?."

Anh duỗi tay muốn sờ mặt của Lăng Thanh, lại bị Lăng Thanh tát mạnh vào cổ tay: "Chuẩn bị ly hôn rồi, còn muốn chạm vào tôi làm gì?"

Vu Thần ôm mặt hắn hôn lên, Lăng Thanh lại quay đầu đi không muốn hợp tác thì bị anh ôm vào lòng.

"Không ly hôn." Vu Thần bi thương nói: "Anh yêu em, anh không muốn rời khỏi em."

Hốc mắt Lăng Thanh bỗng chốc trở nên chua xót, lửa giận cùng ủy khuất trong lòng đan xen nhau, làm cho hắn vừa hận vừa không nhịn được mà muốn yêu Vu Thần.

Hắn chưa từng gặp qua người nào như Vu Thần, cũng chưa từng trải qua cảm giác phức tạp như vậy.

Hắn cho rằng, chỉ cần hắn không thừa nhận, không nói ra thì tình cảm của mình với Vu Thần sẽ không phải là tình yêu.

Thế nhưng đã yêu rồi, thì sao hắn có thể khống chế được?

Mấy tháng trước, hắn còn có thể bình tĩnh mà mỉm cười cùng Vu Thần nói chuyện ly hôn, nói anh nên suy xét kĩ càng.

Mấy tháng sau, chỉ vì Vu Thần suy nghĩ cho hắn, nói về vấn đề này một câu thôi, hắn liền hận không thể đem anh nhốt lại, để cho cả đời này anh không bao giờ có suy nghĩ đó nữa.

Hắn thích Vu Thần, cho dù không dám thừa nhận thì hắn cũng đã thích Vu Thần.

Lăng Thanh tức giận hé miệng, cắn một cái ở trên vai anh.

Vu Thần đột nhiên không kịp phòng bị thì bị hắn cắn cho một cái, anh cảm thấy bả vai mình như đang nhói lên, anh cúi xuống muốn nhìn biểu tình của Lăng Thanh, nhưng chỉ thấy được mái tóc đen nhánh của hắn.

Anh hôn lên mái tóc đen nhánh ấy, để im cho hắn cắn mình mà không nói một lời nào, chỉ là trong tim có chút nhói đau.

Anh không nghĩ Lăng Thanh sẽ có phản ứng lớn như thế chỉ vì một câu nói.

Ý định ban đầu của anh chỉ vì muốn tốt cho hắn, anh sợ bản thân sẽ trở thành trói buộc của Lăng Thanh, sợ ngày sau khi Lăng Thanh nhìn lại, bản thân sẽ trở thành sự tiếc nuối trong cuộc đời hắn.

Anh đương nhiên không muốn ly hôn, anh yêu Lăng Thanh, nếu có thể, anh hy vọng Lăng Thanh sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Yêu là ích kỷ, Vu Thần cũng rất ích kỷ, anh cũng muốn chiếm hữu người đứng trước mặt này.

Vì thế trước khi nói câu ly hôn, anh đã nói nếu em không yêu anh, nếu em không có cách nào để thích anh.

Về bản chất, anh vẫn hy vọng rằng Lăng Thanh có thể thích anh trước.

Anh muốn Lăng Thanh thích mình.

Giống như việc anh thích Lăng Thanh.

Thế nhưng phản ứng của Lăng Thanh nằm ngoài dự kiến của anh.

Vu Thần cảm thấy vô cùng bất ngờ, lại nghĩ có lẽ suốt đời mình sẽ không quên được khoảnh khắc đó.

Anh ôm lấy Lăng Thanh, cẩn thận ôm chặt hắn, nói với hắn: "Chúng ta không ly hôn, chỉ cần em không muốn thì chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, anh sẽ luôn yêu em, được không?"

Lăng Thanh cắn lên vai anh, dường như còn có hơi dùng sức, cả người tựa hồ như đang kiềm nén một loại cảm xúc nào đó.

Lồng ngực khẽ run lên, hắn chậm rãi thở ra, giọng điệu không quá ổn định, hắn nói: "Anh bây giờ thì nói như thế, ai biết được hai ngày sau anh sẽ nói cái gì."

"Trước kia anh từng nói anh thích tôi, thế nhưng bây giờ thì sao? Không phải cũng muốn cùng tôi ly hôn à?"

"Cái thích của anh, nó không đáng tin một chút nào." Lăng Thanh run rẩy.

Vu Thần ôm hắn, có ý muốn hôn lên môi hắn lại bị hắn cắn ngược lại một cái, máu trên môi chảy ra.

Màu máu đỏ tươi trên môi Lăng Thanh nhìn có chút chói mắt, hắn nói: "Tôi ghét người khác nói với tôi hai chữ ly hôn."

Còn nói rất khí phách.

Vu Thần nâng tay lên, chậm rãi dùng ngón tay lau đi máu còn vương trên môi hắn, ôn nhu nói: "Sau này chúng ta sẽ không nói về chuyện đó nữa."

Anh nhìn Lăng Thanh giống như một con thú nhỏ vừa phẫn nộ vừa ủy khuất: "Chúng ta không bao giờ nói nữa, được không? Mặc kệ về sau lại xuất hiện thêm người nào nữa, chúng ta đều sẽ không nói những lời này, nha?"

Lăng Thanh lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.

Vu Thần thật sự là bị hắn dọa sợ, anh ôm hắn ngồi trên ghế sô pha, ôn nhu hôn hôn hắn.

Lăng Thanh không nói chuyện, hắn khẽ cúi đầu, một hồi lâu sau rốt cuộc mới ngồi dựa vào lòng anh, dường như là đã tha thứ cho anh.

Trái tim treo lơ lửng nãy giờ của Vu Thần cuối cùng cũng được thả xuống.

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người gây náo động nãy giờ cũng thực yên tĩnh.

Vu Thần không dám lại nói về sự việc của Quách Văn Hạo nữa, chỉ có thể không ngừng trấn an, dỗ dành hắn.

Lăng Thanh dường như không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn anh, hắn ngồi dựa vào anh mà trầm mặc.

Ngay tại thời điểm Vu Thần cảm thấy là Lăng Thanh sắp ngủ tới nơi, thì hắn mới nhẹ giọng mở miệng nói chuyện.

Hắn nói: "Em không thích Quách Văn Hạo, thậm chí em với cậu ta còn không thân nhau, chỉ mới gặp qua có một lần."

Những lời mà Vu Thần nói khi nãy, nháy mắt đều thu trở về hơn một nửa, thậm chí anh còn không biết nên trả lời hắn thế nào.

Thế nhưng Lăng Thanh cũng không cần anh phải trả lời.

Sau đó hắn tiếp tục nói: "Lăng Thanh cũng coi như là không thực sự thích cậu ta đâu, nói trắng ra thì phần lớn là cậu ta đang lợi dụng tình cảm của Quách Văn Hạo. Cậu ta thích cái cách mà Quách Văn Hạo đối xử với cậu ta."

Vu Thần có chút khó hiểu.

Anh thấy Lăng Thanh đột nhiên ngẩn đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, hỏi: "Có phải anh nghe không hiểu hay không?"

Vu Thần gật đầu: "Ừ, có một chút."

"Bởi vì em với cậu ta thật ra là hai người khác nhau, em và Lăng Thanh mà anh cưới, thực chất không cùng một người."

Vu Thần giật mình.

Lăng Thanh nhìn anh, nhưng khác là hắn không còn sự vướng bận như trước kia.

Hắn thậm chí còn cảm thấy lẽ ra bản thân phải nên giải thích từ lâu, nếu như hắn nói sớm hơn thì đã không phải nghe Vu Thần nói hai chữ ly hôn.

Hoặc hậu quả xấu nhất, cũng chính là nghe Vu Thần cùng hắn nói ly hôn.

(Ý là hậu quả xấu nhất là Vu Thần nghe hắn từ thế giới khác đến thì đòi ly hôn.)

Thế nhưng dù sao cũng tốt hơn vừa rồi, khi anh nói thì hắn không kịp chuẩn bị tinh thần.

"Em không phải là người của thế giới này, anh có thể hiểu nó giống như là hai thế giới song song, em ở một thế giới khác anh, ngày hôm sau khi anh và Lăng Thanh vừa mới kết hôn, thì em xuyên tới, em trở thành cậu ta, cho nên khi ấy em mới cùng anh nói chuyện ly hôn."

"Bởi vì khi đó, em căn bản là không có quen biết anh, cũng không sẵn sàng để ở bên anh."

"Đầu tiên, lúc em vừa đến thì thứ em tiếp nhận chính là oán khí của cậu ta, nội dung xoay quanh việc anh làm chuyện có lỗi với cậu ta, cho nên ban đầu em đối với anh mới không khách khí, sau đó thì anh với em có giải thích rõ ràng với nhau rồi, em cảm thấy anh cũng không có làm gì sai, cho nên không đi so đo nữa. Anh nói muốn cùng em an ổn sinh hoạt, em cũng đáp ứng. Em không có lừa anh, em thật sự rất khó để có tình cảm với một người, em cũng chưa từng thích Quách Văn Hạo, cũng không có thích qua ai cả. Bây giờ anh hiểu chưa?"

Vu Thần trầm mặc.

Anh cảm thấy bản thân hình như đã hiểu, lại tựa như không rõ lắm.

"Em không phải là Lăng Thanh?"

"Em không phải là Lăng Thanh của thế giới này, em là Lăng Thanh của một thế giới khác, nếu anh muốn Lăng Thanh của thế giới này thì thật xin lỗi, em không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu cả, em cũng không có cách nào đem cậu ta về lại cho anh đâu, nhưng em có thể đồng ý với anh, cùng anh ly hôn."

Lăng Thanh từ trên đùi anh rời đi, một lần nữa đứng trên mặt đất.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Vu Thần, tựa hồ như không chứa bất kì cảm xúc nào, hắn nói: "Rất khó tiếp thu à? Em cho anh thời gian để tự mình tiêu hóa, cũng như cho anh thời gian để suy xét việc có muốn hay không cùng em ly hôn."

Hắn nói xong thì chuẩn bị rời đi, thế nhưng còn chưa bước được nửa bước liền cảm thấy có người từ phía sau siết chặt eo mình.

Giây tiếp theo hắn lại một lần nữa rơi vào lòng ngực của Vu Thần.

Lăng Thanh quay đầu lại nhìn anh.

Vu Thần bất đắc dĩ nói: "Em là đang cố ý chọc giận anh à? Từ trước đến nay, người sống chung cùng anh là em, em biết rõ người anh yêu chính là em bây giờ mà."

"Phải không?" Lăng Thanh hỏi lại: "Anh có chắc chưa?"

"Anh bây giờ còn thời gian, có thể từ từ mà ngẫm lại, dù sao thì người anh kết hôn, muốn cưới khi ấy cũng không phải em."

Vu Thần quả thực là hết cách với hắn.

Anh thở dài, đem người trước mặt một lần nữa ôm vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng giận nữa mà, anh không bao giờ nói về chuyện của Quách Văn Hạo nữa, được không?"

"Chúng ta bây giờ không phải đang nói về việc của Quách Văn Hạo." Lăng Thanh lạnh nhạt nói: "Là đang nói chuyện của em, Vu Thần, em không có lừa anh, em lấy sinh mệnh mình ra để đảm bảo những gì em nói đều là sự thật. Cho nên, anh tốt nhất là nên nghiêm túc tự hỏi bản thân mình đi."

"Anh không cần tự hỏi." Vu Thần đáp: "Anh rất rõ ràng, người anh thích là em, cũng rất rõ ràng từ khi nào mà anh bắt đầu thích em. Nếu theo những gì em nói, em với cậu ta không phải cùng một người, thì anh cũng có thể nói cho em hiểu, thời điểm chúng ta kết hôn, vốn anh không hề có bất cứ tình cảm gì cả, chỉ là do cậu ta muốn, anh lại vì giận dỗi mà đáp ứng thôi."

"Đây vốn dĩ chính là một cuộc hôn nhân sai lầm, chỉ là sau khi em đến, đã làm chuyện xấu biến thành chuyện tốt."

"Vậy à?" Lăng Thanh lúc này rốt cuộc mới cười khẽ.

Hắn nhìn Vu Thần, cảm xúc trong ánh mắt dần xuất hiện trở lại, cuối cùng những cảm xúc ấy đều hội tụ trong đôi mắt đen lay láy kia.

Tựa như lôi cuốn mưa rền gió dữ, lấy dông tố làm trung tâm, hung hăng rồi lại yếu ớt.

Hắn túm chặt lấy cổ áo ngủ của Vu Thần, như lang như sói mà nhìn chằm chằm anh, thế nhưng ngón tay lại mơ hồ trở nên run rẩy.

"Vậy anh phải nhớ kỹ những gì hôm nay anh đã nói." Lăng Thanh khẽ nghiến răng: "Nhớ kỹ là anh nói anh thích em, cũng phải nhớ kỹ là anh sau khi biết được mọi chuyện, vẫn đồng ý chọn em."

"Nếu sau này, anh còn dám nói ly hôn một lần nữa, đừng trách em làm chuyện phi lý."

Vu Thần nhìn thấy mắt hắn đỏ lên, dường như cố giấu đi sự yếu ớt của mình, anh cầm lấy bàn tay đang có hơi run rẩy kia, đem hắn ấn vào lồng ngực.

"Sẽ không." Hắn hôn lên môi của Lăng Thanh, ôn nhu nói: "Anh yêu em."

Lăng Thanh cắn lấy môi anh, thô bạo mà cùng anh hôn môi.

Hắn choàng tay qua cổ của Vu Thần, rồi ngồi lên đùi anh, nắm lấy cổ áo anh dùng sức mà kéo xuống, kéo đến nỗi rách cmn luôn một bên áo ngủ của anh :)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi