ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Trương Xuân Hoa bị đánh một cái tát, cả người đều có chút mơ màng.

Bà ta lui về sau một bước, sắc mặt thay đổi: " Cô dám đánh tôi!"

Nhưng nghênh đón bà ta, lại là một đấm!

Kiều Luyến trực tiếp nhào lên, để cho bà ta không làm gì được, té lăn trên đất.

Chợt, quả đấm của cô đập tới từng cái từng cái.

Trực tiếp đánh lên miệng bà ta!

"Tôi để bà nói xấu cha mẹ tôi!"

"Cha mẹ tôi là người tốt!"

"Tôi để bà im miệng!"

"Trương Xuân Hoa, bà mà dám nói xấu cha mẹ tôi một câu, tôi sẽ hủy miệng bà!"

Tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người, từng người không thể tin nhìn bọn họ.

Tất cả mọi người là người văn minh, có rất ít người động thủ, cho nên trong lúc nhất thời, đều chưa kịp phản ứng.

Thẳng đến khi Trương Xuân Hoa kêu to truyền tới: "Cứu tôi!"

Mọi người mới hồi phục tinh thần.

Có người muốn tiến lên, có thể vừa đụng phải cánh tay Kiều Luyến, Kiều Luyến bỗng nhiên quay đầu.

Ánh mắt sắc bén, mang theo đỏ thẫm, giống như ác ma bò từ dưới địa ngục!

Có người muốn tiến lên, cũng bị ánh mắt cô uy hiếp, đứng tại chỗ, thưa dạ không dám động.

Kiều Luyến tiếp tục đánh.

Thế nhưng càng đánh, hốc mắt càng đỏ.

Giống như bị ủy khuất to lớn.

Áp lực dư luận có thể giết chết người.

Năm đó cả nhà bọn họ đều bao phủ bởi loại bầu không khí này.

Mà dưới tình huống như vậy, có lẽ cha mẹ không nghĩ thông, lựa chọn tự sát.

Dùng cái chết của bọn họ, bảo toàn cho mình và em trai.

Dùng cái chết của bọn họ, hiểu rõ những chuyện năm đó.

Cô rất hận.

Hận chính mình năm đó bất lực, chỉ biết mỗi ngày chơi game, không muốn phát triển, gặp phải khó khăn, cũng vẫn cho là không sợ trời không sợ đất, được bọn họ chống lên.

Thế nhưng cuối cùng, vùng trời sụp đổ.

Nước mắt, từng giọt lăn xuống.

Thẳng đến khi tổng biên Lưu Chí Hưng chạy tới: " Kiều Luyến, cô làm gì vậy? Cô dừng tay!"

Lúc này Kiều Luyến mới dừng lại, nhìn chằm chằm miệng Trương Xuân Hoa bị đánh máu me: "Bà, xin lỗi cha mẹ tôi!"

Trương Xuân Hoa hung hăng gắt một cái: "Tôi nói không sai, bọn họ là đồ bỏ đi!"

Một câu rơi xuống, nắm đấm của Kiều Luyến, đánh tới lần nữa!

Lưu Chí Hưng hô to: "Cô dừng tay cho tôi! Kiều Luyến, đánh nhau với cấp trên, cô không muốn làm sao?"

Trước kia, hắn ta luôn luôn dùng cái này đến uy hiếp cô.

Dù sao công việc đối với một người mà nói, rất quan trọng.

Thế nhưng lần này, lời này rơi xuống, Kiều Luyến lại cười.

Bị mọi người vây xem, thân thể đơn bạc của cô ưỡn lên thẳng tắp.

Cô chậm rãi đứng lên từ người Trương Xuân Hoa, không thèm quan tâm bời vì đánh bà, mà làm tay bị thương.

Sau đó, cô liền nhìn về phía Lưu Chí Hưng, bỗng nhiên lấy thẻ hành nghề của mình từ trên cổ xuống.

Sau đó, cô làm ra chuyện mà một năm qua cô muốn làm nhất!

Cô dùng sức, ném chứng minh công tác lên mặt Lưu Chí Hưng!

"Lưu Chí Hưng, ông chủ như anh, bị tôi đuổi việc!"

"Công việc này, tôi không làm!"

Chợt, cô quay đầu, trực tiếp tiến vào văn phòng, cái gì đều không cầm, chỉ cầm điện thoại di động và túi của mình, đi thẳng ra ngoài cửa.

Trương Xuân Hoa bị đánh rơi mất hai cái răng, đau đớn kích thích bà ta, để bà ta nhìn thấy Kiều Luyến muốn đi qua, không được nhịn hô lớn: "Kiều Luyến, cô coi như không đi, tòa soạn chúng tôi cũng không muốn loại con gái thương nhân đen như cô!!"

Một câu rơi xuống, bước chân Kiều Luyến dừng lại, bỗng nhiên quay đầu.

Tầm mắt của cô, rơi vào người Trương Xuân Hoa, bị ánh mắt kia xem xét, Trương Xuân Hoa sợ run cả người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi