ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Bời vì thảo luận về câu lạc bộ rất vui, khi bọn họ về đến nhà, đã là chín giờ tối.

Giúp việc trong biệt thự đều ở trong phòng của mình, Lý quản gia thì ở bên Hạ Diệp Hoa, cho nên toàn bộ biệt thự lộ ra yên tĩnh.

Kiều Luyến sau khi lên lầu đánh răng rửa mặt xong, xuống lầu ăn cơm tối.

Trên mặt bàn là đồ ăn ngon miệng.

Thẩm Lương Xuyên đã ngồi ở đó, thấy cô tới, chỉ là ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi lại cúi thấp đầu xuống.

Kiều Luyến trực tiếp không để mắt đến anh, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Ăn hai miếng, bỗng nhiên trước mặt thêm một đôi đũa, trên chiếc đũa còn gắp một miếng măng, đặt ở trong bát của cô.

Kiều Luyến sững sờ, kinh hãi ngẩng đầu lên.

Liền thấy Thẩm Lương Xuyên không được tự nhiên rụt tay về, có lẽ là bị cô nhìn có chút đỏ mặt, anh cau mày, khiển trách: "Ăn nhiều rau xanh một chút."

Mặc dù giọng nói lạnh như băng, nhưng câu nói này lại mang theo ý vị ấm áp, để hốc mắt Kiều Luyến bỗng nhiên chua xót, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống.

Đồ ăn trước mặt, cũng lập tức mất đi mùi vị.

Cô nhìn chằm chằm miếng măng trong bát, do dự một chút, gắp lên ăn vào, nhưng trong miệng chỉ thấy đắng chát.

Đúng vậy, đắng chát.

Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?

Tốt, để cho cô không bỏ anh đi được.

Tốt đến, để cho cô biết rõ đây là một tuồng kịch, đều muốn vĩnh viễn không cần kết thúc.

Cô mím môi, hít vào một hơi thật sâu, vừa rồi còn cảm thấy đói, trong nháy mắt giống như là bị lấp đầy, không có khẩu vị.

Tùy tiện ăn một chén canh, chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên để đũa xuống, cô liền tranh thủ thời gian đứng lên: " À, hôm nay mệt mỏi quá, chúng ta tranh thủ thời gian ngủ đi."

Động tác anh hạ đũa, rõ ràng dừng một hồi, sau đó mở miệng: "Được."

Nói chuyện gia đình, nhưng khi Kiều Luyến nhìn đến ánh mắt của đối phương, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Nói ngủ cái gì!

Gia hỏa này không phải là cho là cho cô mời anh chứ?

Xoắn xuýt do dự, đi theo Thẩm Lương Xuyên lên lầu.

Phòng ngủ chính.

Kiều Luyến ngồi ở trên giường, cầm điện thoại di động của mình làm bộ nhìn, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Thẩm Lương Xuyên trên ghế sofa.

Sau khi anh tắm rửa xong, liền ngồi ở đó, cũng cầm điện thoại di động, không biết đang làm gì.

Ngay lúc cô nhìn anh chằm chằm, đã thấy anh bỗng nhiên đứng lên, dọa Kiều Luyến một cái.

Cô vội vàng nằm lại, liền nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Lương Xuyên, giống như đi tới cái tủ bên cạnh, tiếp theo, anh từ từ đi tới, sau cùng đứng bên cạnh cô.

Kiều Luyến nhắm mắt lại, vờ ngủ, lỗ tai dựng thẳng lên.

Anh đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô nửa ngày, sau đó mới mở miệng: " Tặng cho em."

Tiếp theo, xoay người đi vào nhà tắm rửa mặt.

Chờ đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Kiều Luyến ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi hộp quà trên tủ đầu giường.

Nghĩ đến lời Thẩm Lương Xuyên vừa mới nói... Cho nên, đây là quà anh đưa của mình?

Cô hiếu kỳ cầm lên, lặng lẽ mở ra, liền thấy một chiếc điện thoại di động màu hồng, lẳng lặng nằm đó, là nhãn hiệu Thẩm Lương Xuyên làm bể của cô, cũng là kiểu mới nhất.

Trong lòng, bỗng nhiên phun ra một dòng nước ấm và cảm động.

Anh là quan tâm cô sao?

Cho nên, có lẽ là cô hiểu lầm cái gì?

Lúc này, Thẩm Lương Xuyên mở cửa phòng tắm đi tới, Kiều Luyến nhìn anh, bỗng nhiên muốn nói một chút với anh.

Dù sao, bộ dạng này của anh, không giống như là vô tình vô nghĩa với cô!

Cô bỗng dưng mở miệng: " Thẩm Lương Xuyên, tôi có thể không uống sữa tươi không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi