ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Kiều Luyến trực tiếp mơ màng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Thái tử gửi, là bởi vì cậu ta ở ngay chỗ này.

Thế nhưng Tư Kiều, làm sao lại cũng vừa lúc cùng tặng quà rồi hả?

Kiều Luyến nhìn chằm chằm cái bảng xếp hạng kia, trực tiếp mở khung chat của Tư Kiều.

【 Luyến Xuyên: Tại sao?)

Tin tức này vừa phát ra ngoài, liền nghe thấy máy của người bên cạnh vang lên.

Kiều Luyến nhất thời kinh ngạc nghiêng đầu nhìn.

Chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên cầm điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì, thấy cô nhìn qua, còn nghi ngờ quay đầu, nhìn cô một cái.

Cái nhìn vô tội kia, để cho người ta không có biện pháp nghĩ đến, anh là Tư Kiều!

Kiều Luyến cười với Thẩm Lương Xuyên, chỉ thấy anh cầm điện thoại di động đánh một hàng chữ, chợt, anh nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Kiều Luyến cúi đầu, nhìn máy trong tay mình, phát hiện không biết lúc nào Tư Kiều đã trả lời.

【 Tư Kiều: Hở.)

Kiều Luyến lập tức đánh chữ, không có chú ý tới, lúc này Thẩm Lương Xuyên đã tắt tiếng trong máy.

【 Luyến Xuyên: Sao anh lại thưởng cho tôi nhiều tiền như vậy?)

Tư Kiều trả lời rất nhanh, lại chuẩn.

【 Tư Kiều: Có tiền tùy hứng.)

Kiều Luyến:...!!

Lại tùy hứng, cũng không phải chỉ có cánh tùy hứng như thế!

【 Luyến Xuyên: chị Tư, nếu chị có tiền không có chỗ xài, có thể đi mua túi... Chị đừng lãng phí trên người của tôi.)

【 Tư Kiều: Tôi không cảm thấy lãng phí.)

Lời này rơi xuống, dừng lại một chút, lại có tin nhắn tiếp gửi tới:

【 Tư Kiều: Mà tôi lại cảm thấy, Fan hâm mộ đứng thứ hai, cái thái tử kia, là não tàn.)

Kiều Luyến:...

Gia hỏa này sao độc miệng như vậy?

Kiều Luyến ngậm miệng cười.

【 Luyến Xuyên: Tôi cũng cảm thấy.)

【 Tư Kiều: Có phải cậu ta thích cô hay không?)

Kiều Luyến ngây ngẩn cả người:

【 Luyến Xuyên: Vì sao nói như vậy?)

【 Tư Kiều: Nếu như không đúng, vì sao khen thưởng cho cô nhiều như vậy? Dạng người như này không đáng tin cậy, em nên cách xa cậu ta một chút.)

【 Luyến Xuyên:... Được.)

Để điện thoại di động xuống, Kiều Luyến luôn cảm thấy, cái Tư Kiều này, sao là lạ?

Lại nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, phát hiện anh tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, giống như đang cùng Tống Thành nói chuyện phiếm, cho nên một mực đánh chữ.

Kiều Luyến thu hồi ánh mắt.

Một lát sau, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên mở miệng: "Chúng ta đến Hoành Điếm, ước chừng tầm năm giờ, khách sạn cách chỗ Mạc Tây Thừa không xa, muốnqua xem một chút không?"

Kiều Luyến hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.

Một lúc sau, cô mới mở miệng: "Không cần..."

Hai chữ còn không có nói ra, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng ra lệnh: "Quyết định như vậy đi."

Kiều Luyến:...

Cho nên, tại sao vừa rồi anh lại dùng ngữ khí hỏi thăm cô?

Làm hại cô tưởng rằng, mình có thể quyết định đi đâu!

Kiều Luyến nhếch miệng, liền nghiêng đầu qua.

Đúng lúc này, thái tử ngồi ở phía trước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đứng lên, mở miệng nói với Kiều Luyến: "Đúng rồi, cô biết Tử Xuyên sao?"

Một câu, để tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại.

Tầm mắt của cô như có như không từ lướt qua người Thẩm Lương Xuyên, đã thấy anh vẫn cúi đầu như cũ, quần áo không có chút rung động nào, giống như người khác thảo luận không phải là anh.

Cô nhếch miệng, lúc này mới nhìn về phía thái tử: "Sao vậy?"

Thái tử hừ một tiếng, vô cùng không phục mở miệng nói: "Tôi chỉ hỏi một chút, cô biết anh ta sao? Lần trước anh ta tìm tôi solo, kết quả đánh một nửa, điện thoại di động của tôi hết pin!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi