ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Ánh mắt Mạc Tây Thừa có chút u ám liền trầm xuống, xuyên qua kính chiếu hậu, quả nhiên thấy sau lưng có một chiếc xe không đang chú ý đi theo bọn họ.

Anh rủ tầm mắt xuống, ngữ khí có chút châm chọc: "Hiện bản lĩnh chó săn càng lúc càng lớn."

Thẩm Lương Xuyên nhìn anh ta một cái, mới mở miệng: "Là chó săn nhằm vào cậu, bản lính rất lớn. Cô ta không muốn buông tha cậu sao?"

Mạc Tây Thừa rũ tầm mắt xuống, không nói gì.

Xe qua bảy lần quặt tám lần rẽ, sau cùng lái vào tiểu khu Uyển mới.

Tiểu khu uyển là khu biệt thự, cho nên đám phóng viên không có khả năng vào được.

Nhưng những ký giả có thể một đường theo dõi đến đây, rõ ràng không giống như là ký giả, càng giống như thám tử tư nhân!

Mạc Tây Thừa nhíu mày, hơi mở cửa sổ hít thở không khí.

Đúng lúc này, Thi Niệm Diêu vừa vặn đi ra ngoài khu Uyển, liếc một chút ra ngoài cửa sổ, thấy được Mạc Tây Thừa trong xe!

Cô còn cảm thấy là mình hoa mắt, nhưng một giây sau, liền thấy xe lái vào biệt thự bên cạnh nhà mình.

Ánh mắt Thi Niệm Diêu sáng lên, đi theo, liền thấy Mạc Tây Thừa cùng một người đàn ông đưa lưng về phía cô xuống xe.

Nam thần của cô!

Thật sự là nam thần của cô!

A a a!

Thi Niệm Diêu nhịn xuống xúc động thét lên, vô thức cầm điện thoại di động, chụp một tấm hình cho họ.

-

Thẩm Lương Xuyên và Mạc Tây Thừa ở trong biệt thự uống nguyên một bình rượu vang đỏ, tinh thần vô cùng tốt.

Sau cùng, Mạc Tây Thừa cho ra đáp án, là tặng hoa.

Xem ra, phụ nữ đều thích hoa!

Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, rũ tầm mắt xuống.

Nếu như anh tặng, nhất định so với Tôn Tử kia tặng càng tốt hơn, càng nhiều!

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, anh liền đi ra biệt thự, đi tới tiệm hoa.

Đeo kính đen và khẩu trang, anh còn hạ thấp giọng.

Nhân viên hỏi thăm: "Tiên sinh, anh muốn mua gì?"

"Hoa."

"Hoa gì? Là tặng bạn gái, hay là ai?"

"Hoa hồng, giúp tôi đưa đến công ty."

"Anh cần bao nhiêu?"

Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng: "999 đóa."

"Tiên sinh... 999 đóa quá lớn, nếu như cầu hôn thì tương đối tốt, nếu như là đưa cho bạn gái ở công ty, đề nghị mua 99 đóa."

99 đóa?

99 đóa sao được!

Thẩm Lương Xuyên rũ tầm mắt xuống: " vậy thì 100 đóa."

"Thế nhưng tiên sinh, 99 đại biểu là thiên trường địa cửu, 100..."

Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng: "Nhiều hơn một ngày so với thiên trường địa cửu."

"... Vậy thì được, xin ngài lưu lại địa chỉ."

-

Ngày hôm sau Kiều Luyến vừa lên công ty, liền có người nâng một bó hoa hồng to, nặc danh đưa vào.

Ánh mắt mọi người hâm mộ, sắc mặt Kiều Luyến lại có chút cứng đờ.

Mẹ nó, Tôn Tử hại cô một lần còn không được? Giờ còn muốn hại cô lần thứ hai sao?

Kiều Luyến nhìn chằm chằm hoa này, trong ánh mắt lấp lóe qua trận hưng phấn.

Hôm nay, cuối cùng có cơ hội tẩy trắng cho mình rồi!

Cô đi vào văn phòng, cầm điện thoại di động lên, gửi cho Thẩm Lương Xuyên nhắn tin:

【 hôm nay có người bị bệnh thần kinh, tặng cho em một bó hoa. 】

Bệnh thần kinh?

Thẩm Lương Xuyên:...!!

Anh ho khan một tiếng, trả lời đối phương: 【 Sau đó? 】

【 bời vì hoa đã trả tiền, em không có cách nào không nhận, chỉ có thể tiếp nhận. Thế nhưng sau khi người kia đi, em liền quay người ném vào thùng rác rồi! 】

Cô nhắn xong cái tin này, liền yên lặng nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, nghĩ thầm Thẩm Lương Xuyên nhìn thấy cái tin nhắn này, khẳng định sẽ khen cô chứ?

Thế nhưng... Vì sao gửi đi mười phút đồng hồ, đối phương còn chưa tới?

-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi