ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Kiều Luyến phát giác được ý đồ của anh, vội vàng dùng lực giãy dụa.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng một cái tay khác của anh lại đè sau gáy cô, tiếp theo, môi của anh, liền dùng sức hôn mạnh lên môi cô.

Anh cường thế cạy mở môi của cô, xen lẫn trả thù, công thành chiếm đất.

Khi hơi thở quen thuộc tràn ngập toàn bộ khoang miệng và hơi thở, Kiều Luyến lại cảm giác lạnh cả người!

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lực độ đàn ông, căn bản không phải là cô có thể khống chế.

Gần như không chút nghĩ ngợi, cô liền kháng cự, hung hăng cắn anh.

Một mùi tanh, quanh quẩn trong miệng.

Động tác của anh dừng một chút, nắm cánh tay cô, càng thêm dùng sức.

ngay lúc cô cho là anh buông tha, anh lại không để ý vết thương, càng hôn sâu!

Kiều Luyến cảm giác tất cả dưỡng khí, giống như là đều bị anh hút đi, chỗ ngực khó chịu, dùng sức đẩy cánh tay anh, cũng dần dần mềm xuống.

Có lẽ là phát giác được cô không phản kháng, cuối cùng anh buông lỏng cô ra.

Một giây sau, cô bị anh ôm lấy, trực tiếp ném lên trên giường!

Cuối cùng Kiều Luyến lấy lại tinh thần, nhìn anh sắc mặt anh không thay đổi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, dùng sức bắt nắm lấy quần áo của mình, giọng nói mang theo run rẩy mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, anh muốn làm gì?"

"Làm gì?" Anh lành lùng mở miệng: " hôm nay là thời kỳ rụng trứng của em, cho nên, chúng ta còn có thể làm gì?"

Thời kỳ rụng trứng?

Tròng mắt cô co rụt lại, càng thêm nhục nhã để cô muốn rách mí mắt, trực tiếp mở miệng: "Cưới mà ép buộc, cũng là phạm pháp!"

Động tác của anh dừng lại, ngẩng đầu, trực tiếp nhìn về phía cô.

Một lúc sau, mới câu môi: " Em cho rằng, chúng ta là vợ chồng bình thường?"

Tâm Kiều Luyến, nương theo câu nói này, co mạnh lại.

Cô cắn môi của mình, cũng không nhịn được nữa, chửi lên tiếng: "Anh là tên khốn!"

"Vậy tôi sẽ để cho em nhận thức khốn khiếp hơn!"

Lời nói lạnh như băng rơi xuống, anh liền tiến tới.

Kiều Luyến muốn lui lại, muốn thoát đi, thế nhưng mắt cá chân bị anh bắt lấy, dùng sức kéo một phát, cô liền bị anh ngăn chặn.

Kiều Luyến còn muốn hô cái gì, miệng lại bị ngăn chặn...

Cô điên cuồng giãy dụa, ý đồ bảo toàn tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Cô trở về, dự định cúi đầu trước Thẩm Lương Xuyên, nhưng cái này cũng không có nghĩa là cô phải cùng anh làm loại chuyện này!

Nghĩ đến ly sữa mỗi sáng sớm, nghĩ đến dì cả của mình đúng hạn mà tới, loại tâm tình thất lạc kia, tất cả ủy khuất giống như đổ vào tim!

Đang suy nghĩ... Thân thể lại bị xuyên qua lần nữa!

Cô vẫn cảm thấy, loại chuyện này, cô và anh đã trải qua nhiều lần như vậy, sẽ không đau nữa.

Thật không nghĩ đến... Mỗi một lần, anh mang theo mười phần khí lực, giống như trừng phạt cô rời đi.

Khốn khiếp... Cái tên khốn khiếp này!

Nước mắt cũng không nhịn được, từ trong hốc mắt chảy ra.

Thẳng đến sau cùng, cô vô lực xụi lơ ở đó, trong bóng đêm, im ắng chảy nước mắt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh dừng lại.

Cô dùng sức giãy dụa, để lửa giận anh khó yên, từ trên cao nhìn cô: " Kiều tiểu thư, em chẳng qua là thứ tôi dùng để sinh con, đừng quá để ý mình!"

Sinh con...

Lại là sinh con!

Kiều Luyến cũng không nhịn được nữa, phẫn nộ để cho cô giống như có chút khí lực, bỗng nhiên cô ngồi dậy, dùng sức gào thét lên tiếng với người đàn ông trong bóng đêm: "Thẩm Lương Xuyên, nếu như anh thật sự muốn có con, vậy thì mỗi ngày thêm thuốc tránh thai vào trong sữa để làm gì?!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi