ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Kiều Luyến không thể tin nhìn Thẩm Lương Xuyên, cảm thấy... Thật sự là bê đá đập lên chân mình!

Cô ngập ngừng, há miệng ra lần nữa, muốn nói gì đó cự tuyệt anh, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của anh, làm sao cũng nói không nên lời.

Suy nghĩ một chút, không cam lòng mở miệng: "Cái kia, tôi chưa thấy qua cô ấy..."

"Nhưng cô ta đối với em, như bạn tri kỷ đã lâu, tôi nghĩ, cô ta sẽ thật vui khi nhìn thấy cô."

Bốn chữ bạn tri kỷ đã lâu, Thẩm Lương Xuyên nhấn mạnh, để Kiều Luyến thật hận không thể cắn xuống đầu lưỡi của mình!

Cô nhìn Thẩm Lương Xuyên chằm chằm, muốn xem lời này của anh, rốt cuộc là bởi vì nhìn ra cái gì, hay là tất cả đều là trùng hợp.

Thế nhưng công phu người rất tốt, trên mặt vẫn gió thổi mây bay như cũ, để cho cô không nhìn ra bất kỳ cái gì.

Được rồi!

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!

Cô mở miệng qua loa: " Vậy tôi thử một chút."

Thẩm Lương Xuyên liếc cô một cái, thản nhiên cúi đầu, tiếp đó mới mở miệng nói: "Nhờ em rồi."

Kiều Luyến nghe nói như thế, vội ngẩng đầu lên.

Nhờ em rồi sao?

Đây chính là câu khách khí nhất mà Thẩm Lương Xuyên nói với cô.

Cô chớp mắt, không nhịn được mở miệng: "Vong Xuyên đối anh, thật sự quan trọng như vậy sao?"

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Phục vụ đi tới, để đồ ăn trong tay lên bàn, nói chuyện bị cắt ngang.

Chờ đến khi phục vụ rời đi, Kiều Luyến cầm đũa, đang định qua gắp một con cá chiên nhỏ béo nhất, thế nhưng một đôi đũa khác, lại nhanh hơn cô.

Kiều Luyến sững sờ, ngẩng đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên gắp cá chiên nhỏ.

Được rồi, động tác không nhanh, mỹ vị vô duyên với cô!

Vừa nghĩ như vậy, trước mặt liền có thêm một đôi đũa.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên gặp cá chiên kia vào trong bát của cô.

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến nhìn chằm chằm cá chiên kia, cảnh giác nhìn Thẩm Lương Xuyên: "Anh muốn làm gì?"

Vô sự mà ân cần, thì không gian sảo tức là đạo tặc!

Kỳ thật Thẩm Lương Xuyên không có ý định khó xử cô.

Thế nhưng mời cô ăn bữa cơm, cô biểu hiện kinh ngạc như thế làm gì?

Giống như là mình có nhiều mưu kế.

Nhất là bây giờ, một con cá chiên bé, lại giống như dao găm, để cho cô khẩn trương như vậy?

Anh đành phải tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Tôi chờ tin tức tốt của Vong Xuyên."

Kiều Luyến:...

Gia hỏa này, xem như là dựa vào mình sao?

Cô cúi đầu, nhìn con cá kia.

Kỳ thật, Thẩm Lương Xuyên muốn ký hợp đồng với cô, thật ra cô rất vui vẻ.

Trước kia có bao nhiêu lần tưởng tượng, có thể làm việc với Thẩm Lương Xuyên, vì anh là thần tượng của mình.

Nhưng lúc ngày đấy đến, cô mới phát hiện, cô lại không có tư cách này.

Cô tuyệt đối không thể lộ mặt trước mặt công chúng... Cho nên, dù là thiếu tiền, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tiến vào làng giải trí.

Cao Hữu Minh thường xuyên nói với cô, thân là nữ MC, nhiệt độ đều ồn ào, chỉ cần lộ cái mặt, anh ta cam đoan thu nhập một tháng của cô mấy chục vạn.

Nhưng cho tới bây giờ cô đều không nguyện ý, vì tiền, thân thể đều bán, huống chi là khuôn mặt?

Cô không thể!

Cô dùng đũa gắp cá chiên nhỏ, cho vào miệng, lại cảm thấy ăn không biết vị.

Tiếp đó nghe Thẩm Lương Xuyên nói: "Cô ấy có khó khăn gì, có thể nói với tôi."

Kiều Luyến ngước mắt, phát hiện Thẩm Lương Xuyên đã cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm.

Bộ dạng anh ăn cơm cũng cực kì đẹp đẽ, động tác ưu nhã, vừa nhìn liền biết xuất thân hào môn, từ nhỏ bồi dưỡng ra được lễ nghi.

Người này, khẳng định là ngậm thìa vàng ra đời?

Chỉ là... Vì sao Thẩm ảnh đế lại tiến vào làng giải trí?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi