ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Trợ lý đẩy xe lăn của Kiều Luyến, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Tuy đoàn làm phim cách khách sạn không xa, nhưng kỳ thật, vẫn còn có chút khoảng cách.

Bãi đậu xe dưới đất, có xe do đoàn làm phim chuyên môn chuẩn bị cho họ.

Hai người thẳng tiếp đến bãi đậu xe dưới đất.

Bãi đậu xe dưới đất, đen sì, hoàn cảnh chung quanh, đều mang âm u.

Kiều Luyến nhìn chằm chằm nơi đó, không biết vì cái gì, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu!

Cô luôn cảm thấy, giống như có chuyện gì, bị cô không để ý đến.

Cô đột nhiên nhìn về phía trợ lý nói: "Điện thoại di động của tôi đâu?"

Sao cô vừa sốt ruột, không nghĩ tới, gọi điện cho Thẩm Lương Xuyên trước?

Dù anh đang quay bộ phim, không thể nghe, cũng không phải còn có Tống Thành sao!

Cô tin tưởng, chỉ cần cô nói có chuyện gấp, khẳng định Thẩm Lương Xuyên sẽ lập lập tức chạy về.

Thế nhưng...

Trợ lý hơi sững sờ, lúc này mới bỗng nhiên vỗ đầu của mình: "Chị Kiều, điện thoại di động, điện thoại di động rơi ở trong phòng!"

Kiều Luyến:...  

Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, chỉ thấy trợ lý bỗng nhiên trở lại, chạy về phía thang máy: "Em quay lại lấy, chị chờ em ở chỗ này."

Dứt lời, người liền đổi góc, chạy xa.

Trong lòng Kiều Luyến xuất hiện sợ hãi, càng lúc càng lớn, để cho cô cảm thấy giống như cả người bị đưa vào hầm băng.

Cô nuốt ngụm nước miếng, bời vì ngồi trên xe lăn, cho nên không cách nào động đậy.

Cô bình tĩnh nhìn bốn phía.

Ánh sáng mờ tối, để cho cô lúc này rét run.

Cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn bốn phía.

Thời gian này, nhân viên đều ở đoàn làm phim, cho nên bãi đỗ xe khách sạn, căn bản cũng không có người.

Thế nhưng ý nghĩ này vừa ra, một chiếc xe phía trước, đột nhiên thoảng qua một chút ánh sáng!

Đèn xe mở ra, chiếu thẳng.

Kiều Luyến bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn sang, chỉ thấy chiếc xe kia, lái về phía cô!

Tròng mắt Kiều Luyến mở rộng, hai cánh tay dùng sức bám vào xe lăn, muốn dịch qua bên cạnh, phòng ngừa chiếc xe đụng vào.

Thế nhưng, dù sao cô không phải là người xử dụng xe lăn lâu dài, chỉ mới sử dụng, không quá quen việc chuyển hướng xe lăn.

Ngay lúc khẩn cấp, vậy mà hoàn toàn không nghe sai khiến.

Trái tim cô sắp nhảy lên cổ họng, mắt thấy xe đã chạy thằng về phía của cô!

Kiều Luyến bỗng dưng đưa tay ra, che chắn mắt, một cái tay khác che bụng.

Nghĩ thầm, lần này, thật xong đời!

-

Trong đoàn làm phim.

Thẩm Lương Xuyên đang cùng thế thân, tiến hành phần diễn đánh võ cuối cùng.

Ngay lúc thất thần, thế thân đánh một kiếm vào tay anh.

Thế thân nhất thời kinh hãi, đạo diễn cũng cực kỳ kinh ngạc.

Sai lầm vừa rồi, rõ ràng là Thẩm Lương Xuyên thất thần, sai lầm cấp thấp như vậy, mấy trăm năm Thẩm ảnh đế không phạm một lần.

Đây là, thế nào?

Thế thân không ngừng xin lỗi, đạo diễn cũng một mực nói tốt.

Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, nhìn về phía thế thân sợ hãi đến chảy mồ hôi ròng ròng, chậm rãi mở miệng: "Không sao, là lỗi của tôi."

Anh khẽ động cánh tay bị đánh đau nhức, lúc này mới hít vào một hơi thật sâu, đi qua bên cạnh, Tống Thành vội vàng nghênh đón, nhân viên y tế của đoàn làm phim cũng chạy tới, xử lý vết thương cho anh.

Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn qua: " Tiểu Kiều đang làm gì?"

Tống Thành hơi sững sờ, một lúc sau mới mở miệng: "Kiều tiểu thư hẳn là còn ở khách sạn."

Lời này vừa mới dứt, điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên, bỗng nhiên "Tinh" một tiếng, có tiếng nhắc nhở.

Anh cúi đầu, liền thấy Kiều Luyến gửi tin nhắn tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi