ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Thi Tầm gật đầu.

Chỉ vẻn vẹn mấy phần định thần, còn có không dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng tâm tình thái độ, liền đủ để chứng minh, tố chất tâm lý người đàn ông này, vô cùng mạnh.

Vốn còn vấn đề lo lắng, cứ như vậy giải quyết dễ dàng.

Tô Bành Hạo đi qua, vỗ vỗ bả vai Mạc Tây Thừa: "Tốt, người anh em này, tôi nhận! Nhưng mà, nếu như về sau dám không tốt với Niệm Diêu, cũng đừng trách tôi!"

Mạc Tây Thừa gợi lên bờ môi, khẽ gật đầu.

Thi Niệm Diêu thì đẩy Tô Bành Hạo ra: "Này, cậu không phải lập tức so tài cả nước sao? Còn không đi huấn luyện, ở chỗ này làm gì?"

Tô Bành Hạo nhất thời lộ ra bộ dạng đáng thương: "Cho nên, bây giờ cô đang báo thù cho Mạc Tây Thừa sao? Tôi không phải chỉ là thăm dò người này một chút sao? Em gái của tất cả chúng ta, cuối cùng có bạn trai, còn không cho phép chúng tôi thăm dò một chút sao?"

Thi Niệm Diêu hừ lạnh một tiếng, lại giống như công chúa kiêu ngạo, dắt Mạc Tây Thừa, cười rất ngọt ngào.

Loại nụ cười kia, vẫn giống như thái dương như cũ, để Mạc Tây Thừa cảm thấy, giống như thế giới trước mắt, đều sáng lên mấy phần.

Chờ trong chốc lát, Thi Tầm đi tới, mở miệng nới Thi Niệm Diêu: "Diệp Phi Phi gọi em."

Thi Niệm Diêu sững sờ, "A? Ở đâu? Em đi xem!" 

Chờ đến khi Thi Niệm Diêu rời đi, lúc này Mạc Tây Thừa mới nhìn về phía Thi Tầm: "Thi tiên sinh có gì chỉ giáo?"

Thi Tầm nhìn anh, một lúc sau mới mở miệng: "Cậu đối với Mạc gia, có ý nghĩ gì?"

Mạc Tây Thừa buông con ngươi: "Tôi chỉ muốn thoát khỏi quan hệ với họ."

Một câu, để ánh mắt Thi Tầm sâu hơn: "Vậy tài sản Mạc gia..."

"Mẹ tôi là tiểu tam, tài sản Mạc gia, ban đầu vốn nên là của Mạc Chấp. Tôi không muốn, tôi cũng không muốn, anh yên tâm, những năm này, tôi cũng có chút tích góp, sẽ không để cho Niệm Diêu theo tôi chịu khổ."

Thi Tầm nghe nói như thế, nhìn anh chằm chằm thật lâu, một lúc sau bỗng nhiên cười: "Cậu phải nhớ kỹ, có đôi khi một mực nhượng bộ, cũng không thể để cuộc sống của cậu trở nên tốt, tương phản, sẽ để cho người khác càng thêm được tấc lại muốn tiến một thước."

Mạc Tây Thừa nhíu lông mày.

Thi Tầm theo dõi anh: "Cho nên, cậu dự định lui, lui tới khi nào?"

"Tôi có điểm mấu chốt của mình."

Thi Tầm cũng không nhường một bước: "Phòng tuyến cuối cùng của cậu, là cái gì?"

"Trước kia là cái gì, chính tôi cũng không biết, nhưng hiện tại, tôi đã biết."

Thi Tầm nghe nói như thế, khẽ cười: "Hi vọng cậu có thể nói ra làm được. Chuyện của nhà cậu, không có làm rõ trước, tôi sẽ không đồng ý hai người kết hôn."

Mạc Tây Thừa cúi thấp đầu xuống: "Không có làm rõ trước, tôi cũng sẽ không cầu hôn."

Anh muốn cho Niệm Diêu một vùng đất, một thế giới không có nhiều âm u.

-

Cùng Thi Niệm Diêu và đám người chơi đến tối, lúc này Mạc Tây Thừa mới về nhà.

Trên đường về nhà, liền nhận được điện thoại của cha Mạc: "Con bây giờ lập tức về nhà."

Mạc Tây Thừa nghe nói như thế, hơi sững sờ, nhưng vẫn thay đổi đầu xe, đi về biệt thự Mạc gia.

Đến biệt thự, anh đẩy cửa vào.

Khi tiến vào, một cái bóng lao về phía anh!

Chợt, một bàn tay rơi vào mặt anh!

"Ba!"

Tròng mắt Mạc Tây Thừa hơi híp, ngẩng đầu lên, liền thấy Diêu Lỵ Lỵ chỉ anh mắng to: "Mạc Tây Thừa, con cũng dám đoạt vị hôn thê của anh mình! Con quả thực là nát tâm can rồi! Hiện tại, con lập tức đem thi nhà tiểu thư, tặng cho anh trai con!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi