ẢNH ĐẾ RẤT THÍCH PHÁT ĐƯỜNG

Edit: Cải Trắng + Cải Xanh

Ngày đầu tiên không có ở nhà.

Buổi tối, Cố Cảnh Ngự tới gõ cửa lần nữa cũng không có ai trả lời.

Anh xoay xoay cái điện thoại trong tay, nhưng anh không gọi cho cô nữa. Anh biết bây giờ nên dành cho cô một chút không gian riêng.

....

Vốn dĩ cô chỉ nghỉ ngơi lại khách sạn thêm một ngày thôi, nhưng mà cô lại đăng ký ở thêm vài ngày nữa, cứ như vậy đi, giờ cô cần thời gian đọc kịch bản.

Giờ cái gì cũng không quan tâm nữa, đọc kịch bản mới là điều quan trọng nhất.

Mấy ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, đoàn làm phim đã thông báo cho cô lịch khởi quay.

Nhiệt độ sự kiện lần trước cuối cùng đã hạ xuống, nhưng mà vì thế, những yêu cầu người đại diện đề ra để tuyển trợ lý cho cô càng cao, may thay trước khi cô rời đi cũng đã nhận được một người trợ lý gia nhập.

Ôn Nhan cùng người đại diện và trợ lý đi tới Hạc thành.

Hạc thành.

Hạc thành không phải là kinh đô điện ảnh, hơn nữa cũng chẳng phải địa danh nổi tiếng nhưng lại khá có tiếng.

Nguyên nhân lớn nhất chính là, năm đó đoàn làm phim [ Tâm lý ] yêu cầu có cảnh quay ở bệnh viện tâm thần. Đạo diễn Vương yêu cầu rất cao, không thể lấy quay ở nơi xuề xòa hay dựng hậu kỳ lên được, bên đầu tư dứt khoát kiếm được một cái bệnh viện ở đây, tên thì lấy tên nơi này đặt thành tên bệnh viện.

Sau khi bộ phim [ Tâm lý ] bùng nổ thì nơi này cũng nổi tiếng, người đầu tư bộ phim xem ra khá có mắt nhìn, lập tức mua đứt nơi này luôn, còn tiếp tục xây thêm nữa.

Điều đáng nhắc tới ở đây chính là, người đầu tư họ Cố.

Ôn Nhan mấy ngày nay không được ngủ đủ, vé máy bay mua còn là bay lúc sáng sớm, lúc lên máy bay thành ra cô cứ mơ mơ màng màng ngủ. Mãi cho tới khi chuẩn bị hạ cánh thì trợ lý bên cạnh mới đánh thức cô dậy.

" Ôn tỷ, Ôn tỷ. " Trợ lý Thường Tâm Tâm nhẹ giọng đánh thức cô dậy.

" Làm sao vậy? " Giọng cô có chút mơ hồ.

Thường Tâm Tâm lấy lược và một chút dụng cụ trang điểm ra, vội vàng giúp cô chỉnh sửa: " Lý ca nói khả năng chút nữa sẽ có phóng viên. "

Tuy rằng bọn họ sẽ tránh, nhưng phòng vẫn hơn chữa nên giờ cứ chuẩn bị tốt đã.

Ôn Nhan đương nhiên hiểu rõ việc này, ngẩng mặt lên cho cô trợ lý nhỏ trang điểm, cười cười nhìn lướt qua hộp trang điểm bên cạnh: " Hộp trang điểm của em xem ra rất đầy đủ. "

Thường Tâm Tâm mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: " Tất cả đều do Lý ca tài trợ mà. "

Với Thường Tâm Tâm thì đây là lần đầu tiên được đảm nhận vai trò trợ lý, chỉ là một người trang điểm mà được Lý ca lựa chọn, cho dù có hơi ngượng ngùng thì cô vẫn xin Lý ca đầu tư cho cô một hộp trang điểm.

Ôn Nhan cười tới mắt cong lên, cũng không trêu chọc cô trợ lý nữa, sửa soạn một chút liền đeo khẩu trang lên, tí nữa cô đi ra cùng người đại diện, máy bay sắp hạ cánh.

Ba người đều kín mít từ trên xuống dưới, đi ra ngoài họ thấy đang có một vài phóng viên đang đứng lẫn trong đám đông.

Lần sau đi ra ngoài chắc là chuyển qua đi tàu.

Sân bay ở đây trước ở đây không có, nhưng từ sau khi xây thì người đến người đi ngày một nhiều, các chuyến bay cũng ngày một tăng.

Đoàn làm phim sẽ cho xe đón bọn họ đi thẳng tới địa điểm quay phim, gấp rút đi tới điểm quay, trước khi đi Ôn Nhan liếc thấy ở cửa có mấy cái đèn flash.

Bởi vì mấy hôm nay có tin truyền ra đoàn làm phim chuẩn bị khởi quay, người đi tới đây thật không ít, phóng viên cũng chia nhau ra ở xung quanh, may mắn giờ ở đây đã bị niêm phong bên ngoài.

Người lái xe đưa mấy người họ tới địa điểm quay xong lại quay xe tới sân bay đợi người khác tới.

Ôn Nhan xuống xe, nhân viên đoàn làm phim đã đứng đó chờ sẵn.

" Ôn tỷ. " Từ đằng xa nhìn thấy ba người, nhân viên công tác liền tới đón, nhìn thấy Ôn Nhan, ánh mắt có chút khẩn trương, nhân viên công tác vội vàng giúp cô xách hành lý, lễ phép chào hỏi.

" Ôn tỷ không biết đã ăn cơm chưa? Xin lỗi, hiện tại tình huống này không thể đi ra ngoài ăn được, trong đoàn làm phim chỉ có chút cơm hộp, không biết có hợp khẩu vị chị không. "

Bệnh viện tâm thần đương nhiên cũng có nhà ăn, hơn nữa nhà ăn còn là nhà ăn lớn, bình thường nên này chỉ để dựng cảnh nhưng vẫn có thể nấu được, chỉ là như thế thì quá phiền phức, vẫn là ăn cơm hộp nhanh hơn.

" Không cần, cảm ơn. " Ôn Nhan tới nơi liền tháo khẩu trang và mũ xuống, được bỏ ra rồi nên thoải mái không ít, cô cười lắc đầu.

Nơi này không khí không tồi.

Nhìn cậu nhân viên thấy vậy trong lòng liền thả lỏng không ít, đây chắc hẳn là lần đầu tiên cậu ta làm việc này, không nghĩ tới vấn đề đồ ăn, tuy nói nghiêm túc một chút đây không phải trách nhiệm của cậu ta nhưng cậu ta không làm tròn trách nhiệm của mình cũng là thật, ngộ nhỡ cô tức giận...

Cậu ta trộm liếc nhìn Ôn Nhan một cái, lỗ tai bỗng chốc ửng hồng lên, cô thật xinh đẹp.

Cậu ta khụ một tiếng, cố gắng giấu đi sự xấu hổ, chỉ đường: " Trong viện có không ít phòng bệnh, dọn dẹp một chút liền ở được tại đây luôn, nhưng cũng bởi vì khá đông cho nên đành bố trí cho chị cùng trợ lý một phòng. "

Ôn Nhan nhìn xung quanh một chút, đây dù gì cũng là một nơi rộng: " Đông đúc? "

Nhân viên công tác khụ một tiếng: " Chị biết mà, đạo diễn Vương yêu cầu tương đối cao... "

Lúc trước người phụ trách còn hỏi Vương đạo diễn về vấn đề này, Vương đạo diễn chỉ cười nhẹ một cái, ông có đem theo túi ngủ.

Chỉ một cái túi ngủ, tiết kiệm mà lại vừa đủ.

Có thể thấy cho nghỉ ngơi ở một số phòng đã là giới hạn của ông rồi. Nếu có thể, có khi ông còn hy vọng biến toàn bộ chỗ này thành kinh đô điện ảnh mất.

Ôn Nhan như đã hiểu ra, cô cười, đôi mắt đào hoa cong lên. Nhưng thực ra cô có chút kính nể ông, trước kia nghe danh đạo diễn Vương là người nghiêm khắc, đúng là không thể không thừa nhận, ông đối với tác phẩm do mình đạo diễn đều yêu cầu cao, chính vì thế mà chất lượng tác phẩm của ông bao giờ cũng tốt.

Đi một đoạn đường, rẽ mấy lần cuối cùng đã tới nơi, nhân viên công tác giới thiệu một lượt xung quanh cho bọn cô, không xa ở trên tầng có thể thấy được một đám người, nhân viên công tác nhiệt tình chỉ theo: " Vương đạo diễn hiện tại đang ở bên kia, sẽ rất nhanh xong thôi, chị có muốn qua đó xem một chút không? "

" Được. " Ôn Nhan liền để lại hành lý trong tay cho trợ lý sắp xếp, cùng nhân viên công tác và người đại diện đi tới phim trường.

Bên ngoài ánh mắt có chút chói mắt, Ôn Nhan lấy tay che trên trán, hơi híp mắt lại, khóe môi hơi cong lên, nói: " Tất cả mọi người đều tới rồi sao? "

Nhìn nụ cười của Ôn Nhan mới đẹp làm sao, cậu ta đỏ mặt gãi gãi đầu, vội dời tầm mắt của mình đi chỗ khác: " Không đâu, chị tới sớm mà, tiền bối Trương và Từ nữ thần vẫn còn chưa tới. "

Tiền bối Trương trong lời cậu ta chính là nam thứ.

" Nói cũng thật khéo, chị và Cố tiền bối một trước một sau đều đã tới, chị vừa tới nơi thì tài xế nhận được cuộc gọi từ Cố tiền bối, phỏng chừng lúc này tài xế... " Nhân viên công tác đang nói được một nửa liền ngừng, đột nhiên ngừng thế này như trước mặt cậu ta và Ôn Nhan chính là...

Cậu ta chớp chớp đôi mắt, cảm giác như mình vừa hiểu ra gì đó.

.... Nói không chừng, không phải là một trước một sau tới mà là cùng nhau tới.

Có điểm đúng đấy.

Ôn Nhan làm như không để ý phản ứng này của nhân viên công tác, cười cười: " Phải không? "

Không khí giờ đây có chút xấu hổ, còn cách điểm quay rất gần, tới phim trường rồi nhân viên công tác điều chỉnh tâm trạng một chút, chỉ chỉ về phía đạo diễn: " Đạo diễn ở ngay bên kia, Ôn tỷ, vậy em không làm phiền chị nữa. "

Ôn Nhan cũng gật gật đầu.

Khi cô đi tới, đã có người chào hỏi cô, họ cũng giống như đạo diễn Vương vậy, đều là thành viên chủ chốt của đoàn phim, đã đi theo ông làm rất nhiều phim điện ảnh, đương nhiên cũng biết cô là ai.

Lớn tuổi không phải là điều quan trọng, nếu không phải là để khích lệ, phần lớn người trẻ tuổi đều tò mò và chờ mong, dù sao nhân vật này trước đây cũng có không ít ngôi sao lớn đến thử vai, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Ôn Nhan, nên cũng có chút tò mò về năng lực của cô.

Cho dù thế nào, những ánh mắt nhìn sang đều có thiện cảm.

" Vương đạo diễn." Khi Vương đạo diễn ngồi xuống, Ôn Nhan mới đi lên phía trước cung kính chào hỏi.

Vương đạo diễn tuy đã hơn 50 tuổi, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần khỏe mạnh, lúc này đang cầm kịch bản trong tay quạt gió, vừa thấy cô, cặp mắt kia cười híp lại quan sát cô một lượt, sau đó ánh mắt chợt lóe lên, " Tới rồi sao? "

Trên thực tế, không phải lúc quay phim, tính tình Vương đạo dễn vô cùng ôn hòa, đặc biệt tuổi tác ông hơi lớn, thích để râu dài, nhìn qua giống như một lão nhân hiền lành bình thường.

Ôn Nhan vội vàng gật đầu.

" Xem kịch bản thế nào rồi? " Lão nhân hời hợt hỏi, " Tuệ Lâm sẽ vào tổ muộn hơn, cảnh đầu tiên là của cô và Cố Cảnh Ngự."

Ôn Nhan cả kinh, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, vào tổ muộn hơn?

" Sao vậy, không tin à? "

Ôn Nhan vội vàng tập trung lại ý chí, tay nắm chặt, ánh mắt sáng sủa, nghiêm túc nói: " Sẽ không để ngài thất vọng."

Lão nhân im lặng chống lại ánh mắt của cô, nhưng sau đó lại cười, tiếp tục quạt gió, nheo mắt lại từ từ nói, " Tiểu tử Cố Cảnh Ngự kia kỹ thuật diễn rất tốt, không có việc gì thì để cậu ta hướng dẫn cho cô."

Sắc mặt Ôn Nhan cứng đờ.

Không phải là thấy ông nói không đúng, cô cũng thấy được, quả thực kỹ thuật của cô và Cố Cảnh Ngự có chút chênh lệch, chỉ là.... rõ ràng đạo diễn cho rằng....

Ôn Nhan cười nhạt nhẽo, ".... Được."

Thấy cô mất tự nhiên, Vương đạo diễn dừng lại động tác trên tay, đột nhiên quay đầu lại, có chút kinh ngạc tỉ mỉ quan sát cô một lần, đột nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười chờ xem kịch vui.

..... Thì ra còn chưa theo đuổi được.

Ý cười trên môi Ôn Nhan hoàn toàn cứng nhắc, vội vàng nói sang chuyện khác, " Video thử vai lần trước vẫn chưa cẩn thận cảm ơn ngài, video đó rất tốt, nếu không.... cháu sợ rằng khó mà tránh được. "

Ban đầu định sau buổi họp báo mời đạo diễn ăn cơm, kết quả hôm họp báo lại xảy ra loại chuyện đó, cho nên chỉ có thể để hôm khác.

Ôn Nhan vừa nhắc tới, đạo diễn liền nghĩ đến tin nhắn trong điện thoại, trợ lý của ông lúc đó có nói là cô có gửi tin nhắn đến, nhưng mà mỗi ngày tin nhắn nhận được rất nhiều, hơn nữa cũng không phải công lao của ông, cho nên ông cũng chỉ để trong lòng.

Chỉ là không nghĩ tới....

Vương đạo diễn là một người thông minh, liếc nhìn phản ứng của cô, còn không phải là cô chưa biết chuyện này là ai làm sao?

Khóe miệng ông khẽ nhếch lên, Cố Cảnh Ngự làm chuyện tốt mà không lưu danh à?

Suýt chút nữa đã kéo đứt râu, đạo diễn cũng là một lão ngoan đồng, cũng không để lộ cái gì, ánh mắt tràn đầy ý cười, làm như không có chuyện gì xảy ra gật đầu đồng ý.

Ôn Nhan quyết định rất nhanh, " Vậy bây giờ vẫn chưa bắt đầu quay, không bằng tôi mời ngài một bữa cơm? "

Sau khi khởi động máy chắc chắn sẽ quay liên tục, không thể để ý đến những chuyện này nữa.

Cuốn kịch bản trong tay thành một vòng, đạo diễn định từ chối, nhưng nghĩ đến cái gì lại gật đầu một cái, " Được, vậy tối nay đi."

Ừ, đến lúc đó để Cố Cảnh Ngự nhìn thấy.

Rốt cuộc thì ông và Cố Cảnh Ngự cũng thân thiết, cho nên đối với Ôn Nhan cũng gần gũi hơn, vừa nói một lúc đã để cô về nghỉ ngơi.

Chờ bọn họ nói xong, người đại diện rất có ánh mắt, bắt đầu đi tìm các nhà hàng ở xung quanh.

***

Sau khi Ôn Nhan trở về nghỉ ngơi, không lâu sau, có một chiếc xe đỗ ở ven đường.

Quần tây ôm trọn lấy cặp chân dài, một giọng nam trầm thấp đầy từ tính mang theo vẻ lười biếng phát ra từ sau cửa kính xe.

" Cần cho anh được dịp nghỉ ngơi không? "

Vẻ mặt Dương Phàm tối sầm lại, hắn liếc mắt, chẳng muốn phí lời làm gì: " Không cần. "

Hắn không thể nhắm mắt làm ngơ được!!

Tự vấn lương tâm chính mình, nhìn cục diện trên weibo lúc này, nếu hắn nhắm mắt làm ngờ thì có thể mệt mỏi rã rời như vậy sao? Chẳng lẽ tổ tông của hắn nghĩ cục diện này rất đơn giản sao?

" Không muốn thì thôi vậy. " Cố Cảnh Ngự không chút để ý ngáp một cái, trong tay cầm chiếc kính râm đưa qua đưa lại, chân dài hơi nhấc lên, thản nhiên nói: " Tôi tôn trọng suy nghĩ của anh. "

" Cậu chờ một chút. " Dương Phàm sửng sốt, bỗng nhiên hắn có dự cảm xấu, vội vàng đuổi theo: " Tôi đâu nói về sau không muốn đâu! "

Hắn sau này vẫn còn muốn có ngày nghỉ đấy.

Nếu đã tới đây đương nhiên phải đi chào hỏi đạo diễn một chút, Cố Cảnh Ngự và đạo diễn quan hệ cũng tính là thân thiết, không có gì phải xấu hổ cả, ha ha cùng đi tới nói chuyện vài câu.

Cố Cảnh Ngự mấy ngày nay tâm tình anh không được tốt cho lắm, anh cảm thấy mình hình như hơi say máy bay, nói xong vài câu với đạo diễn thấy chẳng còn gì để tiếp tục liền quyết định về đi ngủ.

Đạo diễn đung đưa cái quạt trong tay, không chút để ý nói một câu: " Được rồi, buổi tối Ôn Nhan muốn mời tôi ăn, nghe nói là cảm ơn tôi lần trước đã tung video thử vai kia lên. "

" Cô bé đó còn rất lễ phép. "

Anh lập tức ngừng bước chân lại, vẻ mặt anh cảm xúc không thay đổi, giọng trầm thấp: " Video thử vai? "

Người đại diện không đành lòng nhìn thẳng liền nhắm luôn hai mắt lại.

Đạo diễn liếc thấy hắn dừng bước chân, lắc lắc đầu nói một tiếng: " Đúng vậy. "

Anh bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm, cảm thấy nguy hiểm chốc lát đang tới gần, biểu cảm không thay đổi, thanh âm cũng vô cùng bình thản: " Tôi cũng đi. "

Không, cam, tâm!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi