ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN

Edit: Nhất Thanh

Chưa beta

Ăn cơm tối xong, Hoắc Kham chào tạm biệt hai ông bà Chương, Chương Hướng Duy tiễn hắn xuống lầu.

Mẹ Chương đứng ở ban công nhìn con trai đi từ trong hành lang ra ngoài, lại đảo mắt nhìn sang người đứng cạnh cậu, giữa đôi chân mày lộ ra vẻ sầu lo.

Ba Chương kéo vợ mình về phía phòng khách: “Đừng nhìn nữa.”

“Ngại cậu ta lớn tuổi, nhưng lại thích sự thành thục cẩn thận của người ta, sao em không nghĩ kĩ lại, không có đủ sự từng trải, kinh nghiệm không phong phú thì làm sao có được hai điều đó chứ.”

Mẹ Chương không đưa ra lời phản bác chứa đựng thành kiến nữa, mà là đồng ý với cách nói của ông, chính bà cũng tự hiểu như vậy, chỉ có điều…

“Nếu mà là người ngoài giới giải trí thì tốt hơn một chút, có thể giảm đi rất nhiều phiền phức không đáng có, hạ thấp khả năng bị tổn thương.”

Ba Chương lại rất thoáng: “Trong hay ngoài đều không thể tránh được một chữ duyên, còn nũa, phiền phức và tổn thương có lẽ sẽ ảnh hưởng bởi ngành nghề, nhưng quan trọng vẫn là bản thân, chứ không phải tại công việc.”

Mẹ Chương gạt tay chồng ra, không mặn không nhạt nói: “Chủ nhiệm Chương, bây giờ anh không chỉ là thuyết khách của con trai mà còn là của Tiểu Hoắc cơ đấy.”

Ba Chương thanh minh: “Giáo sư Tần, anh sợ em nghĩ không thông, cho nên mói làm công tác tư tưởng cho em mà.”

“Em có gì mà không nghĩ thông chứ.” Mẹ Chương đi về phía thư phòng, “Em muốn đi luyện viết chữ bằng bút lông, trong vòng nửa tiếng không được vào làm phiền em.”

Cuối cùng truyền lệnh: “Thu dọn phòng khách chút đi, lát em ra kiểm tra.”

Ba Chương không trả lời, mẹ Chương lại nhẹ nhàng nhìn ông, ông lập tức tỏ thái độ: “Được, anh dọn ngay.”

.

Hoắc Kham đỗ xe ở ngay bên dưới, Chương Hướng Duy ngồi trong xe nói chuyện cùng hắn.

Trong xe mở điều hòa, giống như một mùa khác so với bên ngoài.

Năm nay Hoắc Kham vẫn trải qua giống như những năm trước, không nhận hoạt động dạ tiệc gì cả, mấy năm gần đầy bên đài truyền hình cũng không ngỏ lời mời nữa, bởi vì biết rằng hắn sẽ không tham gia.

Thời gian trước Chương Hướng Duy nhận được lời mời tham gia chương trình cuối năm của thành phố A, nhưng cậu từ chối, không có thời gian để quay.

Thế nên cuối năm cả hai đều rảnh rỗi.

Chương Hướng Duy kêu khát, bình giữ nhiệt lập tức được đưa đến bên miệng, cậu uống vài ngụm nước trà ấm áp, hỏi: “Mẹ em có hỏi anh có thường xuyên nấu cơm không không?”

Hoắc Kham đóng lại nắp bình giữ nhiệt: “Có hỏi.”

Chương Hướng Duy tò mò nhìn hắn: “Vậy anh nói sao?”

Hoắc Kham thản nhiên nói: “Giả vờ.”

Khóe miệng Chương Hướng Duy run rẩy, hiển nhiên không quá tán thành: “Đó không phải kế sách lâu dài, nhất định sẽ có ngày bị phát hiện.”

Hoắc Kham không chút hoang mang: “Cho nên trước khi bị phát hiện thì phải biến nó thành sự thật.”

Chương Hướng Duy lẩm bẩm: “Anh làm gì có thời gian chứ.”

“Nếu muốn thì sẽ có thời gian.”, Hoắc Kham xoa gáy cậu, “Sang năm sẽ bắt đầu, hàng ngày em nói với anh xem em muốn ăn cái gì, liệt kê cho anh thực đơn, đợi xong việc quay về khách sạn anh sẽ nấu.”

Chương Hương Duy ngơ ngác: “Nhưng em cũng có ăn được đâu.”

Hoắc Kham hôn lên mặt cậu: “Gọi video, em nhìn anh ăn.”

Chương Hướng Duy: “…”

.

Ngồi ở trong xe một lúc, Chương Hướng Duy có chút mệt mỏi: “Em lên nhà đây, anh về đi thôi.”

Hoắc Kham sờ soạng vòng eo mềm mại của cậu: “Hôn chúc ngủ ngon cơ.”

Chương Hướng Duy bị hắn sờ tới mức chân tay tê rần, cậu tháo dây an toàn rồi mềm người dựa vào Hoắc Kham, hôn hít xong xuôi cậu đẩy cửa ra, nhưng đẩy mãi không được.

Lại đẩy thêm phát nữa, vẫn không được.

Mặt cậu lại bị hai ngón tay của người kia kéo trở lại, Chương Hướng Duy thở hổn hển, trừng đôi mắt ướt át nhìn ông chú già không đứng đắn trước mặt.

Hoắc Kham chau mày, nghiêm mặt nói: “Cục cưng, còn có nụ hôn chảo buổi sáng ngày mai nữa.”

Chương Hướng Duy khoanh tay nhìn hắn: “Sao anh không nói luôn cả hôn buổi trưa luôn đi?”

Hoắc Kham cong môi: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Chương Hướng Duy lườm hắn, lại nhận được một nụ hôn kiểu Pháp vừa dài vừa nóng bỏng.

Hoắc Kham hôn đứa nhỏ đến mức xảy ra biến hóa, càng không nỡ thả người đi: “Ở lại thêm xíu đi.”

Nói xong thì móc “tài sản cá nhân” ra đặt vào tay đứa nhỏ.

Thanh: Nếu bạn nào không nhớ thì ở phần trước chú Hoắc có bảo trái tim với họa mi của chú đều là tài sản cá nhân của Duy Duy =)))))))))))))))))))))))))))

.

Một đêm vốn yên ổn lại bị một chuyện ngoài ý muốn phá vỡ.

Ban đầu là Chu Văn với An Lợi cãi nhau ở bãi đỗ xe, một cô gái không biết từ đâu xuất hiện tiến đến can ngăn, lại không hiểu tại sao bị ngã, còn ôm bụng kêu cứu mạng.

Cô gái kia tên là Lâm Tiểu San, chính là người đã khiến An Lợi bị ướt giày bên bờ sông, bị ngã như thế xong thì vào bệnh viện.

Lúc đó bắt đầu có video bị rò rỉ trên mạng.

Tân Ngu kịp thời xử lý, thế nhưng thời đại công nghệ, các trang mạng xã hội lớn cũng không thể hoàn toàn kiểm soát hết, vẫn để lại dấu vết.

Tiêu đề [Trợ lý của Hoắc Kham] treo trên top một hotsearch.

Tên [An Lợi] cũng leo lên, ngay cả tên [Chu Văn] cũng có.

Hai kim bài đại tướng của Tân Ngu đều nổi lềnh phềnh, cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa chuyện này trông có vẻ rất phức tạp.

Ở phần dưới hotsearch còn có [Lâm Tiểu San phá thai], [Lâm Tiểu San là ai].

Phòng quan hệ xã hội nhanh chóng kéo hotsearch xuống, tung ra nhũng tin đồn khác để đánh lạc hướng, thế nhưng dư luận vẫn chưa dừng lại.

Một đám đông phóng viên cũng theo tới bệnh viện của Lâm Tiểu San, sự nghiệp diễn xuất của cô ta lại vì một vũng máu mà được đẩy lên đỉnh điểm.

Tiếng tăm của Hoắc Kham quá lớn, chuyện này vừa liên quan đến hắn, lại vừa không liên quan đến hắn, sẽ đồng thời bị cuốn vào làn sóng bôi đen.

Bởi vì An Lợi không giống các trợ lý khác của hắn, y là bạn nối khố hai mươi năm, nói đến tình cảm và quan hệ thì có thể tự hình dung được.

.

Lúc Hoắc Kham về đến nhà, An Lợi và Chu Văn đều ở nhà, đã ngồi đợi hắn một lúc.

Chu Văn ngồi trên sofa vuốt ve nhẫn ngọc, gương mặt thanh tú văn nhã yếu ớt vẫn như ngày thường, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

An Lợi nhìn thấy Hoắc Kham, thấp giọng áy náy nói: “Lão Hoắc, xin lỗi, chuyện lần này…”

Hoăc Kham ném chìa khóa xe về phía y: “Bảo cậu xử lý cho tốt, cậu lại xử lý thành như thế à.”

An Lợi đứng im không tránh, chìa khóa xe sượt qua vai y, đập vào bức tường phía sau, rơi bộp xuống đất.

Hoắc Kham cởi giày da, sải bước đi tới trước mặt Chu Văn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cãi cọ cái gì mà không thể đóng cửa lại, cứ phải cãi ở bên ngoài?”

Chu Văn vẫn không lên tiếng.

Hoắc Kham rời mắt từ gương mặt tái nhợt của anh sang An Lợi, im lặng nhìn qua nhìn lại vài lần, quay đầu đi về phía tủ rượu lấy rượu.

“An Tử, cái cô Tiểu San gì đó, cậu nói qua về tình huống cậu gặp cô ta lần trước đi.”

An Lợi không muốn nói đến cô gái kia, cho tới lúc ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Kham lia tới, mới nhăn nhó mặt mày nói: “Chỉ nói chuyện chưa tới năm phút, cô ta chẳng nói gì khác, chỉ nói đứa trẻ đã hơn sáu tháng, nói nó rất ngoan, nói cả thời gian dự sinh, nói rẳng bản thân không phải kiểu người thích hợp làm nghệ sĩ.”

Động tác rót rượu của Hoắc Kham dừng lại: “Từ đầu đến cuối không ra điều kiện gì?”

An Lợi lắc đầu: “Không có.”

Hoắc Kham nói: “Vậy cô ta tìm cậu làm gì?”

Cả nửa ngày An Lợi vẫn không lên tiếng.

Hoắc Kham đặt mạnh chai rượu lên quầy bar: “Kì lạ như thế mà cậu không điều tra à?”

An Lợi xoa mặt, y lười tốn tâm sức cho chuyện của người tình một đêm, lại còn là người đầu tiên khiến y vấp ngã, nội tâm càng thêm mâu thuẫn.

Sắc mặt Hoắc Kham rất tệ, hắn không dám tin trợ lý của mình ngày thường lão luyện trầm ổn lại phạm phải một sai lầm như vậy, mà y cũng có yêu đương đâu, tại sao trí thông minh lại giảm sút vậy, hắn xoa xoa chân mày, kiềm chế lửa giận nói: Kiểm tra ADN chưa?”

An Lợi: “Rồi.”

.

Sau khi An Lợi đáp lời, căn phòng khách mới đổi vật dụng trang trí chưa lâu rơi vào yên tĩnh.

Hoắc Kham dựa vào quầy bar uống rượu, An Lợi cũng đến rót một ly, còn hỏi Chu Văn có muốn uống không.

Chu Văn không trả lời.

“Từ đầu đến cuối, mọi chuyện phát sinh chỉ trong vài phút, nên không ứng phó kịp.”

Chu Văn dùng đôi tay trắng nõn như một tác phẩm nghệ thuật lấy một quả quýt từ trong túi nilong ở trên bàn trà: “Cậu xử lý tốt quá mà.”

An Lợi chửi thầm.

Chu Văn lại châm biếm nói: “Không quản được đồ chơi bên dưới của mình, đáng đời.”

An Lợi xanh mặt nhìn anh ta.

Chu Văn nhếch môi, đôi mắt anh ta sâu thẳm, không nhìn ra một tia sợ hãi nào.

An Lợi nốc một ngụm rượu lớn, mạnh mẽ nói: “Anh Văn nói đúng lắm.”

Hoắc Kham coi như không nhìn thấy sóng ngầm bắt đầu nổi lên giữa hai người họ: “Hai người không thấy mọi chuyện đều bất thường à?”

Chu Văn và An Lợi nhìn về phía hắn.

“Nghệ sĩ mà dính quy tắc ngầm đều rất cẩn thận, cho dù bên ngoài có bàn tán thế nào cũng đánh chết không nhận, trừ phi bị ép vào đường cùng thì mới nói rõ.”

Hoắc Kham nhíu mày: “Cô gái kia tỉ mỉ bày mưu kế, khiến cho quan hệ giữa cô ta và An Tử bị phơi bày, kéo cậu xuống nước thì bản thân cô ta cũng chẳng khá hơn, muốn thông qua cậu với anh Văn để dựa hơi tôi sẽ chẳng có ích, giết địch một ngàn, thiệt quân ta mười ngàn, cô ta bị ngu sao?”

“Nếu như cô ta thật sự muốn nổi tiếng, có thể âm thầm đàm phán với cậu xem muốn bao nhiêu tài nguyên.” Hoắc Kham nói, “Hoặc là thắng thắn nói ra một con số bịt miệng.”

“Hơn nữa”

Hoắc Kham chớp mắt: “Nếu cô gái đó muốn tìm An Tử tại sao không tìm từ lúc có bầu chưa lâu, mà phải đợi đến khi hơn sáu tháng, bụng to rồi chứ.”

“Rõ ràng giữa hai thân phận nghệ sĩ và mẹ đứa trẻ, cô ta coi trọng cái phía sau hơn.”

An Lợi nhíu chặt lông mày: “Vậy cô ta có mục đích gì?”

Chu Văn vứt vỏ quýt vào sọt rác, vẻ mặt ung dung thản nhiên tách múi quýt: “Chỉ có một khả năng, đòi tiền.”

An Lợi châm điếu thuốc: “Nếu dùng tiền để giải quyết thì tốt rồi, cô ta ra giá tôi sẽ trả, nhưng cô ta không ra giá, cũng không cần.”

“À” Chu Văn cười khẽ. “Vậy chỉ có thể là bởi vì… Có người có thể bỏ nhiều tiền hơn cậu, cô ta nhìn trúng quả dưa hấu, chứ không thèm để mắt đến hạt vừng như cậu.”

Người khác? Ai? Có kẻ đứng sau lập mưu cho Lâm Tiểu San sao? Trong đầu An Lợi chợt thoáng qua điều gì đó, nhưng y không bắt được nó.

.

Phòng khách lại yên tĩnh một lúc, Hoắc Kham đột nhiên lên tiếng: “An Tử, bây giờ cậu đến bệnh viện, nghĩ cách để giám định thêm một lần nữa.”

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay An Lợi run lên: “Cậu đang nghi ngờ…”

Y còn chưa dứt lời thì điện thoại đã vang lên, y liếc nhìn thông báo trên màn hình, mặt mày sa sầm ấn nghe, nghe xong thì sắc mặt thay đổi liên tục.

Y chậm rãi buông tay xuống, phía sau lưng An Lợi toàn là mồ hôi lạnh, y đối diện với ánh mắt của Hoắc Kham và Chu Văn, nuốt nước bọt nói: “Đứa trẻ không phải của tôi.”

Cảm giác của y lúc này tựa như tử tù được đặc xá, một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.

Chu Văn nhìn quả quýt trên tay, một lát sau mới tách một múi bỏ vào miệng, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Lâm Tiểu San gọi đến à?”

An Lợi ừm một tiếng rồi nói: “Cô ta nói tối nay muốn tìm tôi là vì muốn nói chuyện này, còn nói rằng không ngờ sẽ phát sinh chuyện sau đó, lát nữa cô ta sẽ đăng báo cáo giám định ADN để làm sáng tỏ mọi chuyện, khóc lóc ầm ĩ, mẹ, không hiểu ra làm sao.”

Hoắc Kham nói: “Hạ màn rồi đấy.”

Chu Văn híp mắt nói: “Kẻ đứng phía sau biết chúng ta đã phát hiện ra có mánh khóe, thế nên nhanh gọn đơn giản bảo Lâm Tiểu San tung ra đáp án, một là tiết kiệm thời gian, hai là muốn nói với chúng ta rằng, mọi thứ đều bị kẻ đó nắm trong lòng bàn tay.”

“Lâm Tiểu San giải thích mọi chuyện ngay trong đêm nay, là muốn nói rõ rằng đối phương không muốn làm lớn chuyện, hàm ý là muốn cảnh cáo.”

An Lợi bị sặc khói, ho khan nói: “Tôi chỉ là một trợ lý, có thể khiến ai tốn nhiều công sức như vậy?”

Ngay khi nói xong từ cuối cùng, y với Chu Văn gần như cùng lúc nhìn về phía Hoắc Kham.

Mà chẳng biết Hoắc Kham đã đặt ly rượu xuống từ lúc nào, vẻ mặt hắn giăng kín mây đen.

./// Truyện được đăng tải tại hangthoso2910cuapp.wordpress.com và wattpad @ThanhThanh1108 ///

Trong phòng ngủ, Hoắc Kham lấy điện thoại gõ số của Hoắc Kiêu, gõ được một nửa lại xóa đi, đổi thành gửi tin nhắn.

-Đưa số Hoắc Xa cho tôi.*

*Câu này đọc raw lẫn QT đều khom hiểu nên chém theo ngữ cảnh Ọ v Ọ

Không lâu sau, Hoắc Kham nhận được một dãy số, hắn gọi đi.

Bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn: “Tiểu Kham.”

Thân mật tựa như tình cha con không hề bị xa cách, cũng tựa như không tồn tại khoảng cách sau nhiều năm không gặp.

Hoắc Kham nhìn tấm ảnh của đứa nhỏ trên tủ đầu giường, chỉ có như vậy mới có thể niêm phong được bóng tối đang lan tràn trong nội tâm của hắn.

“Chỉ là một bữa tiệc cuối năm thôi mà, đáng giá để bố con hai người mạnh tay thế sao?”, giọng nói của hắn không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

**“Hoắc Kiêu nghe được ý của ba, ba bảo nó liên lạc lại cho con nhưng nó không làm, nên ba đành tự  mình làm.”

Hoắc Kham: “Mục đích của ông là gì?”

“Quay về đi.”

Sau đó là khoảng không tĩnh mịch khiến người ta nghẹt thở, Hoắc Kham nói: “Ông điên rồi.”

Mà cách ông Hoắc đáp trả lời lẽ phẫn nộ của hắn lại phảng phất giống như một người cha ôn hòa, muốn dạy dỗ đứa con phản nghịch của mình nhưng không nỡ, cực kì bất đắc dĩ: “Tiểu Kham, con đã đạt được thành tựu cao nhất ở cái nghề con hát đó rồi, không cần phải lãng phí thời gian ở đấy nữa đâu.”

Tay cầm điện thoại của Hoắc Kham nổi lên gân xanh, hắn lạnh lùng cười nói: “Liên quan tới ông chắc.”

Ông Hoắc chớp mắt ôn hòa nói: “Có ba người con để tâm đến nhất, đó là tình nhân nhỏ, quản lý và trợ lý của con, ba đã chọn người xếp thứ ba

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi