ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN


Xuân Vãn mới chiếu được một nửa, tin tức Chương Hướng Duy bị bắt gặp ở phố phía nam đã lên hot search.
Trong video Chương Hướng Duy tươi cười, cử chỉ ôn hòa, giống như em trai nhà bên, hướng gió cũng không tệ lắm, phần lớn đều khen cậu mặc thường phục đẹp, khen cậu có tiên khí.
Năm mới mà, antifan cũng hòa ái hơn.

Chương Hướng Duy vừa mới bước chân vào cửa nhà đã bị Lâm Hoa Lâm gọi ra ngoài.

"Kim Đế" là khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất quốc nội, là nơi quan to quyền cao chức trọng đến tiêu khiển, ở trong mắt bọn họ tuyến mười tám hay tuyến một chẳng khác gì nhau, đều là ngôi sao nhỏ.
Bởi thế mà nhóm nghệ sĩ cũng thích đến đây tụ tập, sẽ không thu hút sự chú ý quá nhiều, cũng không cần duy trì các mối quan hệ xã giao, có thể thả lỏng bản thân.

Nơi này d*c vọng là tối thượng, không có đám chó săn.

Chương Hướng Duy vừa vào thang máy đã gặp phải vài người trong giới giải trí, không quen nên gật đầu coi như chào hỏi.

Con số hiển thị số tầng không ngừng tăng lên, dừng lại ở tầng mười bảy.

Đoàn người đi ra, đến các phòng khác nhau, bên trong cánh cửa là một thế giới cá biệt thu nhỏ.
.
Chương Hướng Duy tiến vào phòng, bên trong trừ Lâm Hoa Lâm còn có hai biên kịch nữa đều là nữ, khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi.

Lần này hẹn gặp là vì sau đó cậu phải nhận một bộ phim chủ đề thanh xuân.

Lâm Hoa Lâm là tổng biên kịch, hai người còn lại đều có tác phẩm tiêu biểu cùng thể loại, về mặt thực lực cũng không quá thâm sâu.

Hai bên giới thiệu đơn giản, chúc Tết xong liền vào thẳng chủ đề chính.

Lâm Hoa Lâm đưa cho thiếu niên một ly nước trái cây: "Tiểu Duy, bộ em đang đóng bao giờ xong?"
Chương Hướng Duy: "Giữa tháng ba ạ."
"Thế cũng nhanh nhỉ." Lâm Hoa Lâm xoa xoa tay, "Quay xong cần nghỉ ngơi bao lâu?"
Biên kịch Hoàng Thiến với Trương Du cũng nhìn cậu, kịch bản vẫn dang sửa, nếu áng chừng được thời gian của diễn viên chính, hai cô cũng dễ bề sắp xếp.

Chương Hướng Duy nhớ đến người nào đó nói phải đi du lịch, cậu suy nghĩ rồi đáp: "Khoảng chừng một tháng ạ."
"Nếu là khoảng một tháng thì...!tháng năm khai máy đi ạ."
Lâm Hoa Lâm lẩm bẩm: "Có hơi gấp, vài ngày nữa phải bắt đầu casting, mau chóng chọn được diễn viên chính."
Anh ta cầm hai tờ giấy trên bàn đưa đến trước mặt cậu: "Nhóc xem danh sách này đi, từng nhân vật đều có vài ba người dự phòng, mấy dấu ngoặc là ghi chú thông tin cá nhân, không cần quan tâm đâu."
Đây là phim của Tân Ngu, người sản xuất là Chu Văn, danh sách này phần lớn do anh ta chọn, mắt nhìn của anh ta cũng có thể tin tưởng.

Còn có anh Kham sau màn tọa trấn, muốn xen vào cũng khó.


.
Chương Hướng Duy đọc từng cái tên trên danh sách, một vài người cậu không quen thì dùng điện thoại tra thử, phát hiện tất cả đều là diễn viên, điều này khiến cậu yên tâm hơn nhiều, cậu đọc lại, kỳ lạ hỏi: "Anh Hoa Lâm, sao không có tên vai diễn giáo viên chủ nhiệm? Chưa chọn được người ạ?"
"Vai diễn đó cần người có nội tâm tinh tế mới diễn được, không dễ đóng, trước khi em đến bọn anh mới nghĩ ra được người thích hợp, nên chưa có trong danh sách." Lâm Hoa Lâm nói ra một cái tên.
Chương Hướng Duy mở to mắt đầy kinh ngạc, thế mà họ lại muốn mời một vị đại hoa: "Mời nổi không ạ?"
"Có thể." Lâm Hoa Lâm ghé tai cậu nói, "Chỉ cần thầy Hoắc nhà em gọi một cú điện thoại là mời được, họ là bạn."
Chương Hướng Duy ồ một tiếng, uống một ngụm nước trái cây, nhẹ nhàng buông một câu: "Anh ấy có duyên vơi người khác phái ghê."
Giọng điệu này chua quá, ghen rồi.
Lâm Hoa Lâm cầm ly rượu đưa đến bên miệng nhưng tay lại run lên, khiến toàn bộ ly rượu đổ xuống quần.
Chương Hướng Duy còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Thiến ngồi bên cạnh Lâm Hoa Lâm đã lấy giấy giúp anh lau.
"Không cần, tôi tự làm được."
"Không sao đâu đàn em, để tôi giúp cậu lau."
"Cô lau sao, ấy...!Đừng đừng đừng...Không cần, đừng!"
"..."
Chương Hướng Duy: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.
Trương Du: Đàn chị đàn em sao? Họ học cùng một trường cùng một giảng viên sao? Không đúng, nếu như là cùng một giảng viên dẫn dắt thì phải là sư tỷ sư đệ, nhưng nghĩ đến Hoàng Thiến không phải xuất thân từ biên kịch chuyên nghiệp, cô ta học biểu diễn, sau đó mới bước chân vào ngành này...!À đúng rồi hôm nay lúc mình đi có để thức ăn cho mèo chưa nhỉ, không biết ngày mai cửa hàng thú cưng có mở cửa không nhỉ, để mang nhóc con đi tắm...!Đêm nay là giao thừa mà club không làm việc sao, sao không tặng thêm đồ nhỉ...
.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi khiến Lâm Hoa Lâm chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, không để ý tới Chương Hướng Duy ghen vì Hoắc Kham mà bực dọc, anh yếu đuối như một bông hoa trắng nhỏ bị dẫm đạp.

Chương Hướng Duy nín cười: "Anh Hoa Lâm không sao chứ ạ?"
"Anh ấy không sao đâu."
Hoàng Thiến lấy sổ ra: "Em trai, chúng ta tâm sự nhé."
Chương Hướng Duy ngồi xuống.
Hoàng Thiến cầm bút máy: "Lúc đi học em có thích chơi thể thao không?"
Chương Hướng Duy nhìn cô.
Hoàng Thiến: "Hả?"
Chương Hướng Duy: "Cũng bình thường ạ."
Hoàng Thiến: "Bóng rổ, bóng đá, cầu lông, tennis, em đều chơi được?"
Chương Hướng Duy: "Bóng rổ thôi ạ."
Hoàng Thiến viết lên sổ: "Vậy em thường chơi ở vị trí nào?"
Chương Hướng Duy gãi đầu: "Tiền phong phụ ạ."
Hoàng Thiến ghi lại, nói chuyện thêm một lúc thì cô ngồi sang một bên chỉnh sửa bản thảo.

Chương Hướng Duy nhìn về phía biên kịch ít nói hơn, còn hơi ngơ ngơ: "Biên kịch Trương, chị có gì muốn hỏi không ạ?"
Trương Du ăn một miếng bánh ngọt: "Phía chị không định tăng thêm tiểu tiết gì, phía đoàn đội của em có yêu cầu gì không?"
Chương Hướng Duy không nhịn được nhìn miếng bánh ngọt của Trương Du mà nuốt nước miếng, cậu phải khống chế cân nặng, phải kìm lạiiiii.
Trương Du thấy thiếu niên không đáp, nói tiếp: "Chị viết một cảnh hôn đó."
Chương Hướng Duy còn chưa kịp trả lời, Lâm Hoa Lâm đã như bị người ta túm đầu sợ hãi kêu lên: "Không được, không thể được!"
Trương Du nỗ lực giải thích: "Anh Hoa Lâm..."

Lâm Hoa Lâm đứng lên: "Đừng gọi anh là anh, tiền trảm hậu tấu á, không được như thế đâu!"
Trương Du: "..."
Lâm Hoa Lâm: "Phim về nhiệt huyết tuổi trẻ, cần gì cảnh hôn."
Trương Du: "Đoạn cuối có phần của ba năm sau mà, đi làm rồi, em thấy thêm cảm giác dù thanh xuân chỉ có một lần, nhưng vẫn còn có em, thêm cảnh hôn khá là hoàn hảo mà."
Lâm Hoa Lâm: "Không có sự hoàn hảo nào so được với vẻ đẹp của sự tiếc nuối cả, kết viên mãn thì bằng bình thường rồi."
Trương Du: "Bất kể là loại tình cảm gì, trải qua sóng to gió lớn gì, thì cuối cùng vẫn là hai chữ kia đó thôi?"
Lâm Hoa Lâm: "Tác phẩm truyền hình không phải hiện thực."
Trương Du: "Nhưng nó bắt nguồn từ hiện thực.

Phim ảnh vừa là nghệ thuật, vừa không phải nghệ thuật, khi khán giả nhập tâm, họ đều thích cái kết viên mãn."
Lâm Hoa Lâm: "Viên mãn đâu nhất định phải hôn? Chủ đề trưởng thành chứ không phải là phim thần tượng nói chuyện yêu đương."
Trương Du: "..."
Chương Hướng Duy nhìn bên trái xem bên phải, đây là một cuộc tranh luận sao? Nhìn hai người cũng xứng đôi đó chứ.
Hoàng Thiến nãy giờ vẫn không xen vào đột nhiên lên tiếng: "Trương Du, cầm theo bản thảo không?"
"Bản thảo không đem nhưng trên máy có." Trương Du mở điện thoại đưa cho cô ta.
Hoàng Thiến xem xong thì bật cười: "Lúc chúng ta thảo luận thì cô không nói, hiện tại đánh úp bất ngờ, tính toán cũng kỹ thật."
Trên mặt Trương Du lộ vẻ lúng túng, cô biết Lâm Hoa Lâm không đồng ý, nhưng cô không dễ dàng bỏ cuộc, mới quyết định nhân cơ hội này bàn bạc trực tiếp với diễn viên.
.
Chương Hướng Duy chờ bọn họ tranh luận xong mới lên tiếng: "Năm mới đừng kích động, mọi người hạ hỏa đi ạ."
"Bản một bản hai em đọc qua rồi ạ, tuy rằng thay đổi không ít, mà chủ đề như kia thì hôn mãnh liệt quá cũng không thích hợp, chỉ cần chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thôi, mượn góc quay là được."
Trương Du vội vàng nói: "Vậy mượn góc quay cũng được."
Sau đó nhìn Lâm Hoa lâm: "Tiểu Duy đã nói vậy rồi, anh xem có được không?
Vẻ mặt Lâm Hoa Lâm cực kỳ bối rối, đứng ở góc đọ chuyên nghiệp Trương Du tự viết đoạn đó cũng không sai, nhưng đứng phía người anh em Hoắc Kham mà nói, tất cả đều sai.

Mượn góc máy quay cùng phù hợp với tính cách, tình cảm nhân vật.

Nhưng mà nếu lợi dụng góc quay, ngón tay nam diễn viên vẫn phải đặt lên môi nữ diễn viên, đối với anh Kham thì vẫn tính là tiếp xúc thân mật.

Chết mất thôi, phải nhanh chóng báo cáo cho anh Kham.

Trương Du thấy Lâm Hoa Lâm không cho ý kiến, biết anh đã đồng ý, cô kích động nhìn thiếu niên ngồi trên ghế: "Chị đã nghiên cứu qua về thời trang thường ngày của em, cảm thấy cũng khá giống với nhân vật, đến lúc quay phim em có thể mang một ít quần áo đến được không?"
Chương Hướng Duy nghiêng đầu: "Được ạ."
Trái tim con sen của Trương Du mọc đầy cây cỏ, ui chu choa, ngoan quá đi, muốn vuốt vuốt lông, thơm thơm thêm hai cái quá đi.
Lâm Hoa Lâm ném một cây bút sang.
Trương Du: ?
Lâm Hoa Lâm trừng mắt sau mắt kính, ở đó mà nhìn, nhìn gì mà nhìn, đó là chị dâu nhỏ của tui đấy!

.
Lúc Hoắc Kham gọi điện đến, Chương Hướng Duy đang xem xuân vãn phát sóng trực tiếp, đúng lúc đến tiết mục của Hách Phong, bài hắn hát là một ca khúc rất nổi năm vừa rồi, song ca cùng một thanh, trai tài gái sắc, vô cùng đẹp mắt.

Chương Hướng Duy ra ngoài hành lang nhận điện thoại, câu đầu tiên là: "Thầy Hách hát dễ nghe quá ạ."
Giọng Hoắc Kham lạnh đi: "Mở miệng là nói đến thằng đàn ông khác."
Chương Hướng Duy thầm nói trong lòng, anh ta có ý với anh còn gì.
Nhưng lời này cậu sẽ không nói ra miệng, Chương Hướng Duy chả thèm nhắc nhở đâu ý.
Chương Hướng Duy dỗ vài câu, tâm tình Hoắc Kham mới tốt lên: "Bàn luận kịch bản thế nào rồi?"
"..."
Chương Hướng Duy cong môi, anh Hoa Lâm chắc chắn đã báo cáo cho hắn, thế mà hắn vẫn hỏi, là muốn cậu ngoan ngoãn sao, cậu làm như không biết chuyện, kể lại rõ mười mươi.

Hoắc Kham nói: "Theo suy nghĩ của em, nếu em thấy đổi như vậy là tốt, thì cứ đổi."
Chương Hướng Duy trố mắt: "Em còn nghĩ anh sẽ phản đối."
Hoắc Kham cười ra một búng máu mất: "Làm sao thế được, đây là công việc của em, thầy Hoắc phân rõ được đâu là phim đâu là thực mà, sẽ không can thiệp vào chuyện của em."
Chương Hướng Duy nói: "Sao em lại nghe được anh đang nghiến răng nhỉ?"
Hoắc Kham: "..."
.
Không lâu sau Trương Du về trước, cô phải chạy về vuốt mèo.

Trong phóng ánh đèn mờ tối.

Hoàng Thiến đưa một cốc coca cho Lâm Hoa Lâm: "Đàn em, năm mới phát tài nhé."
Lâm Hoa Lâm đang cướp tiền lì xì, nhận coca xong để sang một bên: "Cùng nhau phát tài."
Hoàng Thiến nhìn chằm chằm cốc coca, định lên tiếng, điện thoại bỗng kêu vang.
Trương Du trong điện thoại nói: "Thiến Thiến, tôi để quên túi trong phòng, cô đem giúp tôi xuống với."
Hoàng Thiến nhìn cốc coca, buồn bực trả lời Trương Du, bảo cô chờ một chút.
Lúc Chương Hướng Duy tiến vào phòng thì đụng phải Hoàng Thiến đi ra ngoài: "Biên kịch Hoàng, chị đi về ạ?"
"Không, một lúc nữa, tôi đi đưa túi cho biên kịch Trương." Hoàng Thiến cầm theo túi của Trương Du, bước nhanh về phía thang máy ở đầu kia hành lang, đi vài bước thì biến thành chạy luôn.
Chương Hướng Duy thấy kỳ lạ híp mắt nhìn theo, vội vậy sao, hai người họ thân lắm sao?
.
Trong phòng không có ai.

Lâm Hoa Lâm đi đến nhà vệ sinh, Chương Hướng Duy dựa ghế sofa nói chuyện điện thoại của Hoắc Kham, tán gẫu vài chuyện vụn vặt, từng câu chữ đều chứa đựng nhung nhớ.

Rõ ràng hôm qua vẫn còn ở cùng một chỗ.
Nói đến hot search đêm nay, Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Em đi dạo phố định mua quà năm mới cho anh."
Hoắc Kham nghe vậy, sự u ám trong ánh mắt vì không thể ở bên bạn nhỏ mới tan đi một chút: "Mua gì vậy?"
Chương Hướng Duy nói: "Anh xem là biết ngay."
Cuối cùng nhỏ giọng thầm thì: "Không phải đồ đắt tiền, có thể anh sẽ không thích đâu."
Hoắc Kham bất đắc dĩ cười: "Em nghĩ gì vậy, đồ em tặng, dù là một cục đá anh cũng sẽ cất vào két sắt."
Mặt Chương Hướng Duy nóng lên.
Bên phía Hoắc Kham vang lên tiếng bật bật lửa: "Cục cưng, ba mẹ có phát lì xì cho em không?
Chương Hướng Duy nói: "Em là sinh viên đại học năm ba rồi đó, có phải trẻ con đâu, hết tuổi nhận lì xì lâu òi."
"Đợi đó." Hoắc Kham, "Về sẽ cho em."

Chương Hướng Duy yên lặng chốc lát, buồn bã nói: "Vậy bao giờ anh về ạ?"
Câu ngừng lại, rồi nói bé xíu: "Em nhớ anh."
Hoắc Kham nghe thấy mà vui đến rối tinh rối mù, cũng nungws đến rối tinh rối mù, hắn cắn đầu lọc thuốc, giọng khàn khàn dụ dỗ: "Ngoan nào, chẳng mấy chốc là về rồi."
Chương Hướng Duy thở dài thườn thượt: "Chẳng mấy chốc là bao lâu, anh trống lịch cá nhân ba ngày, có lịch cho em không đó?"
"Lịch trình cá nhân của anh đều là em, lần này dành ra một phần kì nghỉ cùng với em."
Hoắc Kham dịu dàng dỗ dành: "Mười một giờ gọi video nhé."
"Làm gì ạ?"
Hoắc Kham cười nhẹ: "Đón năm mới cùng em."
Chương Hướng Duy muốn nói lại thôi: "Anh bên đó..."
Hoắc Kham chỉ nói: "Không có chuyện gì."
Gọi điện mười mấy phút, bên phía Hoắc Kham đột nhiên có tiếng nói chuyện, gọi hắn là nhị thiếu gia gì đó, sau đó thì tắt điện thoại.

Chương Hướng Duy cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu cầm bừa cốc coca lên uống, một hơi uống cạn.

Một lát sau, Chương Hướng Duy thấy nóng nực, chắc là do trong phòng riêng hơi bí, cậu đứng ra đi ra ngoài cho thoáng, định lát nữa nói chuyện cùng anh Hoa Lâm rồi đi về.
.
Hoàng Thiế trở về thấy cốc coca trống không, chẳng còn một giọt, cô ta rón rén đi đến cạnh bóng người phía trước: "Đàn em."
Đối phương đột nhiên bị gọi liền đáp: "Ôi chao."
Hoàng Thiến sượng trân, vẻ mặt ngạc nhiên, thốt lên: "Cậu không uống coca sao?"
Lâm Hoa Lâm ngáp: "À đúng rồi, coca đâu nhỉ?"
Lưng Hoàng Thiến toát mồ hôi lạnh, Lâm Hoa Lâm không uống, vậy ai uống? Lúc cô ta đưa túi cho Trương Du, vẫn thấy đối phương nói chuyện rõ ràng mạch lạc.
Vậy chỉ còn...
Sắc mặt Hoàng Thiến lập tức thay đổi, cô nhìn quanh phòng, không thấy người, lo lắng hỏi: "Tiểu Duy đâu rồi?"
Lâm Hoa Lâm nói: "Không biết nữa, lúc nãy tôi đi vệ sinh, quay lại đã không thấy em ấy đâu, chắc là đi về trước."
"Mà cũng không chắc, nếu em ấy đi về, nhất định sẽ nói trước với tôi."
Đồng tử Hoàng Thiến co rụt lại: "Mau gọi điện cho cậu ấy."
Lâm Hoa Lâm chẳng hiểu gì: "Hả?"
Cả người Hoàng Thiến không ngừng run lên: "Hả gì mà hả, gọi mau đi! Chậm trễ là có chuyện mất!"
Lâm Hoa Lâm thấy Hoàng Thiến bất thường, lại nhìn cốc nước đã bị uống sạch: "Cô..."
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, anh trừng mắt lùi về phía sau: "Cô..cô bỏ thuốc tôi?"
Hoàng Thiến lúng túng tránh né ánh mắt của anh.
Trên mặt Lâm Hoa Lâm in đậm hơn chữ ĐM: "Cô muốn ngủ với tôi?"
Hoàng Thiến mấp máy môi, không nói nên lời, chỉ thấy anh gọi điện thoại, lại vang lên tiếng thông báo đã tắt máy, đối với cô ta không khác gì tiếng trời long đất lở.
"Gọi không được, toang rồi, quà tất niên này dữ quá, đm, hỏng rồi, thà rằng là tôi uống rồi bị cô đè ra một trăm tám mươi lần còn hơn."
Lâm Hoa Lâm ngồi co ro trên ghế, vẻ mặt như đưa đám: "Đàn chị, cô hại chết tôi rồi."
Sau đó gào lên: "Mau đi tìm, mau lên!"
Hoàng Thiến cuống quít đi ra ngoài.
Lâm Hoa Lâm cũng ra ngoài, anh tìm từng tầng một, mặt như đưa đám, tay run run bấm số: "Anh Văn, xảy ra chuyện rồi."
Anh ta lắp bắp kể lại mọi chuyện.

Sau một hồi im lặng, giọng Chu Văn không lộ cảm xúc gì: "Gọi cho em trai cậu đi."
Lâm Hoa Lâm thấy trời sắp sập đến nơi: "Em trai tôi đang chụp ảnh, nó đến cũng vô dụng thôi."
Chu Văn hững hờ nói: "Có tác dụng đấy, qua nhặt xác cho cậu."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi